Chương 4: Chúng Sinh Thực Tướng, Dọa Người

Hoàng Lang trấn.

"Đi qua đi ngang qua đừng bỏ qua, thượng đẳng bảo đao, chém người cùng chém dưa một dạng... Mã đức, không mua chớ có sờ, không phải Lão Tử chém đứt đầu ngươi!"

"Ngươi đẩy Lão Tử làm gì, có phải hay không muốn chết a!"

"Thảo!!!"

Âm thanh hỗn tạp vang lên, tiếng binh khí va chạm nối tiếp nhau không dứt.

Một vị nam tử vận đạo bào đứng giữa đường, yên lặng quan sát cảnh tượng trước mắt.

Hắn chính là Lâm Phàm, sau khi xuống núi đã trải qua hơn mười ngày đường mới đến được Hoàng Lang trấn. Trên đường đi, hắn vẫn tưởng tượng cảnh dân chúng no ấm, tươi cười thân thiện, đâu đâu cũng là cảnh người người lấy việc giúp đỡ lẫn nhau làm niềm vui.

Nhưng tình huống trước mắt khiến hắn không khỏi ngạc nhiên.

Bên kia là một tiệm rèn, người thợ rèn là một tráng hán ngực trần, râu quai nón, mặt mũi đen nhẻm, đang vung vẩy một thanh bảo đao mới ra lò, miệng không ngừng gào thét.

Lời lẽ thô tục, hở ra một tí là dọa chém đầu khách hàng chỉ xem không mua.

Khách hàng cũng chẳng phải dạng vừa, lời qua tiếng lại liền rút đao chém giết lẫn nhau. May mà có người đi đường can ngăn, hai bên mới chịu lui một bước, giận dữ bỏ đi.

Những người qua lại trên đường, người nào người nấy đều tiều tụy, hung dữ, thần sắc bất thiện.

Chỉ vì một chút va chạm nhỏ, liền có thể ra tay đánh nhau ngay trên đường, khiến hiện trường hỗn loạn không sao tả xiết.

Ánh mắt Lâm Phàm rơi vào những kiến trúc xung quanh.

Những ngôi nhà cũ kỹ, tổn hại, trên tường đầy rẫy dấu vết thời gian. Rêu mốc mọc um tùm trong góc tối ẩm ướt, qua khe hở có thể nhìn thấy bên trong nhà tối tăm, đồ đạc xiêu vẹo sắp đổ.

Thật tồi tàn!

Hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đường.

Con đường gập ghềnh sau khi bị nước mưa cọ rửa càng thêm lầy lội, nước đọng thành từng vũng nhỏ trong những hố sâu.

Thật bất kham!

Hoàn toàn khác xa với những gì hắn tưởng tượng.

Lâm Phàm không khỏi tự giễu.

Mới đến một trấn nhỏ, nhìn thấy một chút đã vội kết luận, sao có thể nói là không giống trong tưởng tượng chứ? Dù cuộc sống có tốt đẹp đến đâu cũng có những nơi lạc hậu.

Bỗng nhiên.

Một tiếng quát lớn vang lên.

"Tránh ra, tránh ra hết cho ta!"

Người đi đường vội vàng dạt sang hai bên nhường đường, ngay cả những tráng hán hung thần ác sát cũng ngoan ngoãn đứng nép vào một bên. Ngay sau đó, một chiếc xe ngựa sang trọng hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh xung quanh lăn bánh tới.

Nghe những người xung quanh bàn tán, Lâm Phàm được biết chiếc xe ngựa này là của Hoàng trấn trưởng.

Xem ra bất luận thời đại nào, sự chênh lệch giàu nghèo đều vô cùng lớn, cuộc sống của người giàu sang và người nghèo khổ quả thực một trời một vực.

Khi xe ngựa đi ngang qua, một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến mọi người phải lấy tay che mũi, che miệng.

Lâm Phàm nhìn theo chiếc xe ngựa đang dần khuất xa, nhíu mày khó hiểu, sao lại có mùi thối thế nhỉ? Người giàu có phải thơm tho, sang trọng lắm sao?

"Nhà họ Hoàng đúng là giàu có!"

"Đúng vậy! Nếu ta mà giàu như Hoàng lão gia, nhất định cũng phải nạp vài ba nàng tiếp."

"Hừ, ngươi nghĩ dễ vậy sao? Nghe nói Hoàng lão gia nạp một cô thì chết một cô đấy!"

"Suỵt, nhỏ thôi! Ngươi muốn chết hả? Muốn phát tài thì phải giết người cướp của, như vậy mới nhanh giàu!"

Lâm Phàm nghe mà choáng váng, giết người cướp của mà cũng có thể nói ra một cách thoải mái như vậy sao?

Hắn không muốn nghĩ nhiều nữa.

Đã đến đây rồi thì phải tìm quán trọ để nghỉ ngơi.

Trừ yêu diệt ma, hãy bắt đầu từ Hoàng Lang trấn này.

Lâm Phàm với bộ đạo bào giữa đám đông trở nên nổi bật, rất nhiều ánh mắt dán vào người hắn. Hắn không biết vì sao bọn họ lại nhìn mình như vậy, nhưng cũng chẳng sao, cứ gặp ánh mắt ai hắn lại mỉm cười với người đó.

Đi được một lúc.

Một đám hài đồng ăn mặc rách rưới chặn đường hắn.

Lâm Phàm nhìn đám hài đồng gầy gò yếu ớt, trong lòng dâng lên nỗi xót xa.

Đám hài đồng cũng đang nhìn hắn, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi và e ngại. Một đứa hơi lớn hơn một chút run rẩy giơ chiếc bát sứ mẻ ra.

"Đạo trưởng, cho chúng ta xin miếng cơm."

Sau khi hài đồng nói xong, đám hài đồng phía sau như được tiếp thêm dũng khí, cũng giơ những chiếc bát mẻ trong tay ra.

Đám hài đồng không dám xin ăn những người khác.

Bởi vì chúng sợ bị đánh.

Lý do chúng dám xin Lâm Phàm là vì trên người hắn mặc bộ đạo bào, nhìn không hung dữ như những người khác.

"Phụ mẫu các ngươi đâu?" Lâm Phàm hỏi.

"Phụ mẫu ta chết rồi."

"Ta chưa từng gặp phụ mẫu."

"Mẫu thân ta... mới chết hôm qua."

Nghe đám hài đồng nói, Lâm Phàm thở dài trong lòng. Đám trẻ này vẫn còn ham sống lắm, nhưng ánh sáng trong mắt chúng càng ngày càng mờ dần.

Hắn định giơ tay lên xoa đầu đám hài đồng.

Nhưng hành động của hắn khiến đám trẻ sợ hãi, chúng co rụt đầu lại, nghĩ rằng vị đạo trưởng này cũng giống những người khác, sẽ đánh đập chúng vì chúng quá bẩn thỉu.

"Đi, đạo trưởng dẫn các ngươi đi ăn." Lâm Phàm ôn từ nói.

Hắn dành sự ôn nhu mà sư phụ dạy cho đám hài đồng này.

Quán bánh bao ven đường.

Ban đầu, Lâm Phàm định đưa đám hài đồng vào quán trọ ăn uống cho đàng hoàng, ai ngờ tiểu nhị trong quán nhìn thấy đám hài đồng liền thay đổi thái độ, đuổi chúng đi.

Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể mua bánh bao cho chúng.

Chủ quán bánh bao là một lão bà hiền lành, nhìn thấy có người tốt bụng mua bánh cho đám hài đồng liền rất vui mừng.

"Lão bà, làm ơn cho thêm một ít bánh bao nữa." Lâm Phàm nói.

"Được, được, vị đạo trưởng này thật tốt bụng!"

Bà vội vàng đi lấy bánh bao.

Đám hài đồng nhận được bánh bao liền ngấu nghiến ăn ngay, có lẽ đã rất lâu rồi chúng chưa được ăn no.

Lâm Phàm nghĩ mua bánh bao cho chúng là hợp lý nhất, bánh bao để được lâu, có thể dành ăn dần.

Chỉ đáng tiếc...

Hắn có thể cứu chúng lúc này nhưng không thể cứu chúng cả đời.

"Khụ... khụ..."

Một gã mập mạp bụng phệ từ trong quán trọ đi ra, vừa đi vừa nhổ bậy xuống đất. Nhìn thấy đám trẻ ăn xin đang đứng bên đường, hắn ta lập tức lấy tay che mũi, vẻ mặt kinh tởm.

"Mẹ kiếp, xúi quẩy! Tên đạo sĩ thúi thể nào lại đi cùng lũ ăn mày chứ? Cút hết đi cho lão tử!"

Đám trẻ sợ hãi nhìn gã mập.

Lâm Phàm bước tới, "Vị thí chủ này, ngôn từ nên nhã nhặn một chút."

Dù sao hắn cũng là người tu đạo, hắn hiểu rõ đạo lý lấy đức phục người.

Người tu đạo như họ sao có thể ỷ mình có võ công mà ức hiếp người bình thường được?

Tuyệt đối không thể!

Những cuốn sách trong đạo quan và những lời sư phụ dạy đều khuyên hắn nên tu tâm dưỡng tính, như ngọc trong đá, ôn nhu như nước.

"Ngươi..." Gã mập còn muốn mắng tiếp, nhưng vừa nhìn thấy chiếc rìu sau lưng Lâm Phàm liền im bặt. Hắn ta chỉ tay vào mặt Lâm Phàm, sau đó lại chỉ tay vào đám hài đồng, xoay người bỏ đi, miệng lẩm bẩm, "Xúi quẩy, thật là xúi quẩy."

Lâm Phàm nhìn theo bóng gã mập rời đi, lặng lẽ bấm niệm pháp quyết. Kẻ thích ăn nói thô lỗ như vậy cần phải được dạy dỗ một bài học.

Lúc này, gã mập kia bỗng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Hắn ta vội vàng sờ lên miệng, lại gãi gãi vào khe mông.

Cảm giác thật kỳ lạ!

Gã không để ý nhiều nữa mà vội vã lẫn vào dòng người.

Lâm Phàm quay lại nói với đám trẻ, "Không sao rồi, các ngươi cứ ăn đi."

Một lúc sau, mỗi đứa hài đồng đều cầm trong tay một đống bánh bao, theo lời Lâm Phàm, chúng hài lòng rời đi.

"Lão bà, hết bao nhiêu tiền?"

"Bảy mươi đồng."

"Được."

Lâm Phàm lấy trong tay áo ra một thỏi bạc đặt trước mặt lão ẩu, "Không cần thối lại đâu."

"Nhiều quá, để ta thối lại cho ngươi."

"Không cần đâu." Lâm Phàm cười, xoa xoa tay. Trong đạo quan của hắn cũng chẳng dùng đến tiền, sư phụ cũng không coi trọng tiền bạc. Vì vậy khi xuống núi, hắn đã mang theo không ít bạc và đồng.

"Cảm ơn đạo trưởng." Bà cụ xúc động đến mức rơi nước mắt, bà cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được người tốt như Lâm Phàm. Chưa kịp thu tiền lại, một bàn tay to bè đã chộp lấy thỏi bạc.

"Số bạc này là của ta!"

Lạch cạch!

Lâm Phàm nhanh tay bắt lấy cổ tay tên kia, quát lớn, "Buông ra!"

Tên kia còn muốn phản kháng nhưng cổ tay bỗng truyền đến cơn đau buốt khiến hắn ta đỏ bừng mặt, thỏi bạc rơi xuống đất, miệng không ngừng kêu đau.

Bà cụ vội vàng giải thích, "Đạo trưởng, nó... nó là con trai ta."

Lâm Phàm buông tay.

Tên kia xoa xoa cổ tay, trừng mắt nhìn Lâm Phàm, sau đó nhanh tay nhặt thỏi bạc lên. Cầm trên tay thỏi bạc, hắn ta không khỏi mừng rỡ, "Lần này nhất định ta sẽ gỡ lại được vốn, hôm nay nhất định ta sẽ thắng lớn!"

Rõ ràng là một kẻ không biết hối cải, lại còn nghiện cờ bạc.

Bà cụ nói, "Này con, đây là tiền..."

"Bà im miệng cho ta!" Tên kia quát mẹ, sau đó liếc nhìn Lâm Phàm với ánh mắt đầy thù hận, vội vàng bỏ đi.

Lâm Phàm không nói gì, hắn lặng lẽ thi triển Công Đức Chi Nhãn. Đôi mắt hắn lấp lánh kim quang, chỉ trong chớp mắt, mọi thứ trước mặt đã thay đổi.

Tên kia không còn là hình dáng con người nữa, thay vào đó là một con Cự Anh đầu to, mặc yếm, mỗi bước đi đều có nước miếng chảy dài trên đất.

Dưới Công Đức Chi Nhãn, Lâm Phàm nhìn thấy trên đầu con Cự Anh kia có hiện lên con số nhỏ.

0.1

Hắn chuyển hướng nhìn sang bà cụ.

Bà cụ vẫn giữ nguyên hình dáng, sau đó Lâm Phàm nhìn sang những người xung quanh. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã nhìn thấy thực tướng của họ. Dù đạo tâm kiên định, hắn vẫn bị một phen kinh hãi, lùi về phía sau vài bước, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Yêu quái ở khắp mọi nơi, hình dạng muôn hình muôn vẻ.

Trên đầu chúng đều có hiện số, có con có con không.

Lâm Phàm run rẩy đưa tay sờ lên cán rìu bên hông.

"Đạo trưởng, đạo trưởng."

Giọng nói của bà cụ vang lên bên tai khiến Lâm Phàm bừng tỉnh. Công Đức Chi Nhãn biến mất, mọi thứ trở lại bình thường.

"Đạo trưởng, con trai ta... trước kia nó không phải như vậy, nó..."

"Bà cụ, không sao đâu."

Lâm Phàm xoa xoa tay, cúi đầu lau vội mồ hôi trên trán, sau đó vội vàng rời khỏi chỗ này.

Hắn chưa bao giờ nghĩ thực tướng của chúng sinh lại đáng sợ như vậy.

Lẽ nào sư phụ nói đúng?

Không, không thể nào...

Bà cụ kia và rất nhiều người khác vẫn giữ được hình người.

Nhất định là do mình ít kiến thức, chưa trải sự đời nên mới như vậy.

Nhất định là...