Chương 29: Anh Muốn Cùng Chung Một Chỗ Với Cô
Kiều Sở Ngạn ôm Đàm Ngôn Tư xuống nhà ăn của khách sạn, Hạ Tử Du gọi một phần ăn cho trẻ em, còn cô một phần ăn bình thường, cô đưa mắt nhìn Kiều Sở Ngạn, thấy anh luôn nhìn điện thoại cô liền lên tiếng, “ Tổng giám đốc Kiều, anh có chuyện gì bận thì cứ đi trước, bản kế hoạch tôi sẽ gửi mail cho anh.”
Robert nhìn Hạ Tử Du chăm chú, nhiều lần muốn nói lại thôi. Hạ Tử Du khó hiểu nhìn anh, “ Robert, anh làm sao vậy?”
Robert nhìn Đàm Ngôn Tư, sau đó lại đưa mắt nhìn cô, “ Đan Nhất Thuần đang ở đây.”
Cho nên nói, Đàm Dịch Khiêm tối quâ bỏ đi là ở cùng bạn gái anh ấy, Đan Nhất Thuần, sắc mặt Hạ Tử Du tái nhợt, cô yên lặng không nói.
“ Thật ra, sáng nay tôi mới biết Đan Nhất Thuần ở đây, tôi tưởng...” Robert ngập ngừng nói, anh tưởng tối qua Đàm Dịch Khiêm ở cùng Hạ Tử Du cho nên sáng sớm mới qua phòng Đàm Dịch Khiêm, nhưng trong phòng lại không có bóng dáng Đàm Dịch Khiêm đâu.
Hạ Tử Du đang tính mở miệng, đột nhiên Đàm Ngôn Tư kêu lên, “ Ba.”
Hai người nhìn theo hướng Đàm Ngôn Tư gọi, liền chỉ thấy thân ảnh cao lớn điển trai của Đàm Dịch Khiêm, anh giống như một vị thần cao quý đi đến đâu cũng là tâ điểm để mọi người nhìn, bàn tán, ngưỡng mộ.
Hạ Tử Du đưa mắt ra sau anh, không thấy Đan Nhất Thuần.
Đàm Dịch Khiêm đi đến chỗ họ, rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Đàm Ngôn Tư, anh nhìn cô bé, giọng sủng nịch nói, “ Sao hả, có mẹ rồi liền không ghét bỏ ba nữa sao?”
Đàm Ngôn Tư đưa mắt nhìn anh, nghịch ngợm lè lưỡi, giọng ai oán, “ Người xấu bà nói, nếu ba kết hôn cùng người xấu dì thì sẽ không cho con gặp mẹ, người xấu cô còn nói, ba và người xấu dì sẽ có em bé sẽ không thương con nếu con không ngoan.”
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, anh trước nay chưa từng nghe con bé nói, mà hiển nhiên người xấu bà trong lời con bé là bà Đàm, người xấu cô là Đàm Tâm còn người xấu dì kia là Đan Nhất Thuần.
Hạ Tử Du nghe tiểu gia hỏi xưng hô liền khẽ nhìu mày, vì bé ngồi ghế ở giữa co và Đàm Dịch Khiêm, sau đó là Robert, cô liền hỏi bé, “ Người xấu con nói là ai vậy? Vì sao con phải gọi như vậy?”
Robert cười lớn lên tiếng, “ Chính là bà Đàm, Đàm Tâm và Đan Nhất Thuần.”
Đàm Dịch Khiêm đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Robert, anh liền nhịn cười, ngồi ngay ngắn.
Hạ Tử Du không vui, nghiêm túc nói, “ Mẹ không muốn con gọi như vậy nữa, Liễu Nhiên trước đây có phải rất nghe lời người lớn không?”
Đàm Ngôn Tư nhìn Hạ Tử Du, con bé thấy mẹ không vui liền cúi đầu giọng nhỏ nói, “ Bà và cô đều nói, mẹ đã bỏ con, sau này dì Đan sẽ là mẹ con, còn bắt con gọi dì ấy là mẹ. Con không muốn, không muốn.” Sau đó là tiếng nức nở của con bé.
Hạ Tử Du đau lòng ôm con bé vào lòng, giọng nghẹn ngào nói, “ Xin lỗi bé con, à mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con.” Xem ra thành kiến của bà Đàm đối với cô rất lớn, cho nên mới khiến bé con cô như vậy.
Đàm Dịch Khiêm nhìn hai mẹ con, anh mím môi không nói, gương mặt lạnh lùng điển trai trầm xuống.
Robert cũng không vui khi thấy cảnh tượng như vậy, anh gõ tay xuống bàn ra hiệu cho Đàm Dịch Khiêm, sau đó hai người đàn ông nổi bật ra ngoài.
“ Đan Nhất Thuần đang ở đây, tối qua cậu đã đi đâu?” Robert lên tiếng hỏi.
Đàm Dịch Khiêm đứng nhìn ra hướng cửa kính, hai tay đút túi quần, anh chậm rãi lên tiếng, “ Tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây.”
“ Ai? Đan Nhất Thuần sao?” Robert nghi hoặc hỏi.
“ Không, là Hạ Tử Du.”
Robert thốt lên, “ Này, cậu thừa biết cô ấy cô ấy đang làm bảng kế hoạch cho tôi, cậu đưa cô ấy đi, dự án của tôi thế nào?” Anh đã bỏ tâm tư và tài chính khá nhiều vào dự án này.
Đàm Dịch Khiêm nhìn Robert, bạc môi lạnh lùng lên tiếng, “ Cô ấy sẽ gửi mail cho cậu.”
Robert tức đến nghiến răng, “ Đàm Dịch Khiêm cậu đừng có mà quá đáng, bây giờ cậu là lấy danh phận gì đưa Hạ Tử Du đi? Cón có, chuyện của cậu và báo chí sớm còn đang nóng đó.”
Đàm Dịch Khiêm không nói, anh không thể nói rõ bây giờ cho Robert biết, nhưng hiện tại nh muốn bảo vệ cô an toàn.
Đan Nhất Thuần nghe người phụ vụ nói thấy Đàm Dịch Khiêm đang ở nhà ăn cùng cô Hạ, Đan Nhất Thuần liền xuống nhà ăn, cô đưa mắt thấy Đàm Dịch Khiêm và Robert cho nên vui vẻ, cười ngọt ngào lên tiếng, “ Dịch Khiêm.”
Hai người đàn ông liền đưa mắt nhìn về Đan Nhất Thuần, Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nhìn cô.
“ Anh đã gặp được vợ cũ chưa, anh đừng nói với em là anh lại chọc giận cô ấy đấy?” Đan Nhất Thuần quan tâm hỏi.
Đàm Dịch Khiêm nhìn Đan Nhất, anh nói chậm rãi, “ Anh đã gặp rồi, hôm nay anh sẽ đưa cô ấy về Mĩ.”
Đan Nhất Thuần liền vui vẻ, “ Vậy thì tốt quá rồi, coi như em với anh không ai nợ ai nữa.” Miệng nói nhưng tâm khác.
Robert khó hiểu nhìn hai người, nhưng là anh thấy Hạ Tử Du cùng Liễu Nhiên đang chuẩn bị rời đi, anh đưa mắt cho Đàm Dịch Khiêm ra dấu.
Đàm Dịch Khiêm rời đi, chỉ còn lại Đan Nhất Thuần và Robert, lúc này anh mới lên tiếng hỏi cô, “ Cô và Dịch Khiêm là đang có ý gì?”
Đan Nhất Thuần thoáng chốc trở nên buồn bã, cô hít sâu cười gượng nói, “ Tôi yêu Dịch Khiêm.”
Robert khó hiểu nhìn cô, cảm giác giống như chính Đan Nhất Thuần mới đáng thương, là cô nhường hạnh phúc cho Hạ Tử Du vậy. “ Thái độ khi nãy của cô là rất vui vẻ còn gì?”
Đan Nhất Thuần cười đau thương nói, “ Anh là bạn của Dịch Khiêm, chẳng lẽ anh ấy không nói cho anh biết chuyện giữa tôi và ây ấy sao?”
Robert lắc đầu.
Đàm Dịch Khiêm dùng tiếp chiêu mặt lạnh cưỡng ép dụ dỗ, cuối cùng cũng khiến Hạ Tử Du hiện đang ở trên máy bay, hướng bay là đất nước Mĩ.
Hạ Tử Du giật mình tỉnh giấc, không nghĩ mình lại ở trên máy bay, ngồi đối diện là Đàm Dịch Khiêm, cô tức giận gằng giọng quát, “ Đàm Dịch Khiêm anh vô sĩ.”
Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn sang Đàm Ngôn Tư đang ngủ bên cạnh Hạ Tử Du, cô liếc nhìn theo tầm mắt anh, thấy Liễu Nhiên đang say ngủ bên cạnh cô, tay bé con còn nắm lấy ngón tay cô. Hạ Tử Du đè xuống cơn giận, không nghỉ Đàm Dịch Khiêm nhân lúc cô ngủ lại mang cô lên máy bay.
Đàm Dịch Khiêm có nói muốn đưa cô về Mĩ, nhưng cô kiên quyết không chịu hợp tác, chính vì vậy mới có chuyện nhân lúc cô ngủ, Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du lên máy bay tư nhân của mình quay về Mĩ, anh thưa biết mỗi khi Hạ Tử Du ngủ say sẽ yên tĩnh lại ngoan ngoãn, sẽ không giương nanh múa vuốt với anh.