Thành phố Y.
Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du bay về thành phố Y là cùng một ngày.
Sau khi xử lý ổn thỏa chuyện của Đường Hân, Đàm Dịch Khiêm mới biết Hạ Tử Du đã đưa Liễu Nhiên về thành phố Y, anh cũng dùng phi cơ riêng quay về thành phố Y. Vì phiên tòa mở ra tại thành phố Y.
Khách sạn Tứ Quý, Hạ Tử Du vừa xuống mấy bay liền có một nhóm người áo đen mang cô đến đây, cô biết đây là người do Đam Dịch Khiêm phái đến.
Hạ Tử Du bị người đẩy vào phòng, Liễu Nhiên nhìn thấy Đàm Dịch Khiê ngồi trên ghế salon liền vui mừng chạy đến ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, “ Ba.”
Đàm Dịch Khiêm ôm lấy bé, hôn nhẹ lên vầng trán non nớt của Liễu Nhiên, gương mặt tuấn dật lộ vẻ thương yêu của người cha mà Hạ Tử Du cực kỳ hiếm thấy.
Liễu Nhiên nhìn Hạ Tử Du còn đang đứng ngoài cửa, bé buông Đàm Dịch Khiêm tuột xuống người anh chạy đến ôm lấy đùi Hạ Tử Du, “ Mẹ, ba tìm chúng ta sao?”
Hạ Tử Du đè nén giọt nước mắt sắp thành hình, mỉm cười ôm lấy con bé, “ Bé con, mẹ và ba cần nói chuyện, con xem trên giường ba đã chuẩn bị gấu bông cho con, con đến đó chơi được không?”
Liễu Nhiên rất nghe lời, liền chạy đến giường lớn, chân ngắn leo lên giường ôm gấu bông, nhưng mắt lại lén nhìn về phía mẹ bé.
Thật ra, con gấu bông kia là của Hạ Tử Du trước cô rất thích lúc trước hai người còn bên nhau, Đàm Dịch Khiêm còn giễu cợt cô còn chưa trưởng thành, nhưng đến tối trên giường đá có con gấu bông lớn. Hạ Tử Du không nghĩ gần đã hơn ba năm nó vẫn còn ở đây.
Hạ Tử Du nhìn thẳng về phía Đàm Dịch Khiêm, “ Ngày mai tòa sẽ thẩm vấn, anh còn đưa tôi đến đây làm gì?”
Đôi mắt đen sâu thẳm, âm u của Đàm Dịch Khiêm liếc nhìn Hạ Tử Du, khóe miệng nâng lên một nụ cười tự nhiên, “ Thế nào, hiện tại ngay cả đến gần tôi một bước cũng không dám?”
Nghe giọng lạnh lẽo như thể hầm băng của anh, thân thể cô không khỏi khẽ run.
Đàm Dịch Khiêm chợt đứng lên, Hạ Tử Du có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lùng nguy hiểm của Đàm Dịch Khiêm như một mũi dao bén nhọn tới gần cô, Hạ Tử Du sợ hãi muốn xoay người mở cửa bỏ chạy.
Đàm Dịch Khiêm nào để cô thoát được, anh đưa tay kéo cô áp mạnh cô lên cánh cửa, khóe miệng nhếch lên, “ Cô sợ cái gì?”
Hạ Tử Du mím môi, cố gắng đè nén cơn đau ở bụng, cô lạnh lùng nhìn anh, “ Tôi có gì pải sợ anh nữa, hai năm tù giam, chịu đựng sự hành hạ của bạn tủ, gần như là không còn mạng để ra tù thì anh là gì mà tôi phải sợ? Hay nói cách khác, tôi hà tất gì phải sợ hung thủ giết người như anh.”
Đàm Dịch Khiêm tức giận, “ Hạ Tử Du vậy thì tôi không ngại làm hung thủ cùng kéo cô xuống địa ngục.”
Hạ Tử Du đag muốn phản bác anh, nhưng bụng đau đớn giống như lúc cô sinh Liễu Nhiên không khác biệt, vì dự đè ép của Đàm Dịch Khiêm khiến cô càng đau đớn, khuôn mặt tái nhợt, thân thể không còn lực trượt xuống dọc theo cánh cửa sau lưng.
Đàm Dịch Khiêm cảm thấy kinh hoàng vì dưới chân Hạ Tử Du là một vũng máu đỏ chói mắt, anh đỡ lấy người cô giọng điệu nhẹ hẳn, “ Em làm sao vậy?”
Trả lời Đàm Dịch Khiêm là một sự trầm lặng của Hạ Tử Du, vì cô hàn toàn 9a4 mất đi ý thức.
Bệnh Viện.
Đàm Dịch Khiêm đứng trước hành lang bệnh viện, khuôn mặt điển trai nặng nề hiếm thấy.
Khi anh ôm Hạ Tử Du vào bệnh viện, Hạ Tử Du đã hôn mê sâu, sắc mặt tĩnh lặng như đã chết...
Lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi như vậy, anh đánh mất sự tỉnh táo và sự kiềm chế thường ngày, chỉ muốn quát tháo những bác sĩ, y tá chậm chạp kia.
Hạ Tử Du được đưa vào phòng giải phẫu, Kim Trạch Húc biết chuyện Hạ Tử Du đưa đơn kiện Đàm Dịch Khiêm nên cũng đã đến thành phố Y.
Anh vừa hay thấy Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du đến bệnh viện trng tình trạnh hốt hoảng, anh cũng theo tới.
Kim Trạch Húc tức giận muốn tiến lên đánh Đàm Dịch Khiêm nhưng bị vệ sị của Đàm Dịch Khiêm ngăn lại. Anh nghiến răng cảnh cáo, “ Tên khốn khiếp Đàm Dịch Khiêm, nếu như Tử Du xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh.”
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm u ám, môi mỏng lạnh lẽo, cũng không đáp trả.
Không khí căng thẳng hồi lâu, bác sỉ bước ra.
“ Tổng giám đốc Đàm “. Bác sĩ tháo khẩu trang xuống cunh kính trước Đàm Dịch Khiêm.
Gưng mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm dường như mệt mỏi, chậm thanh hỏi, “ Cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ mở miệng, “ Thật xin lỗi tổng giám đốc, đứa nhỏ không còn, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Đàm Dịch Khiêm nghe nhắc đến đứa nhỏ, lông mày nhíu chặt vào nhau, “ Cô ấy mang thai? Ông nói không giữ được là như thế nào?”
Bác sĩ sợ hãi nói, “ Tổng giám đốc, khi vừa đưa đến, phu nhân đã chảy rất nhiều máu, đứa nhỏ năm tuần tuổi không giữ được. Vốn dĩ cơ thể phu nhân trước đây từng sinh con nhưng không điều dưỡng cơ thể tốt, vừa nãy rất có thể vì va chạm mạnh bị động thai, cho nên đứa nhỏ không giữ được.”
Đam Dịch Khiêm nghe bác sĩ nói xong liền trầm mặc, anh nhớ khi nãy vì câu nói của cô khiến anh tức giận, không những làm cô bị va chạm mạnh vào cánh cửa mà anh còn đè ép cô. Cô lại không nói một lời, đến khi mất đi ý thức và vũng máu. Đàm Dịch Khiêm tự trách mình tại sao lại không kiềm chế sự nóng giận khiến cô bị thương còn chính anh là người hại đứa nhỏ trong bụng cô.
Kim Trạch Húc nghe xong ngưng giãy giụa, anh ngẩng ra, lâm vào trạng thái sững sờ. Lần trước cô nói như vậy là không muốn anh can thiệp vào chuyện của cô nên mới lạnh nhạt như vậy sao? Hóa ra không phải cô không để tâm đến chuyện mẹ ruột cô mà là cô đã âm thầm thu thập chứng cứ để kiện Đàm Dịch Khiêm.
Trong suy nghĩ của Kim Trạch Húc là không muốn anh nhún tay vào việc của cô và Đàm Dịch Khiêm, là anh đã hiểu lầm cô.
Mắt thấy Đàm Dịch Khiêm muốn vào phòng thăm Hạ Tử Du, Kim Trạch Húc tức giận, “ Đàm Dịch Khiêm, anh không có tư cách thăm cô ấy.”
Đàm Dịch Khiêm không để ý đến Kim Trạch Húc mà sải bước đi vào phòng bệnh. Kim Trạch Húc bị vệ sĩ của Đàm Dịch Khiêm cản lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn, anh siết chặt nắm tay, hận không thể xé nát Đàm Dịch Khiêm thành trăm mảnh.
Ánh mắt sâu thẳm của Đàm Dịch Khiêm khẽ liếc nhìn Hạ Tử Du, cô nằm đó yên tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, bên tai dường như còn vang vọng tiếng nói của bác sĩ không ngưng lập đi lập lại của bác sĩ “đứa nhỏ không còn”.