Chương 13: Chương 13: Bị Anh Ép Qua Mỹ.

Vì Kim Trạch Húc là người cứu Hạ Liễu Nhiên và dì Lô mới bị thương, xúc phát từ lòng cảm kích Hạ Tử Du xuống bếp hầm canh bổ dưỡng cho Kim Trạch Húc.

Trước đây khi còn là thiên kim Hạ gia, Hạ Tử Du chưa bao giờ động tay chân vào việc bếp núc, nhưng từ khi ra tù lại có bé con, cho nên Hạ Tử Du phải học khóa nấu ăn để tiện nấu những món ăn mà bé con nhà cô thích. Tiểu gia hỏa nhà cô tuy tuổi nhỏ xíu nhưng rất khó chiều, tính tình không biết có phải ảnh hưởng từ Đàm Dịch Khiêm hay không, nhưng nếu là tiểu gia hỏa không thích thì liền là không thích.

Hôm sau, vì Liễu Nhiên còn đang ngủ, Hạ Tử Du noi với dì Lô là cô đem canh đến bệnh viện cho Kim Trạch Húc xong sẽ về đón Liễu Nhiên đi thăm một người.

Hạ Tử Du vừa bước xuống nhà, đang định vẫn tay gọi taxi thì trước mặt cô dừng lại là một chiếc Bently xa xỉ, cửa kính hạ xuống, dung nhan tuấn dật bên trong xe khiến cô bỗng chốc lùi về sau một bước.

Đàm Dịch Khiêm bước xuống xe ung dung đi về phía cô, Hạ Tử Du theo bản năng muốn né tránh anh nhưng là nghĩ mình không có gì phải tránh anh cả, vì vậy Hạ Tử Du đứng im đưa mắt nhìn anh.

“ Tổng giám đốc Đàm.” Hạ Tử Du lạnh lùng mở miệng.

Đàm Dịch Khiêm nhìn cô thật lâu sau đó liền đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô “ Lên xe.”

Hạ Tử Du dĩ nhiên là không muốn đi, cô lườm anh giãy giụa muốn thoát khỏi bàm tay anh nhưng không hiệu quả, cô lạnh lùng nhìn anh “ Anh muốn nói gì thì buông tay ra đi.”

Một giây sau, anh bỏ tay đang nắm lấy tay cô rồi đột ngột bế thốc cô lên.

“ A.”

Hạ Tử Du sợ hãi hét lên vì đột nhiên bị anh bế lên, bình giữ nhiệt trong tay cô liền rơi xuống đất, nước canh văng tung tóe ra ngoài.

Đàm Dịch Khiêm mặc kệ cô la hét, mắng anh, đánh lung tung trên người anh nhét cô vào xe sau đó anh đi qua bên ghế lái, nhanh chống lái xe đi. Hạ Tử Du ngồi trên xe thấp thỏm không yên, tìm mọi cách muốn anh dừng xe nhưng anh giống như không nghe cô nói, gương mặt điển trai lạnh lùng tập trung lái xe.

Hơn mười phút sau xe dừng lại bên một bờ biển. Lúc này Hạ Tử Du đã ổn định cảm xúc, cô bình tĩnh quay đầu nhìn người đàn ông có hạnh động khó hiểu “ Anh đưa tôi đến đây làm gỉ?”

Đôi mắt thâm trầm của anh nhìn về phía mặt biển mênh mông xanh biếc, nói bằng giọng trầm thấp “ Qua Mỹ với anh.”

Đôi mắt Hạ Tử Du trợn to, không thể tin nhìn anh.

Anh quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt tĩnh mịch nhìn sâu vào mắt cô, cho biết rằng anh đang rất nghiêm túc.

“ Đàm tổng, ngài có bệnh sao?” Cô mắng anh, đưa tay muốn ấn nút mở cửa. Nhưng không ngờ tay anh nhanh hơn túm lấy tay cô.

“ Em vì Kim Trạch Húc mà nấu canh cho anh ta?” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh khẽ nói.

Cô nhíu chặt chân mày khó hiểu nhìn anh, lạnh giọng nói “ Anh ấy vì cứu con gái tôi và dì Lô nên mới bị thương, tôi nấu canh cho anh ấy có gì sai sao?”

Nghe cô nói vậy anh không hề tức giận, lại đưa mắt nhìn ra biển xa xa, nói chậm rãi “ Kim Trạch Húc không thích hợp với em.”

Hạ Tử Du đưa mắt nhìn gương mặt nghiêng điển trai của anh cười lạnh “ Hơp hay không là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?”

Đối mặt với sự lạnh lùng đề phòng của cô, anh vẫn không hề tức giận, giọng dần dần chìm xuống “ Chuyện con bé, anh xin lỗi...”

“ Xin lỗi?” Hạ Tử Du không dám tin vào tai mình, cô cười nhạo “ Lúc con bé gặp nguy hiểm anh có thể thờ ơ lạnh nhạt, bây giờ cần gì phải tốn lời để nói hai chữ này?”

Anh vẫn tỉnh táo nói “ Anh không thể làm như thế.”

“ Đàm tổng, tôi bỏ xuống tự tôn cuối cùng vì con gái cầu xin anh, vậy mà anh không hề chớp mắt buông lời vô tâm, lạnh nhạt. Đúng là con bé là do tôi tự ý sinh ra, cho nên không cùng anh có quan hệ, hai chữ xin lỗi của anh tôi nhận không nỗi.”

Tầm mắt Đàm Dịch Khiêm chuyển ra phía cánh cửa sau lưng Hạ Tử Du, cô cũng vì tầm mắt anh mà quay đầu, ngoài cửa là hình ảnh dì Lô không ngừng lo lắng đập trên cửa.

“ Dì Lô.”

Hạ Tử Du không nghe dì Lô nói gì, nhưng khẩu hình miệng của dì ấy cô nhìn ra được, nhưng là chưa đợi cô phản ứng thì phía sau dì Lô xuất hiện hai người áo đen giữ chặt dì ấy.

Đàm Dịch Khiêm không nói lời nào, nổ máy lái xe rời đi.

“ Anh làm gì dì ấy?” Hạ Tử Du vừa lo lắng vừa sợ hãi quay đầu hỏi người đàn ông.

“ Yên tâm đi, dì ấy sẽ không sao.” Anh nhàn nhạt mở miệng.

Hạ Tử Du không biết làm sao dì Lô biết mà đến bãi biển, đang suy nghĩ thì cô nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm dừng xe và bước xuống, Hạ Tử Du xuống theo, phong cảnh bên ngoài là một sân bay, tầm mắt cô trợn lên khi thấy bé con của cô đang gào khóc đòi cô.

“ Liễu Nhiên.” Hạ Tử Du vội vàng bước lên chiếc phi cơ,đưa tay ôm lấy bé con từ tay người đàn ông. Lúc cô ý thức được thì cửa phi cơ đã đóng lại.

Hạ Tử Du tức giận ôm Liễu Nhiên đi đến chỗ Đàm Dịch Khiêm đang vắt chéo chân ung dung xem tập chí “ Rốt cuộc là anh muốn gì?”

Đàm Dịch Khiêm nghiêm túc ngẩng đầu nhìn cô mở miệng “ Anh muốn em theo anh qua Mỹ.”

“ Anh...” Hạ Tử Du đang tức điên muốn mở miệng mắng anh thì thấy cơ thể nhỏ bé của Liễu Nhiên ra sức dùng hai tay bé nhỏ ôm chặt cổ cô.

“ Mẹ, mẹ lại bỏ Liễu Nhiên.” Bé con nức nở nói, trong tiềm thức của bé nhớ rõ Đàm Dịch Khiêm, cho nên khi thấy anh bé lại nhớ đến lần đó mẹ bé mang bé đến gặp anh, cho nên bé sợ hãi nói.

“ Bé con, mẹ không có bỏ con.” Hạ Tử Du đau lòng đưa tay vỗ lưng con bé an ủi, giọng dịu dàng lại có chút nghẹn ngào.

Đàm Dịch Khiêm nhìn một màn này trong lòng dâng lên một mùi vị chua xót khó nói.

Los Angeles.

Hạ Liễu Nhiên như gấu trúc bám lấy Hạ Tử Du không buông, chính vì vậy ở trên máy bay Hạ Tử Du luôn phải ôm bé, đến khi xuống máy bay hai tay cô đã mỏi nhừ mà bé con vì sợ hãi vẫn không hề ngủ một chút nào, vì vậy khiến con bé mệt mỏi nhưng hai tay bé nhỏ vẫn ôm cổ Hạ Tử Du chặt cứng.

Chị Dư thấy Đàm Dịch Khiêm liền cung kính cúi đầu “ Tổng giám đốc.”

Đàm Dịch Khiêm ra lệnh “ Sắp xếp cho cô ấy ở biệt thự, buổi tối tôi sẽ đến.”

Lúc này Hạ Tử Du chưa kịp mở miệng, Đàm Dịch Khiêm đã lên xe rời đi.

“ Cô Hạ.” Chị Dư hướng Hạ Tử Du mỉm cười thân thiện.

“ Chị Dư.” Hạ Tử Du đối với chị Dư xem như bậc trưởng bối, cô gật đầu lễ phép đáp.

Chị Dư cùng Hạ Tử Du ngồi trên một chiếc xe, trên xe hai người trò chuyện, nhưng đến cuối cùng chị Dư liền không nhịn được mà nói chuyện Đàm Dịch Khiêm chỉ vì bất đắc dĩ mới như vậy. Hạ Tử Du không muốn nghe, chị Dư đành bất lực mà im lặng.

Chị Dư đưa Hạ Tử Du đến biệt thự theo lời của Dàm Dịch Khiêm sau đó cũng liền rời đi.