Chương 47: Suy Nghĩ Chu Đáo

Sau khi rối rắm, ngay sau đó Tùy Duyên thoải mái.

Chỉ cần chịu đựng mấy ngày nữa, liền có thể chuyển sang bên này, đến lúc đó nhiều phòng như vậy, tùy tiện ở.

Đã đồng ý thu nhận và giúp đỡ cả nhà Quý thị, Tùy Duyên nghĩ, có lẽ là ở trên người mấy đứa bé nhìn thấy một Bất Hối cứng rắn tương tự, không xa không rời, còn nhỏ tuổi, đã khéo léo hiểu chuyện.

Cũng hoặc là, ở trên người Quý thị, cảm thấy tình thương sâu đậm của người mẹ.

Đúng, tình thương của người mẹ.

Nếu như lòng dạ Quý thị ác độc, bán mấy đứa bé đi, đổi lấy bạc, đủ nàng ăn cả đời.

Tùy Duyên không khỏi thầm mắng suy nghĩ xấu xa của mình.

Mua thức ăn, vội vội vàng vàng trở lại Tùy ký.

Cả gia đình Quý thị đã tắm rửa sạch sẽ trở về, thay xiêm áo sạch sẽ, cả gia đình sống ở phòng bếp, có vẻ có chút khó chịu và chật chội.

Vừa thấy Tùy Duyên, Quý thị vội đứng lên, "Muội tử!"

"Quý đại tỷ, ngươi ngồi trước đi!" Tùy Duyên cười nói.

Chiêu Đệ liền vội vàng tiến lên, nhận lấy cái giỏ trên tay Tùy Duyên, Tùy Duyên bật cười.

"Bất Hối, con dẫn tỷ tỷ muội muội họ đến hậu viện chơi cùng Đại Hoàng đi!"

Trong lòng Bất Hối biết Tùy Duyên có chuyện muốn nói cùng Quý thị, vội vàng gật đầu.

Chiêu Đệ cũng vội vàng dẫn theo mấy muội muội đuổi theo.

Đại Hoàng.

Trước kia họ cũng có một con chó, nhưng trên đường tới Phục Hi thành, nương nói, về sau cũng không thể mang nó theo, cũng không nuôi nổi nó, liền đưa nó cho một hộ nhà nông.

Cũng không biết, gia đình kia có đối xử tốt với nó hay không.

Thấy gia đình kia cũng không tệ lắm, lúc nhận lấy nó, cũng rất vui vẻ, suy nghĩ, sẽ đối xử tốt với nó!

Phòng bếp. diễn đàn "Le,eQuy,sD,Do,on"

Quý thị băn khoăn lo lắng nhìn nhìn Tùy Duyên, cúi đầu, tay nắm thật chặt.

Tùy Duyên bất đắc dĩ, "Quý đại tỷ, ngươi ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói!"

"Ai, tốt!"

Quý thị ngồi xuống, nhìn sang Quý Khôi đang nằm ở trên ghế bên cạnh, thay xiêm áo sạch sẽ tinh thần cũng tốt hơn, trong lòng vô cùng đau nhói.

Trong lòng sợ hãi muốn chết, Tùy Duyên sẽ đuổi cả gia đình họ ra ngoài.

Đặc biệt là Quý Khôi không thể làm việc kiếm sống, nàng lại mang điềm xấu sinh non.

"Quý đại tỷ, ngươi sinh non là chuyện lúc nào?"

Quý thị nghe vậy, vội đứng lên, mặt lập tức trắng như giấy, "Muội tử, ta... ta, ta......"

"Đại tỷ, ta kêu ngươi một tiếng đại tỷ, thì sẽ không tính toán so đo những chuyện này, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, nếu như ngươi còn muốn có đứa bé, bắt đầu từ giờ khắc này, phải dưỡng bệnh thật tốt, nếu như ngươi tin vào ta... ta sẽ kê chút thuốc điều trị cho ngươi, chỉ cần ngươi uống đúng hạn, về sau vẫn còn có thể sinh con, về phần Quý đại ca, ta cũng có thể làm cho hắn lại đứng thẳng lên một lần nữa!"

Quý thị không thể tin vào tai của mình.

Là đang nằm mơ sao?

Nhất định là đang nằm mơ!

A Duyên nói, chỉ cần điều trị thật tốt, nàng (Quý thị) vẫn còn có thể sinh con, nàng (A Duyên) cũng có thể trị khỏi cho Quý Khôi?

Là mơ sao?

Quý thị nhìn Quý Khôi, "Quý Khôi......"

"Ái Phân!"

Phu thê hai người không nhịn được ôm đầu nghẹn ngào khóc.

Vì ánh mặt trời hiếm gặp này, khóc đến ruột gan đứt đoạn.

Tùy Duyên nhìn, cũng không khỏi chua xót.

Nghĩ đến, tình cảm giữa phu thê bọn họ, là cực kỳ quý báu.

Lúc khó khăn vẫn không xa không rời, chỉ mong tương lai, khi phú quý, cũng không rời không bỏ.

Sau khi khóc thút thít, Quý thị đứng dậy, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Tùy Duyên, "Muội tử......"

Tùy Duyên sợ hết hồn, vội đỡ Quý thị dậy, "Quý đại tỷ, ngươi tội gì phải tự làm khổ mình?"

"Muội tử, trước tiên ngươi hãy nghe ta nói hết, có được hay không?"

Tùy Duyên nhìn Quý thị, không nặng nề nữa, "Được, ngươi nói!"

"Muội tử, về sau, cả nhà chúng ta, cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi, báo đáp ngươi lúc chúng ta sống không bằng chết đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, để cho cả gia đình chúng ta không đến nỗi nhà tan cửa nát, nếu trong cả gia đình chúng ta, có một người làm ra chuyện thực có lỗi với ngươi, thật có lỗi với Bất Hối, cả nhà chúng ta không được chết tử tế, bị thiên lôi đánh!"

"Ngươi......"

Cần gì phải thề độc như vậy.

"Muội tử, ngươi tin ta!" Quý thị nắm chặt tay Tùy Duyên, khổ sở cầu xin.

"Quý đại tỷ, ta tin ngươi, về sau chúng ta, cùng nhau cố gắng, cùng nhau phát gia trí phú (làm giàu), hung hăng giẫm những người đã từng xem thường chúng ta, khi dễ người của chúng ta, ở dưới chân!"

"Ừm!"

Bên ngoài viện tử.

Vành mắt Chiêu Đệ ửng đỏ.

Nàng cố ý ở gần cửa phòng bếp, chính là muốn nghe thử mẫu thân và Duyên di nói những chuyện gì, Duyên di có phản ứng gì.

Nhưng không nghĩ.

"Chiêu Đệ tỷ tỷ!"

Chiêu Đệ cúi đầu, nhìn Bất Hối phấn nộn đáng yêu, "Ân!"

"Chiêu Đệ tỷ tỷ, chỉ cần cả gia đình ở chung một chỗ, cho dù ở nơi nào, đều tốt hơn cả nhà phân tán, cũng không tìm được nhau!" "Bất Hối......"

Bất Hối cười, nét mặt tươi cười như hoa, "Chiêu Đệ tỷ tỷ, ngươi xem, khó khăn như vậy, Quý di cũng không có ý định bán các ngươi đi, có thể thấy được nàng rất thương các ngươi, hôm nay, các ngươi có đất đặt chân, cần gì canh cánh trong lòng vì những chuyện không vui trước kia?"

Bất Hối là đang khuyên Chiêu Đệ, không phải cũng là đang khuyên chính mình sao.

Đã từng không vui vẻ, mặc dù nàng cố gắng quên, nhưng vào đêm khuya yên tĩnh, vẫn sẽ nghĩ đến.

Nhưng Bất Hối biết, khi đó, mẫu thân là bị bệnh, bệnh quên mất nàng, mới có thể đối với nàng như vậy.

Sau đó, mẫu thân khỏi, đối với nàng tốt hơn.

"Bất Hối, ta biết!"

Bất Hối cười, lộ ra hàm răng trắng, "Chiêu Đệ tỷ tỷ, mau đến xem Đại Hoàng của ta, mặc dù bây giờ nó còn là Tiểu Hoàng, nhưng mà, về sau nhất định sẽ biến thành Đại Hoàng!"

"Uh, nhất định sẽ biến thành Đại Hoàng!"

Cơm tối. erica, diễn;đàn "l+ê"q-u+ý"đ-ô+n"

Tùy Duyên bận rộn nấu cơm, Chiêu Đệ, trợ thủ, mấy đứa bé, rửa rau, cắt thức ăn, làm việc, thật sự là gọn gàng ngăn nắp.

Ngay cả Niệm Đệ nho nhỏ, cũng khéo léo đáng yêu.

Chân tay không hề lóng ngóng một chút nào, mỗi đứa bé, cũng tự nhiên thoải mái, tay chân nhanh nhẹn.

Tùy Duyên không khỏi suy nghĩ, Quý thị có năm nữ nhi tốt.

Năm nữ nhi này, tương lai cho dù là làm gì, đều là một bảo vật.

Làm cơm xong, Tùy Duyên cầm đôi đũa, gắp một ít đặt ở trong đĩa, bỏ vào hộp đựng thức ăn, chuẩn bị đi đưa qua cho Tái đại nương.

Lại nghe Hạo Nhiên ở bên ngoài hét lớn vào nhà.

Tùy Duyên không khỏi bật cười, ngược lại đúng lúc.

"Nha đầu Bất Hối!"

"Hạo Nhiên thúc thúc!"

Bất Hối khẽ gọi một tiếng, chạy đến bên cạnh Hạo Nhiên, kéo tay Hạo Nhiên, "Nương ta đang chuẩn bị đi đưa đồ ăn qua cho nãi nãi!"

"Vừa đúng lúc, một hồi ta mang về cho!" Hạo Nhiên nói xong, xoa xoa đầu của Bất Hối.

Chọc cho Bất Hối không ngừng cười ha ha.

"Đi chơi đi, ta với nương ngươi nói chút chuyện!"

Bất Hối ngoan ngoãn gật đầu, chạy đi.

Hạo Nhiên đi về phía Quý thị, Quý thị gấp gáp hành lễ với Hạo Nhiên, mở miệng nhưng không nói ra được câu nào.

"Tất cả mọi người gọi ta Hạo Nhiên ca, ngươi cũng gọi ta là Hạo Nhiên ca đi, còn nữa, nếu đã ở lại rồi, liền yên tâm ở lại, nếu có những ý đồ xấu xa thì vứt bỏ đi, mặc dù Hạo Nhiên ca ta lấy giúp người làm niềm vui, nhưng trong mắt cũng không thể có một hạt cát nào, nếu như ngươi là một người tốt, Hạo Nhiên ca ta kính ngươi, nếu như ngươi là một người xấu, Hạo Nhiên ca ta cũng sẽ không tha cho ngươi!"

Quý thị nghe vậy, trong lòng lộp bộp giật mình, một người tốt có chính nghĩa, "Hạo Nhiên ca, ta nhớ kỹ!"

"Ghi nhớ là tốt rồi, đúng rồi, bên ta vừa đúng lúc có một viện còn trống, ta để cho người của ta thu dọn qua rồi, đệm chăn gì gì đó, cũng đã chuẩn bị xong, các ngươi ăn cơm tối ở chỗ A Duyên, ta để cho người của ta tới đón một nhà các ngươi đi qua, chờ cửa hàng mới của A Duyên chuẩn bị xong, lại đến ở trong cửa hàng mới, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau!"

"Vâng!"

Hạo Nhiên khoát tay, đi về phía Tùy Duyên, "Như thế nào, ta suy nghĩ chu đáo chứ?"

Tùy Duyên gật đầu.

Đâu chỉ chu đáo, quả thật quá chu đáo.

"Nhớ thiếu nợ ta một bữa tiệc Mãn Hán, ta cảm thấy, mười bữa ăn nhất định là không đủ, tối thiểu phải 20 bữa!" Nói xong, nhận lấy hộp trong tay Tùy Duyên, cười ha ha, nghênh ngang đi ra ngoài.

Tùy Duyên nhìn bóng lưng Hạo Nhiên, rủ mắt xuống, nở nụ cười.

Nam tử này, tính tình như vậy, thật sự khiến cho người ta, không kìm lòng được mà yêu thích.

Cười xoay người, "Ngồi xuống ăn cơm đi!"

Mặc dù thắt lưng Quý Khôi không khỏe, không thể ngồi dậy, cũng không thể đi lại, tay vẫn tương đối linh hoạt, tự mình ăn cơm cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, ngồi ở trên ghế, nhìn thịt trong chén, cơm trắng, đồ ăn trong chén, cho dù là, lễ mừng năm mới trước đây, cũng không được ăn ngon như vậy.

Cũng không dám nghĩ, sẽ có một ngày, có thể ăn ngon như vậy.

Còn là một bữa cơm tối.

"Ăn cơm đi!"

Tùy Duyên hô, mấy đứa bé bưng chén, có hơi không biết nên xuống tay như thế nào.

Bất Hối vội gắp rau đặt vào trong chén họ, liên tục giới thiệu, không có khoa trương, không có khoe khoang, bình bình đạm đạm, lại ấm lòng người như vậy, trong lúc nhất thời, năm đứa bé mất đi nhà, trong nháy mắt lại tìm được cảm giác gia đình, còn có thêm một người muội muội (tỷ tỷ)!

Chiêu Đệ nghĩ, sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ hạnh phúc.