Chương 29: Phụ Nhân Tuân Thủ Nghiêm Chỉnh Hứa Hẹn

Hạo Nhiên là một người hiếu thuận, Tái đại nương cũng cởi mở, sống chung rất tốt.

Tối hôm qua nhất định đã xảy ra chuyện gì?

Tùy Duyên nhớ lại tiểu tặc trốn chạy đêm qua, lắc lắc đầu, đi lên phía trước cười một tiếng với Tái đại nương, "Đại nương, chào buổi sáng!"

Sắc mặt Tái đại nương khẽ cứng đờ, nhưng vẫn cười một tiếng với Tùy Duyên, "A Duyên, chào buổi sáng!"

Tùy Duyên tiến lên, ôm cánh tay Tái đại nương, "Đại nương, Bất Hối chờ ngươi cùng ăn điểm tâm!"

Vừa nghe đến Bất Hối, tâm tình Tái đại nương cực kỳ tốt.

"Vẫn là nha đầu Bất Hối làm đau lòng người!" Nói xong vỗ vỗ tay Tùy Duyên, kéo Tùy Duyên đi tới nhà bếp.

Hạo Nhiên đứng ở cửa, sờ sờ lỗ mũi, đuổi theo.

Cùng ngồi một chỗ ăn điểm tâm, Tùy ký bắt đầu mở cửa, người tới ăn điểm tâm rất nhiều.

Hạo Nhiên ở phòng bếp múc cháo, Tùy Duyên vội vàng bưng này nọ đi ra, Bất Hối dọn dẹp chén đĩa, Tái đại nương thu tiền.

Nhưng mà, nhiều lần, Tái đại nương sững sờ ngồi ở trên ghế, hoàn toàn quên mất chuyện thu tiền.

Tùy Duyên nhìn, trước tiên ghi ở lòng.

Hết buổi sáng, Trương ca đưa nội tạng bò đến, còn có cả xương bò.

“Muội tử A Duyên, chào buổi sáng!"

Tùy Duyên cười một tiếng với Trương ca, "Trương ca, chào buổi sáng!"

Bởi vì đều là một tháng giao bạc nội tạng bò một lần, sau khi Trương ca chỉnh sửa rồi để mấy giỏ nội tạng bò coi như sạch sẽ xuống, sau khi chào hỏi Hạo Nhiên, Tái đại nương, liền đi về.

Tùy Duyên liền bắt đầu bận rộn rửa sạch sẽ nội tạng bò, đặt ở trong nồi hầm, lại bận rộn làm bánh ngọt cho Túy Tiên lâu.

Một trăm bánh gạo nếp, là một công việc mệt mỏi.

Tái đại nương nhiều nhất chỉ có thể giúp đỡ nhóm lửa, Hạo Nhiên giúp đỡ lấy nước, Bất Hối giúp đỡ hỗ trợ, Tùy Duyên bận rộn đến mức gần như chân không chạm đất.

Sau khi bánh ngọt chín, hộp đựng thức ăn của Túy Tiên lâu đã được đưa tới, Tùy Duyên lại bận rộn xếp bánh vào trong hộp đựng thức ăn, thanh toán bạc, để cho Bất Hối cầm bạc lên gác xếp cất kỹ.

Lại phải chuẩn bị bánh bao và bánh màn thầu cho buổi trưa.

Vì tiết kiệm tiền, trên cơ bản người ăn bánh màn thầu tương đối nhiều, ăn bánh bao tương đối ít, làm đơn giản đi rất nhiều.

Hạo Nhiên đứng ở một bên, trong tay cầm một miếng bánh gạo nếp, nhìn chằm chằm Tùy Duyên.

Cảm nhận được ánh mắt của Hạo Nhiên, Tùy Duyên giơ tay lên sờ sờ mặt, "Hạo Nhiên ca, trên mặt ta bị bẩn sao?"

Hạo Nhiên lắc đầu, khẽ rủ mắt xuống.

Tùy Duyên cười, thấy Tái đại nương và Bất Hối đã đi hậu viện phơi nắng rồi, hỏi, "Hạo Nhiên ca là có chuyện muốn nói với ta sao?"

"A Duyên, ngươi......" Hạo Nhiên nói xong, do dự.

Có thể hỏi sao?
Hỏi nàng sẽ nói thật sao?

"Hả?" Tùy Duyên nhíu mày, thản nhiên nở nụ cười, hai mắt trong suốt không gợn sóng nhìn Hạo Nhiên.

Trong lòng Hạo Nhiên khẽ nhói, ho nhẹ một tiếng, "A Duyên, bây giờ chuyện làm ăn với Túy Tiên lâu bước đầu đã ổn định, buổi chiều ngươi còn phải gói bánh chưng và làm bánh gạo nếp, có nghĩ tới mời một người giúp đỡ hay không, để cho Bất Hối đến học đường đọc sách biết chữ?"

Tùy Duyên vốn muốn nói, mình vẫn có thể xoay sở, nhưng mà, Bất Hối đã bảy tuổi, thật sự nên đến học đường, mà không phải cùng nàng, ru rú ở trong cửa tiệm.

Về sau làm thương nữ.

Mà trong cửa tiệm, cũng thật sự không thể mãi làm phiền Hạo Nhiên ca và Tái đại nương.

"Hạo Nhiên ca, ngươi có thể giúp ta tìm kiếm hai người chịu khó, hiểu chuyện, động tác nhanh nhẹn không?"

"Ngươi muốn tìm cô nương hay đại tẩu?"

Tùy Duyên cười, "Cô nương, đại tẩu đều không sao, chủ yếu vẫn là đáng tin, kín miệng, sẽ không nói những phương pháp này ra ngoài!"

Nếu như sau này, đợi nàng kiếm núi vàng núi bạc, gia tài bạc vạn, những phương pháp này, cũng có thể dạy người khác miễn phí, nhưng mà, bây giờ không thể.

Chẳng qua, trong lòng Tùy Duyên đã có diệu kế, nhưng mới chỉ là hình thức ban đầu (chưa định hình).

"Ngươi yên tâm, ta xem giúp ngươi, chắc chắn tìm hai người kín miệng, chịu khó!"

"Được, đến lúc đó, ta làm bữa ăn ngon, đãi Hạo Nhiên ca!"

Hạo Nhiên gật đầu, nhếch miệng cười.

Cứ như thế nhìn Tùy Duyên.

Nhìn cả người nàng tự nhiên, cũng chưa từng nói đến, chuyện đêm qua gặp trộm.

Nàng là cố ý giấu giếm, hay là sợ hắn lo lắng, hoặc là không muốn làm phiền hắn, cho nên mới không nói?

Trong lúc nhất thời, trong lòng Hạo Nhiên bất ổn khó chịu.

"A Duyên, ngươi hẳn là rất bận rộn, ta đi ra ngoài một chút, một hồi nếu như mà ta không có trở lại, ta sẽ để cho Tiểu Thái và Tiểu Ngưu trở lại giúp ngươi!"

Tùy Duyên còn chưa kịp nói gì, Hạo Nhiên đã cất bước đi ra ngoài.

Tùy Duyên kinh ngạc.

Tái đại nương và Bất Hối từ hậu viện đi tới, Tái đại nương nhìn bóng lưng Hạo Nhiên, "Đừng để ý đến hắn, luôn tranh hơn thua với ta!"

Tùy Duyên bất đắc dĩ cười một tiếng, "Đại nương, Hạo Nhiên ca vô cùng hiếu thuận, làm sao như vậy được!"

"Ai......"

Tái đại nương than thở.

Hạo Nhiên hiếu thuận, nàng biết, nàng càng hiểu rõ, làm một mẫu thân, nàng là một mẫu thân hạnh phúc.

Nhưng, cũng bởi vì là một mẫu thân, nàng mới lo lắng và băn khoăn.

Kéo Tùy Duyên đi qua bên cạnh rồi ngồi xuống, "A Duyên, ngươi thử phân xử cho ta, ta biết rõ chuyến đi này của Hạo Nhiên, lành ít dữ nhiều, nhưng ngăn cản bằng mọi cách, cũng không ngăn được Hạo Nhiên, tối hôm qua vì chuyện này, còn......"

"Đại nương, nếu Hạo Nhiên ca không thể không đi, nhất định sẽ có lý do hắn không thể không đi, ngươi liên tục ngăn cản, Hạo Nhiên ca vẫn đi, tình cảm nương con, sao ngươi không đồng ý cho Hạo Nhiên ca đi, thứ nhất, về sau Hạo Nhiên ca sẽ không phải lo lắng, làm xong chuyện này, lo lắng cũng ít đi, hơn nữa, Hạo Nhiên ca là một người trọng tình cảm, hắn biết, đại nương ở nhà tha tha thiết thiết trông mong hắn trở lại, chuyện này vô cùng nguy hiểm, nhất định sẽ có lối đi khác, ngươi nói xem?"

Tái đại nương nhìn Tùy Duyên, "A Duyên, ngươi nói, muốn ta đồng ý cho Hạo Nhiên đi?"

"Đại nương, nếu như ngươi không đồng ý, Hạo Nhiên ca hắn sẽ không đi sao?"

Có lẽ sẽ không. eri

Nếu vậy, Tái đại nương cũng không thể rối rắm khó chịu như vậy.

Tái đại nương thở dài, "Đúng vậy, cho dù ta không đồng ý, hắn quyết tâm muốn đi, làm sao ta giữ lại được......"

"Cho nên đại nương, nói chuyện thật tốt với Hạo Nhiên ca, nói sự lo lắng của ngươi cho hắn biết, Hạo Nhiên ca là người nhìn xa trông rộng, chắc chắn sẽ suy nghĩ kỹ càng!"

Tái đại nương nghe những lời này của Tùy Duyên, cẩn thận suy nghĩ.

Gật đầu, coi như là đồng ý cho Hạo Nhiên đi kinh thành.

Buổi trưa, quả nhiên Hạo Nhiên không có trở lại, Tiểu Thái và Tiểu Ngưu nhiệt tình chào hỏi với Tái đại nương, Tùy Duyên, Bất Hối, liền bận rộn làm việc.

Thêm một người, buổi trưa cũng không bận rộn như vậy, mệt mỏi như vậy.

"Tiểu Ngưu ca, Tiểu Thái ca, ở đây còn mấy miếng bánh gạo nếp, mang về cho đệ đệ muội muội ở trong nhà đi!" Tùy Duyên nói xong, dùng lá chuối gói kỹ bánh gạo nếp đưa cho Tiểu Ngưu, Tiểu Thái.

Nhà Tiểu Ngưu Tiểu Thái vốn không giàu có, mới ra ngoài đi theo Hạo Nhiên thu phí bảo hộ, làm côn đồ lưu manh.

Bởi vì Hạo Nhiên câu nệ, bên trong thật sự cũng không hư hỏng, bản tính vẫn đơn thuần hiền lành như cũ.

Vui mừng mà tiếp nhận bánh gạo nếp.

"Cảm ơn muội tử A Duyên!"

Tiễn Tiểu Ngưu, Tiểu Thái xong, Tùy Duyên quét trong trong ngoài ngoài cửa tiệm thật sạch sẽ, lại thêm một lần.

Lại thấy bên ngoài Tùy ký, phụ nhân trung niên bán lá dong, máu me khắp người, gian nan gánh lá dong đi tới......