Chương 27: Tiểu Tặc Đột Kích

Phía sau Túy Tiên lâu có một tiểu viện, nối thẳng với cửa sau của Túy Tiên lâu, bình thường là nơi ở của bảy miệng ăn nhà Lâm chưởng quỹ.

Trước kia Lâm chưởng quỹ cũng là công tử của một gia đình giàu có, nhưng bởi vì đắc tội với người quyền quý, rơi vào tình cảnh thê ly tử tán (vợ con ly tán), cũng may gặp được chủ nhân của Túy Tiên lâu, cho hắn một chỗ để ổn định cuộc sống, cũng giúp hắn tìm thê nhi lão mẫu về, an bài trong tiểu viện phía sau Túy Tiên lâu.

Thê tử Lâm chưởng quỹ là Hồng thị một phụ nhân dịu dàng hiền lương, lúc trước chạy nạn thì một lòng che chở lão thái thái, sau khi được tìm về, Lâm chưởng quỹ đối xử cực kỳ tốt với nàng.

Hồng thị bưng nước ấm vào nhà, thấy Lâm chưởng quỹ đứng ở bên cửa sổ, suy nghĩ sâu xa, "Lão gia, đêm đã khuya, sương lạnh, sau khi rửa mặt rửa chân, đi ngủ sớm thôi!"

Lâm chưởng quỹ quay đầu lại, cười một tiếng với Hồng thị, "Nương đã ngủ?"

"Ngủ rồi, mấy ngày nay thời tiết ấm áp, sáng mai ta tính toán đưa nương và Vân nhi, Thúy nhi đi dạo cửa tiệm xiêm áo!" Hồng thị vừa nói việc trong nhà, vừa đặt chậu ở trên kệ, cầm khăn vải, thấm ướt vắt khô đưa cho Lâm chưởng quỹ.

Lâm chưởng quỹ cười nhận lấy, "Đi đi, nương đã lớn tuổi rồi, đi đường nhớ cẩn thận một, thích gì, cứ mua!"

"Ân!" Hồng thị nhỏ nhẹ gật đầu.

Dịu dàng hiền thục.

Lâm chưởng quỹ nhìn, Hồng thị không còn xinh đẹp như trước kia, cũng không có xinh đẹp bằng những tiểu thiếp lúc trước, cũng không nói lời đường mật, làm nũng với hắn, nhưng, trong lúc nguy nan, những tiểu thiếp luôn miệng nói yêu hắn, từng người một đều cuốn gói trốn đi, chỉ có nàng, dẫn theo lão mẫu của hắn chạy trốn.

Trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ, chịu mọi cực khổ, chỉ vì cho lão mẫu của hắn được ăn no, mặc ấm.

Nắm đôi tay đã đầy nếp nhăn của Hồng thị, xúc động nói, "Tú Chi, mấy năm nay, nàng vất vả rồi!"

Hồng thị kinh ngạc, ngẩng đầu, vành mắt ửng đỏ nhìn Lâm chưởng quỹ, "Lão gia......"

"Tú Chi, cả đời này, ta nhất định sẽ không phụ nàng nữa, sắc trời không còn sớm, nàng đi rửa mặt rồi đi ngủ đi, không cần chờ ta... ta còn có chuyện phải làm!"

Hồng thị vô cùng thông minh, lập tức hiểu rõ, người có thể làm cho trượng phu mình trở nên thận trọng như vậy, nhất định là chủ nhân của Túy Tiên lâu.

"Lão gia, ta đến phòng bếp hâm nóng bầu rượu cho người, người uống một ít, làm ấm thân thể!"

"Không cần, nàng đi ngủ sớm đi!"

Hồng thị thấy Lâm chưởng quỹ kiên trì, chỉ đành đi rửa mặt rửa chân, vào nhà ngủ.

Lâm chưởng quỹ nghe thấy âm thanh, đi ra khỏi phòng.

Trong sân, một hắc y nhân đang đứng ở trong sân, Lâm chưởng quỹ vội tập trung tinh thần, tiến lên, ôm quyền khom lưng, "Chủ nhân......"

"Ừm!"

"Chủ nhân đến đây, có gì muốn giao phó?" Lâm chưởng quỹ hỏi, trong lòng, thiên hồi bách chuyển.

"Lần này muốn đi kinh thành sao?"

"Hồi chủ nhân, đi!"

"Làm xong hết mọi chuyện rồi?"

"Làm xong, cũng đã cài người nằm vùng vào, nhưng mà chủ nhân, tiểu nhân vô năng, chỉ cài được hai người nằm vùng vào!"

"Có thể cài nằm vùng vào là tốt rồi, mấy người không quan trọng, nói cho các nàng biết, chỉ cần dùng lỗ tai nghe, dùng mắt nhìn, không cần truyền tin tức ra ngoài!"

"Dạ!" Lâm chưởng quỹ vội lên tiếng trả lời, do dự một chút mới nói, "Chủ nhân, không biết có tin tức của Khuê nhi chưa?"

Khuê nhi, đại nhi tử của hắn, nếu như còn sống, năm nay cũng đã hai mươi mốt.

"Ta vẫn đang phái người thăm dò, nếu như có tin tức, chắc chắn thông báo cho ngươi đầu tiên... ngươi yên tâm đi!"

Lâm chưởng quỹ cảm kích gật đầu, "Cảm ơn chủ nhân!"

"Uh, ta đi trước, ngươi sớm đi nghỉ ngơi đi!"

"Dạ, chủ nhân đi thong thả!"

Chờ Hạo Nhiên rời đi, Lâm chưởng quỹ mới thở phào nhẹ nhõm, đi trở về phòng, Hồng thị vội vàng rời giường hỏi, "Lão gia, có tin tức của Khuê nhi sao?"

"Tạm thời chưa có, Tú Chi, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, Khuê nhi của chúng ta phúc lớn mạng lớn, sẽ bình an trở về!"

Hồng thị gật đầu.

Hai phu thê ngã xuống giường, lại một đêm không ngủ.

Tùy ký. diễn`đàn-;lê;quý;đôn;-

Tùy Duyên bình tâm tĩnh khí, chờ tặc nhân mở cửa đi lên, tay nắm chủy thủ thật chặt.

Nàng nghĩ, cả đời này, sẽ làm một người tốt, tâm tư đơn thuần, đối xử hiền hoà với mọi người, nhưng cũng không có nghĩa là, nàng liền quên đi một vài chuyện, có thể dễ dàng bỏ qua một vài chuyện.

Tiểu tặc kia cũng cực kỳ cẩn thận, từng bước từng bước giẫm lên cầu thang, lại không phát ra chút âm thanh, chỉ là trong không khí trở nên lạnh lẽo hơn.

Tiểu tặc lên gác xếp, cũng không tìm đông tìm tây, hai con mắt đen tuyền sáng ngời, nhìn rèm che buông xuống giường, lấp lánh ánh sáng.

Cắn môi, ngừng thở, từng bước từng bước đi vào, vươn tay vén rèm che lên......