Trên hai bờ sông khách nhân tới tới lui lui, thường thấy nhất là thương nhân, cũng có người vãng lai qua đường, ra vào quán rượu trà lâu, có người quần áo phú quý, có người quần áo tầm thường, tiểu nhị thấy nhiều ánh mắt cũng hơn người.
Một chiếc xe ngựa ngừng ở sau trà lâu, một bà tử xuống xe, bà ta đỡ từ trên xe ngựa một thiếu nữ mặc áo choàng, thiếu nữ đó mang mũ choàng, nhìn không rõ diện mạo, mơ hồ chỉ có thể thấy được toàn thân nàng rất khí phái. Linh cơ chạy đường tới đón chào, bà tử thưởng bạc vụn, nói cùng là có hẹn với một vị Bình công tử, phiền dẫn đường. Còn chưa chạy đã thưởng bạc, người chạy đường mừng rỡ cười như nở hoa, vừa nghe nói là khách của Bình công tử, trong lòng cung kính hẳn lên, vị Bình công tử đó tuy rằng giả trang bình thường, nhưng cả người quý khí, bọn họ bản lĩnh khác không có, nhưng mỗi ngày cùng người ta giao tiếp, đã luyện được một đôi mắt hại, nhận thức người xem bản lĩnh không thể kém. Hắn thấp eo, đi ở phía trước, dẫn các nàng tới nhã gian ở lầu hai, sau đó khom lưng rời đi. Bà tử gõ cửa, từ bên trong cửa mở ra, chủ tớ hai đi vào, thiếu nữ gỡ mũ choàng xuống, Triệu Phượng Nương mỉm cười mà nhìn nam tử trong nhã gian. Nam tử đứng bên cửa sổ, nghe động tĩnh xoay người lại, mặc trường bào xanh đen, người trầm ổn anh tuấn, ngũ quan tuấn mỹ lộ ra một ý cười nhợt nhạt.
Hoàng ma ma khom người cáo lui, ở bên ngoài giữ cửa, bên trong chỉ còn hai người.
“Tham kiến Thái Tử điện hạ.”
Triệu Phượng Nương ưu nhã mà hơi khuất thân hành lễ, một đôi bàn tay to nâng nàng ta :
“Phượng Nương, ngươi cùng cô gì cần đa lễ như vậy.”
“Lễ không thể phế, điện hạ nhân từ, Phượng Nương cũng không dám cậy sủng mà kiều.”
Kỳ Nghiêu rũ mắt nhìn nàng, trong mắt tràn ngập tình yêu, hắn thưởng thức nàng vì sự đoan trang đại khí, tiến thối có độ, vô luận làm chuyện gì, đều phảng phất dễ như trở bàn tay.
“Ngày mai cô phải rời khỏi nơi đây, ngươi ở Độ Cổ cũng lâu, không bằng theo cô cùng hồi kinh.”
Từ Độ Cổ lộ trình đến kinh hơn tháng, nếu có thể theo hắn hồi kinh, hai người kết bạn đồng hành, xem sơn thưởng thủy, hoặc nghỉ chân chơi bời, cũng là một chuyện vui.
Nàng lộ ánh mắt, tưởng tượng đến chuyện trong kinh, ánh sáng trong mắt chậm rãi đi xuống, Thái tử là trữ quân một quốc gia, nếu quá mức vì nữ tình trường, xã hội có lẽ sẽ không trách cứ nam tử, chỉ biết chỉ trích nàng - một nữ tử không biết xấu hổ mà quấn quýt si mê Thái tử. Đến lúc đó đừng nói là người khác, mà người luôn luôn sủng ái nàng Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ oán trách, mất nhiều hơn được.
“Điện hạ đề nghị, Phượng Nương thập phần cảm động, nhưng mẹ đẻ Phượng Nương mới vừa mất, đích muội không có người chỉ dẫn, tính tình trở nên cổ quái, Phượng Nương thân là trưởng tỷ, dạy dỗ muội muội là đạo nghĩa không thể chối từ, đành cô phụ một phen tình nghĩa, mong điện hạ thứ lỗi.” Nghe nàng nhắc tới đích muội, mắt Kỳ Nghiêu hiện lên chán ghét, xấu nữ đó xác thật là cử chỉ thô bỉ, không biết lễ nghĩa còn không có liêm sỉ, ngày sau Triệu gia đến kinh, nếu không quy củ, tương lai nhất định sẽ liên lụy Phượng Nương.
Lời mới rồi cũng là do xúc động, nếu Phượng Nương thật cùng hắn cùng thượng kinh, sẽ rước lấy không ít phê bình, có chút không thỏa đáng.
Cũng may lần này từ biệt, nhiều nhất mấy tháng sau là có thể tái kiến, hắn gật đầu,
“Vậy ngươi cùng bọn họ hồi kinh, chúng ta trong kinh tái kiến.”
“Đa tạ điện hạ quan tâm, Phượng Nương ở đây chúc điện hạ thuận buồm xuôi gió.”
Kỳ Nghiêu cùng nàng thâm tình nhìn nhau, đều không nói gì, hắn thích nàng cẩn lễ thủ giáo, lại khát vọng nàng có thể như nữ tử khác đối với hắn si mê. Nhưng thê tử của hắn, về sau là mẫu nghi thiên hạ, giống nàng mới tốt.
“Mượn cát ngôn của ngươi, ngươi ở đây cũng phải bảo trọng thân mình, chớ nên quá nhọc lòng, đích muội là một chuyện, ngươi là tỷ tỷ, trên có cha mẹ, giao cho bọn họ đi.”
“Phượng Nương minh bạch, tạ ơn điện hạ nhắc nhở.”
Kỳ Nghiêu thâm tình nhìn chăm chú vào nàng, hôm nay nàng mặc quần áo trang điểm, đáy mắt vừa lòng, nữ tử vì mình chú trọng vẻ ngoài, biểu hiện biết lễ và trong lòng vẫn có hắn.
“Ngươi hôm nay thật đẹp.”
Mặt Triệu Phượng Nương đỏ bừng, uyển chuyển nhẹ nhàng mà khuất lễ,
“Đa tạ Thái tử khích lệ.”
Bàn tay hắn đem nàng nâng dậy,
“Nơi này chỉ có hai người, không cần quá xã giao.”
Nâng nàng dậy tay hắn vẫn chưa buông ra, cứ gắt gao nắm chặt, nàng tùy ý hắn nắm, nghe bên ngoài có tiếng ngựa xe như nước, thật mong thời gian ngừng ở phút này. Hai người đưa tình tương vọng, không dám ra tiếng.
Trai đơn gái chiếc, ở một chỗ không thể quá lâu, Phượng Nương thấy không sai biệt lắm, nhẹ nhàng rút tay, liền đứng dậy cáo từ. Thái tử đứng phía sau, nhìn nàng rời đi, sắc mặt trầm trọng, Phượng Nương nhận thức đại thể, tính tình dịu dàng, mẫu hậu mỗi khi nói về nàng đều khen ngợi, hắn vẫn luôn cho rằng, đây là người mẫu hậu vì hắn mà chọn, nhưng vì sao mẫu hậu không nhắc tới. Phượng Nương rời kinh, hắn nhiều đêm tưởng nhớ, cầu mẫu hậu cho ra kinh, lúc đầu mẫu hậu cực kỳ không vui, sau đó lại miễn cưỡng đồng ý, hắn mơ hồ cảm thấy có lẽ là hắn sai, mẫu hậu không chọn Phượng Nương thành Thái tử phi. Như vậy mẫu hậu tính như thế nào? Hắn hơi nhíu mi, nghĩ có nên cùng mẫu hậu nói việc này. Hoàng ma ma nâng Triệu Phượng Nương xuống lầu, Bình Triều canh ở cầu thang bên cạnh, nhìn thấy nàng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Bình công tử, nhờ ngươi trên đường chiếu cố điện hạ.”
“Huyện chủ yên tâm, ta sẽ.”
Triệu Phượng Nương gật đầu rời đi, lẳng lặng ngồi trên xe ngựa, xe ngựa chạy trên từng phiến đá, mặt nàng cũng hiện một tầng ưu tư, làm sao nàng không biết tâm tư Thái tử muốn cùng nàng có nhiều thời gian bên nhau, mới có thể thành tâm mời nàng cùng hồi kinh. Nhưng nàng cũng không rõ ý Hoàng Hậu nương nương, nếu nói nương nương sủng ái nàng xác thật không giả, nhưng vì sao nương nương không tán đồng nàng cùng Thái tử bên nhau, hay là nương nương ngại nàng xuất thân quá thấp kém, không xứng với Thái tử. Nhưng nếu thật như vậy, nương nương phong nàng làm huyện chủ là có dụng ý gì? Lúc trước phong nàng làm huyện chủ nàng vẫn luôn cho rằng, nương nương là lót đường vì nàng để về sau nàng gả cho Thái tử, trước mắt xem ra, lại không phải như vậy. Nàng đã qua tuổi mười bảy, cô nương tuổi hoa không có mấy năm, nếu không trong một hai năm nay gả ra ngoài, về sau tuổi lớn càng thêm khó nói.
Có lẽ là vì Thái tử chưa cưới vợ, ở kinh thành cô nương mười bảy mười tám không hứa gả chỗ nào, tuy là ở Độ Cổ, thì giống Phương gia cùng Thái gia, cô nương hai nhà đó tuổi tác cũng không nhỏ mà không hứa gả cho ai. Thái tử đối với nàng có tình, nàng không phải không biết, đối với Thái tử cũng là đôi bên lưỡng tình tương duyệt, chỉ chờ cha mẹ chi mệnh thôi. Chỉ mong khi nàng hồi kinh, hết thảy sẽ trở nên tốt đẹp.
Ước chừng nửa canh giờ, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Hoàng ma ma vén rèm lên, thấy phía trước ngựa xe nhiều nên cho xa phu đi đường vòng trở về, xa phu nghe lời đánh xe ngựa quẹo vào ngõ sau huyện nha. Sau phố không thể so với trước phố, xe ngựa không nhiều, các nàng thuận lợi đi qua, mắt thấy sắp đến sau huyện nha cửa sau, đột nhiên Hoàng ma ma nghi hoặc mà di một tiếng.
“Có chuyện gì?”
“Không có, huyện chủ, có lẽ là lão nô hoa mắt, nhìn thấy một vị phụ nhân giống như cố nhân.”
Triệu Phượng Nương cười một chút, “Ma ma nhất định là nhìn lầm rồi, nơi này là huyện nhỏ, sao lại có cố nhân của ma ma chứ.”
Hoàng ma ma cũng tự giễu:
“ Chắc là lão nô xem nhầm, phụ nhân đó khuôn mặt hơi giống thôi, nhưng già nua hơn rất nhiều, không có khả năng là người đó được.”
Chủ tớ hai tùy ý đem việc này trôi quá, không để ở trong lòng.
Bên đường có cửa hàng, phụ nhân đó tránh ở mặt sau, thấy xe ngựa đi xa, mới chậm rãi đi ra, là bà tử bán mì nước, trên khuôn mặt già nua đều là nghi hoặc, không biết người nọ vì sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Phụ Nhân nhìn xung quanh, thấy xe ngựa ngừng ở cổng sau huyện nha, người nọ đỡ một thiếu nữ xuống xe ngựa, tựa hồ là nô tỳ của thiếu nữ đó, bà ta có chút khó hiểu, người nọ không phải nên ở trong cung sao? Bỗng nhiên nghĩ đến Triệu gia có một vị tân huyện chủ, người nọ chắc là hầu hạ huyện chủ, một lão nhân trong cung sao lại đi hầu hạ tân huyện chủ.
Đầy bụng nghi vấn, bà ta cau mày suy nghĩ cẩn thận cái gì, đôi mắt bỗng mở lớn. Hậu viện huyện nha phía tây phòng, Củng thị đang dạy nữ nhi thêu hoa, Trĩ Nương đang thêu rất hết sức, học rất nghiêm túc.
Củng thị vui mừng cười, Trĩ Nương giống trước đây, đối với việc này cũng không tinh thông, nhưng không có oán hận, ngoan ngoãn học. Trĩ Nương lại không ngừng bồn chồn, nàng không phải là nguyên chủ, sợ có thể bị người nhìn ra sơ hở, nàng vẫn luôn cẩn thận mà quan sát sắc mặt Củng thị, thấy đối phương cũng không có gì giật mình, trong lòng mới thật thở phào. Nàng có ý kiến là nếu cùng nguyên chủ bất đồng, thì phải nói với Củng thị là sau khi thắt cổ quên rất nhiều chuyện, cũng may không cần dùng nguyên chủ nữ hồng cũng tệ. Triệu Phượng Nương trở lại hậu viện, cũng không che lấp, nàng ra cửa đã nói với Củng thị, Củng thị tất nhiên không dám hỏi nàng ra cửa làm gì, nghe nói nàng muốn ra ngoài, không có ngăn đón. Nàng vừa vào cửa, cũng không có trực tiếp về phòng, mà lại tới tây phòng, Củng thị nghe được động tĩnh, buông khung thêu, huyện chủ không hổ là từ trong kinh tới, lễ nghĩa làm người ta không thấy điểm sai.
Triệu Phượng Nương cười tiến vào, “Mẫu thân, Tam muội, đang làm gì vậy ạ?”
“Đại tỷ, ta cùng nương ở học nữ hồng.” Trĩ Nương cũng đứng dậy chào hỏi. Nàng ta từ tay Hoàng ma ma tiếp nhận một hộp điểm tâm, nói với Củng thị:
“Mẫu thân, Phượng Nương ra bên ngoài, tiện đường mua một phần điểm tâm, nếm thử cảm thấy hương vị không tồi, cố ý mang về mời mẫu thân cùng Tam muội nếm thử.”
“Huyện chủ có tâm.” Củng thị tiếp nhận đặt lên bàn:
“Hiện tại thời tiết lạnh, huyện chủ ra cửa nên mặc nhiều hơn quần áo, chứ thân mình chịu không nổi.”
“Đa tạ mẫu thân quan tâm, Phượng Nương đã biết.”
Triệu Phượng Nương nhìn hoa trên khung thêu, nhấp môi cười, “Tam muội nữ hồng sợ là phải luyện nhiều.”
Trĩ Nương hổ thẹn nói, “Đại tỷ nói có lý.”
“Ta cũng chỉ thuận miệng, Tam muội chớ để trong lòng, ở kinh thành sẽ không ít cô nương giỏi nữ hồng nhưng chúng ta lại không phải là tú nương, không cần dựa nữ hồng kiếm cơm ăn, tam muội không cần quá để ý.”
Củng thị cười rộ lên, “Phượng Nương nói đúng, về sau các con quản lý cả gia đình, từ tiền viện đến hậu viện, rồi nha đầu người hầu, nào có nhàn rỗi mà ngồi thêu, những việc này đều có hạ nhân làm.”
Triệu Phượng Nương liếc nhìn nàng một cái, hơi hơi mỉm cười.
“ huyện chủ mới từ bên ngoài trở về, chắc là có chút mệt, không cần ở chỗ này với mẫu thân, trước cứ nghỉ tạm đi.”
“Đa tạ mẫu thân.”
Triệu Phượng Nương mỉm cười cáo từ, mới về phòng. Nàng vừa đi, Củng thị nói với Trĩ Nương:
“Trĩ Nương, về sau không có việc gì thì nên học tập Phượng Nương , đặc biệt là học đối nhân xử thế cùng lễ nghĩa.”
“ Vâng.”
Trĩ Nương nhẹ giọng đáp lời, Triệu Phượng Nương ở kinh thành đã được giáo dưỡng theo đứng đắn quý nữ, công phu thật là làm tích thủy bất lộ, xem cách nàng ta ăn mặc long trọng ra cửa, chỉ sợ là đi gặp vị Thái Tử từ trong kinh tới thôi.
Thái tử cùng Triệu Phượng Nương quan hệ không đơn giản.
Bất quá đối với chính nàng mà nói, nếu Phượng Nương thật có thể leo lên Thái tử, đối với nàng về sau cũng có lợi. Trĩ Nương lôi kéo Củng thị ngồi xuống, từ cái sọt lấy khung thêu, từng đường kim mũi chỉ cẩn thận thêu tiếp, chỉ chốc lát sau, Ô Đóa tiến vào, nhẹ giọng nói:
“Phu nhân, tam tiểu thư, bên ngoài có người tìm nô tỳ, nô tỳ đi một chút sẽ trở lại.”
“Ngươi đi đi.” Củng thị cho nàng ta đi ra ngoài, cúi đầu cẩn thận nhớ lại, Ô Đóa là bà từ bên ngoài mua vào, nghe nói đó là bé gái mồ côi, sao lại có người tìm nàng.
Ước chừng một nén hương, Ô Đóa đã trở lại, cười hồi bẩm:
“Mới vừa rồi nô tỳ cũng buồn bực, nô tỳ từ trước tới giờ cơ khổ mình ên, nơi nào lại có người tới tìm, đi ra ngoài mới thấy là người Tư gia Chấp Mặc tỷ tỷ.”
Chấp Mặc? Trĩ Nương buông tay, nàng ấy sao lại tìm Ô Đóa, chẳng lẽ lần trước đến Tư gia, Ô Đóa cùng nàng ta tròng lên giao tình, cho nên nàng mới có thể tới tìm Ô Đóa.
Củng thị đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười rộ lên, “Có lẽ là ngươi cùng nàng hợp ý, nàng mới có thể tới tìm ngươi, trong phủ không nhiều quy củ, nếu nàng mời ngươi đi chơi, ta liền cho ngươi một ngày nghỉ.”
“Đa tạ phu nhân, bất quá Chấp Mặc tỷ tỷ là xuống núi mua đồ, cũng nhân tiện đi đến nơi này, thuận đường tới xem nô tỳ, không có gì đại sự.”
“Thì ra là thế.”
Sau khi Ô Đóa lui xuống, Trĩ Nương nhìn thoáng qua, trong lòng vừa động lông mi run lên, tiếp tục cúi đầu thêu tới cùng. Trên khung thêu cái lá cây dần dần hiện ra hình thức ban đầu, Củng thị nghiêng đầu thấy, mắt lộ kinh hỉ:
“Lần này còn giống, cuối cùng là nhìn ra đây là lá cây.”
Trĩ Nương có chút ngượng ngùng mà cười cười:
“Nương giễu cợt con hoài.”
“Nương là thật thay con cao hứng, tuy rằng nữ hồng không quan trọng, nhưng nếu có thể học được, cũng là một chuyện tốt.”
Lời này Trĩ Nương tán đồng, nhiều kỹ năng dễ phòng thân, rất nhiều nữ tử không phải là dựa thêu phẩm mà nuôi sống con cái cùng người nhà sao, đây cũng là lý do nàng nhẫn nại tính tình học thêu hoa.
“ Được rồi, nữ hồng làm lâu, không chỉ đôi mắt bị hao tổn, mà thân mình cũng không tốt, con về phòng nghỉ ngơi đi.”
Trĩ Nương nghe lời ngoan ngoãn rời đi, vào phòng, liền kêu Ô Đóa tiến vào.
Ô Đóa vào phòng , đóng cửa lại:
“Tam tiểu thư, mới vừa rồi Chấp Mặc nói, đại công tử cùng nhị công tử phải rời khỏi Độ Cổ, theo Thái tử vào kinh, nn6 mới xuống núi mua đồ đi đường đắc dụng.”
Đại công tử muốn vào kinh? Trĩ Nương cúi đầu, có phải là đại công tử muốn gặp nàng, bằng không như thế nào Chấp Mặc lại đặc biệt tới tìm Ô Đóa, nàng nghĩ mà trong lòng có chút phức tạp, đại công tử phải rời khỏi, vì sao lại đặc biệt tới báo với nàng, có chút không quá đúng.
Ô Đóa lại nói, “Tam tiểu thư, Chấp Mặc tỷ tỷ còn nói, Cảnh Vận Hiên là trà lâu có nước trà ngon nhất, đại công tử cũng thích nhất, còn nói chưởng quầy là người đặc biệt tốt.”
“ Được, ta đã biết.”
Lần trước bọn họ gặp mặt tại gian trà lâu Cảnh Vận Hiên, đại công tử đây là nhắc nhở nàng, chưởng quầy là người của hắn, về sau nếu có việc có thể tìm chưởng quầy. Nàng biết đại công tử vìa sao lại phái người thông tri việc hắn rời đi, có thể là sợ nàng giống như trước gặp khốn cảnh lại không người giúp đỡ, cố ý vì nàng an bài, giúp nàng không cần sợ hãi, nhưng đại công tử tựa hồ quên, nương nàng đã là Triệu phu nhân, Đổng thị đã chết, nàng sẽ không lại lâm vào khốn cùng như vậy.
Kiếp trước kiếp này, đều không gặp được người cứ thế đặt nàng vào hoàn cảnh an toàn vì nàng mà suy nghĩ.
Trong lòng nang dâng lên cảm kích, đại công tử mặt lãnh tâm nóng, sự tình như vậy đều có thể thay nàng suy nghĩ đến, trong lòng chúc đại công tử chuyến này lên đường bình an, tương lai có thể quan đồ bình thản, thăng chức rất nhanh.
Ngày hôm sau, thời tiết âm trầm, mang theo gió lạnh đầu thu, làm người ta không khỏi quấn chặt quần áo, bến tàu vẫn náo nhiệt như cũ, một con thuyền thuyền lặng lẽ nhổ neo rời Độ Cổ, thuyền đến giữa sông, vài vị công tử từ khoang thuyền ra đứng ở đầu thuyền, là đoàn người của Thái tử cùng đại công tử.
Mấy người đứng ở trên boong tàu, đón gió thổi qua, trong gió mang theo hơi nước, dính nhớp làm người không thoải mái, gió to làm trường bào bay loạn, sắc mặt Thái tử có chút phiền muộn, nhìn bến tàu dần dần đi xa, than nhẹ một hơi.
Tư Lương Xuyên nói:
“Điện hạ còn có chuyện gì chưa làm thỏa đáng sao.”
“Cũng không, cô chỉ cảm thấy kinh ngoại sơn thủy quanh co khúc khuỷu, khó được tới một lần, nhanh như vậy liền phải về kinh, hơi có chút không nỡ.”
Bình Triều an ủi nói:
“Điện hạ không cần tiếc nuối, trong kinh phong cảnh càng đẹp hơn, lại nói dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, điện hạ ngẫm lại, phong cảnh này sớm hay muộn thì cũng sẽ xuất hiện ở kinh thành, đến lúc đó lại xem xét, chẳng phải càng đẹp sao.”
Kỳ Nghiêu thu hồi sắc mặt buồn bã : “Bình Triều nói không sai, là cô cảm tính.”
Tư Lương Nhạc có chút không hiểu điều bọn họ nói, nhìn sương mù âm trầm, thời tiết làm họ còn không rõ chân thực núi xa, cảnh trí đó chưa thể nói có cái gì đẹp, vì sao Thái tử còn tỏ vẻ mặt lưu luyến, hắn mơ hồ cảm thấy lời bọn họ trong từ ngữ có ý ám chỉ. Hắn chuyển ánh mắt xem huynh trưởng, thấy huynh trưởng thần sắc bình thường, có lẽ là hắn nghĩ quá nhiều.
Tư Lương Xuyên mắt thấy Thái tử có tâm tư với Triệu Phượng Nương, thế nhưng tình sâu thế nào thì chỉ sợ là kiếp này cũng không như nguyện. Hoàng Hậu vẫn luôn cho rằng Triệu Phượng Nương là thân nữ của bà, tất nhiên sẽ trăm phương nghìn kế ngăn cản hai người họ ở bên nhau, nếu phát hiện Triệu Phượng Nương không phải thân nữ thì Triệu Phượng Nương cũng không có khả năng sẽ gả cho Thái tử. Lấy tính tình người hoàng gia thì lừa gạt là không thể tha thứ, kết cục Triệu Phượng Nương sẽ không quá tốt, càng không thể lên làm Thái tử phi. Triệu gia còn giống kiếp trước chịu thảm họa diệt môn. Từ xưa đến nay tội không định tới nữ tử đã xuất giá, trước đó Triệu Tam tiểu thư nhất định phải gả vào cửa Tư gia. Còn nghiệt duyên của đường đệ cùng Triệu thị tỷ muội, lần này hồi kinh vô luận thế nào đều phải ngăn cản.
Hắn ngước mắt xem Bình Triều bên người Thái Tử, lại rũ xuống mí mắt.
Nha nội Độ Cổ huyện, Triệu huyện lệnh đột nhiên thấy con trai trở về nhà mặt mày vui sướng. Triệu Thủ Hòa nhận được thư từ phụ thân, mới biết được phụ thân nâng Củng di nương làm chính thê, hắn cũng không kinh ngạc, phụ thân còn tráng niên, không có khả năng độc thân sống quãng đời còn lại, bên người ông dù sao cũng phải có người hầu hạ, cưới một nữ tử khác, còn không bằng để Củng thị thượng vị, ít nhất Củng thị làm người lương thiện, hiểu tận gốc rễ.
Huống chi Củng thị có thân thế là thứ nữ Phương gia, danh vọng của Phương Đại Nho tuy không bằng Tư các lão, nhưng cũng là đại nho đương đại rồi, có thể làm cháu ngoại đối với hắn về sau cũng vô cùng hữu ích. Triệu huyện lệnh mang nhi tử bái kiến mẫu thân, Triệu lão phu nhân tinh thần đã rất tốt, Phượng Nương hầu hạ bà đút cháo sát miệng, làm lão phu nhân cao hứng cười, nếp nhăn cũng thành một đóa hoa. Nhìn thấy tôn tử bà cũng thực sự vui mừng, tôn tử lớn lên giống nhi tử của bà trước vì Đổng thị mà bà rất ít khi có thể ở cùng tôn tử, hơn nữa hắn là do Đổng thị sinh ra, trong lòng bà oán hận, cũng chưa nói có yêu thương. Nhưng Đổng thị vừa chết, sự tình đều khác, trừ bỏ Yến Nương, mấy đứa còn lại bà đều thích. Triệu Thủ Hòa là cháu trai duy nhất, về sau nối dõi tông đường Triệu gia còn phải dựa vào hắn, Triệu lão phu nhân vẫy tay, Triệu Phượng Nương tránh ra cho ca ca ở gần tổ mẫu chút.
Tay lão phu nhân gầy gầy, vui mừng vỗ về mặt tôn tử, trong mắt bà dâng lên nước mắt, tôn tử lớn lên giống nhi tử, nghe nói trong thư viện đọc sách khắc khổ, về sau có thể thành châu báu.
“Tổ mẫu, tôn nhi tới thăm ngài.”
“Nương, Thủ ca nhi mới từ thư viện trở về, đã nghĩ đến việc tới thăm bà.”
Lão phu nhân chứa nước mắt gật đầu.
Triệu Phượng Nương nói với Triệu Thủ Hòa:
“Đại ca mới trở về, không biết có gặp mẫu thân chưa?”
“Đang tính gặp nhưng đến thăm tổ mẫu trước.”
Triệu lão phu nhân phất tay, ý tứ là bảo bọn họ đi gặp Củng thị, đối với Củng thị, Triệu lão phu nhân thực vừa lòng, Củng thị lớn lên đẹp, nói năng nhẹ nhàng, chiếu cố bà cũng thực chu đáo, cô dâu mới này bà thực thích.
Bọn họ rời đi, sau đó đến tây phòng, Triệu Thủ Hòa nhìn thấy Củng thị, trên mặt không có nửa điểm không cam nguyện, đối với Củng thị rất tôn kính, xưng hô mẫu thân đàng hoàng, Triệu huyện lệnh vuốt râu hoàn toàn yên lòng.
Người một nhà đoàn tụ bên nhau, Triệu Thủ Hòa mới nói lên tính toán của mình,
“Cha, kỳ thi mùa xuân sắp tới, nhị vị công tử Tư gia đã hồi kinh, Đoạn gia biểu ca nói dượng gởi thư, bảo hắn sớm chuẩn bị về nhà, nhi tử nghĩ hay là cùng biểu ca đến kinh thành sớm an bài trước.”
Triệu huyện lệnh đang cân nhắc, Triệu Phượng Nương nói:
“Cha, đại ca nói cũng đúng, trong kinh không thể so huyện thành, tin tức truyền rất nhanh, nếu có biến cố có thể đúng lúc điều chỉnh, lại nói cũng có thể nhân cơ hội tìm hiểu về các quan chủ khảo.”
Xưa nay khi khoa cử, bởi vì Lãng Sơn học sinh đông đảo, vì tị hiềm, Tư các lão không đảm nhiệm chức chủ khảo, đều do các quan văn khác đảm nhiệm. Triệu huyện lệnh không khỏi gật đầu, Phượng Nương nói đúng, dù sao không bao lâu nữa cả nhà đều dọn đến trong kinh, không bằng để Thủ ca nhi đi trước làm quen một chút.
“Thủ ca nhi vào trong kinh, ngươi nhờ cô cô hỏi thăm nhà, nếu thích hợp liền thuê một tòa.”
Triệu Thủ Hòa khó hiểu, nghi hoặc hỏi:
“Cha, con ở nhà cô cô không cần tìm chỗ ở.”
Triệu huyện lệnh vuốt râu, ra vẻ cao thâm cười:
“ Đâu phải thuê cho ngươi mà là cho chúng ta sống.”
“Cha…” Triệu Thủ Hòa kinh ngạc kêu ra tiếng.
“Chớ có lộ ra, việc này chưa công khai, chúng ta cũng may có tin chính xác, cứ tính toán trước.”
Triệu Thủ Hòa lòng mừng như điên:
“Đúng vậy, cha, nhi tử nhất định ghi nhớ.”
Củng thị đúng lúc nói một câu:
“Lão gia, thiếp thân thay Thủ ca nhi chuẩn bị hành trang.”
“Vậy làm phiền mẫu thân.”
Người một nhà đều mang theo ý cười, Trĩ Nương nhìn tiện nghi phụ thân đắc ý, còn mẫu thân dịu dàng, Triệu Phượng Nương chân thành, Triệu Thủ Hòa không hề có khúc mắc, nàng suy tư cúi đầu. So với những người này, nàng cảm thấy cảm giác ghét Triệu Yến Nương càng thêm chân thật.
Củng thị vui mừng đi an bài hành trang cho Triệu Thủ Hòa, nàng cũng nhân cơ hội rời đi, theo bản năng mà xem Triệu Yến Nương, trong phòng truyền đến tiếng mắng chửi quen thuộc, không biết Triệu Yến Nương lại đập cái gì.
Lưu ma ma là người trong cung ra, thủ đoạn không phải bà tử bình thường có thể so sánh, Triệu Yến Nương trừ bỏ mắng chửi, cũng không làm gì được. Vừa rồi nghe ý phụ thân thì cả nhà phải dọn đến kinh thành, đại công tử cũng ở trong kinh thành, không biết còn có thể tái ngộ không.
Nàng về tây phòng đột nhiên cảm thấy ngày trôi qua không thú vị, nâng má ngồi ũ rũ phát ngốc, Củng thị hơn nửa ngày mới chú ý tới nữ nhi, nghi hoặc nói, “Trĩ Nương con cảm thấy không thú vị à?”
Lúc vừa tới nơi này mỗi ngày vì sinh tồn mà cùng mẹ con Đổng thị đấu pháp, một khắc cũng không dám thả lỏng, khó khăn cùng muôn vàn khó khăn, giờ cuộc sống tốt lên, lại cảm thấy có chút hụt hẫng như khuyết thiếu cái gì đó. Lại nói tiếp, vô luận là kiếp trước hay là hiện tại, nàng đều không có nhàn nhã, giờ làm quan gia tiểu thư ăn không ngồi rồi, lại có chút không quen.
Lan bà tử từ bên ngoài tiến vào, đưa cho Củng thị một bộ thiệp:
“Phu nhân, đây là thiệp ở phủ thành của Phương gia đưa tới, mời ngài cùng tam tiểu thư qua chơi nữ nhi tiết.”
Củng thị cười không thể tin mà tiếp nhận thiệp. Phương gia bảo thị mang Trĩ Nương về nhà mẹ đẻ ăn tết, thị rời phủ thành gần hai mươi năm, trước kia bởi vì mẫu thân để lại di mệnh mà không dám về Phương gia, hiện tạikhông biết có nên trở về không.
Củng thị cầm thiệp, nhìn đi nhìn lại, không quyết tâm được.
Lan bà tử nói: “Phu nhân, chuyện cũ theo gió bay, Phương tiên sinh đã nhận ngài, sao ngài không mang tam tiểu thư trở về xem, Phương gia rốt cuộc là nhà giàu, nô tỳ nói câu không nên nói, không vì chính ngài, cũng đến suy xét cho tam tiểu thư.”
Trĩ Nương rất muốn nói, các ngươi không cần quan tâm đến ta, ta không có quan hệ gì, nhưng thôi dứt khoát câm miệng cho chắc, cổ đại không thể so với hiện đại, họ đều chú ý môn đăng hộ đối, một nơi tốt sinh ra đối với nữ tử có ảnh hưởng rất lớn. Củng thị mấy phen cân nhắc, cuối cùng gật đầu, cười nói với Trĩ Nương:, “ Mới vừa rồi không phải còn cảm thấy nhàm chán sao, vừa lúc nương mang con đi phủ thành dạo.”
Nói xong thị cũng tự vui vẻ cùng Lan bà tử tìm ra mấy thất vải giúp Trĩ Nương làm đồ mới. Lan bà tử cũng đầy hưng phấn. Trĩ Nương bị bỏ ở một bên, thở dài, đi ra khỏi phòng, vừa lúc đụng Triệu Phượng Nương, phía sau nàng ta là Hoàng ma ma, Hoàng ma ma cầm theo hai thất vải đẹp.
“Tam muội muội, mẫu thân có ở trong không?”
“Ở ạ.”
Triệu Phượng Nương ung dung đi vào, chỉ chốc lát sau, liền nghe Củng thị kinh hỉ : “Phượng Nương thật là tri kỷ, mới vừa rồi mẫu thân còn đang suy nghĩ tìm cho Tam muội muội thất vải nào, huyện chủ liền đưa tới so với thứ ta chuẩn bị tinh xảo hơn vạn lần, mẫu thân thay Tam muội muội cảm ơn.”
Kế tiếp lại nghe tiếng Phượng Nương ôn hòa : “Mẫu thân cùng ta khách khí làm gì, Trĩ Nương cũng là thân muội muội của ta mà.”
Trĩ Nương ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi đến trong vườn ngồi ở trên ghế dài trong đình.
Không quá mấy ngày sau, Triệu Thủ Hòa liền theo Đoạn Hồng Tiệm vào kinh thành, điều lệnh trong kinh cũng đến Độ Cổ, Triệu huyện lệnh mặt mày hớn hở, đi đường thêm vài phần tinh thần. Triệu Yến Nương theo Lưu ma ma học quy củ, nhưng thật ra rất ít dùng tới, Triệu Phượng Nương trừ việc bồi lão phu nhân, cơ bản cũng không ra cửa. Củng thị cùng Triệu huyện lệnh càng thêm ân ái, tựa như tân hôn. Chỉ có Trĩ Nương, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hết thảy, đột nhiên phát hiện nàng giống như người ngoài không dung nhập vào được.
Thật mau đã đến nữ nhi tiết, Củng thị tinh thần toả sáng lại thêm chút thấp thỏm dẫn nữ nhi lên phủ thành , Triệu Phượng Nương không đi theo, Củng thị mời mọi cách nàng ta đều kiên trì cự tuyệt, cuối cùng Củng thị từ bỏ.
Trĩ Nương đứng ở mũi thuyền, Củng thị ra tìm nữ nhi: “Trĩ Nương, nương thấy gần đây con có chút rầu rĩ không vui, con có tâm sự?”
“Không có, nương.”
Đường trên sông cô gái trên hoa thuyền lần trước lại đây hỏi có muốn mua gì không, Trĩ Nương nghĩ đến lần trước bởi vì ở trước mặt người khác làm bộ rõ ràng thực thích ăn tao cá, lại chỉ nếm qua, vội bảo Củng thị mua một ít. Củng thị thấy nữ nhi khôi phục tinh thần, lập tức mỗi thứ đều mua không ít. Chờ Lan bà tử đem tao cá chưng bưng tới, Trĩ Nương liền ăn cá và ăn xong một chén cơm, Củng thị cười nói, “Trĩ Nương thích ăn đồ hương dã.”
“ Vâng, ngẫu nhiên ăn có một phong vị khác.”
Củng thị gác đũa, trong giọng mang theo chua xót hoài niệm:
“ Tao cá làm nương nhớ tới một ít chuyện cũ, khi đó nương rời nhà đi theo cha ngươi, tâm tình hậm hực, cha ngươi vì muốn ta vui vẻ, cũng từng tìm một ít đồ ăn khiến ta vui, trong đó cũng có tao cá.”
Trĩ Nương dừng tay kẹp cá tay lại, tiện nghi phụ thân sẽ làm chuyện như vậy sao?
Củng thị ngượng ngùng che mặt:
“Xem nương nói chuyện này với con để làm gì?”
“Nương, con không có cười nương, chỉ là con nghĩ cha sẽ làm chuyện như vậy sao?”
Củng thị đỏ mặt lên, thị cùng lão gia tuy rằng tương phùng thời điểm không đúng, vì Đổng thị làm người đanh đá, lão gia cũng may thương thị nên mỗi lần về nhà đều vụng trộm cho thị mang một ít vật nhỏ, sau này không thường làm nữa, hiện tại nghĩ đến, có khổ cũng có ngọt.
“Cha con nhìn thành thật, nhưng trước kia không ít làm người vui, nam nhân trên mặt dù đứng đắn, thì khi thích một nữ nhân thủ đoạn đều có, còn không phải chỉ là tặng đồ đâu.”
Trĩ Nương suy tư cảm thấy lời này giống như đã từng quen nghe, lần trước các nàng ngồi thuyền đến phủ thành, nàng nhớ đại công tử cũng phái người đưa tao cá cùng tiểu thực cho các nàng.
Đại công tử muốn tạo niềm vui cho ai?
Nàng chậm rãi nhíu mày, Củng thị kêu nàng : “Trĩ Nương, con suy nghĩ cái gì mà nương kêu con nãy giờ con đều không trả lời?”
“Không có gì đâu nương, chỉ là con nghe nương nói chuyện vể phụ thân bỗng có chút cảm khái thôi.”
“Đúng vậy, quá khứ trước sau gì cũng chỉ là quá khứ, cũng may hiện giờ chúng ta cũng đỡ, về sau con chớ sợ nương sẽ luôn che chở cho con.”
Trĩ Nương động dung mà nhìn; “Nương, con biết rồi.”
Cơm nước xong, Trĩ Nương muốn lên boong tàu tiêu thực, Củng thị có chút say tàu, vì thế ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi, gió sông mát lạnh, Củng thị để Trĩ Nương khoác thêm một kiện quần áo.
Trĩ Nương nghe lời, lúc đứng ở đầu thuyền trong đầu nàng vẫn nghĩ chuyện vừa rồi, đại công tử vừa ý ai? Không có khả năng là Triệu Yến Nương, tính tình cùng tướng mạo đó, đại công tử không có khả năng coi trọng nàng ta, theo lý thì chỉ có thể là Triệu Phượng Nương, Phượng Nương cùng hắn có quen biết ở kinh thành, có khả năng là lúc đó đại công tử đã coi trọng nàng ta, nhưng nàng ta cùng Thái tử là một đôi, Thái tử thân phận tôn quý, nếu phát hiện còn có người khác mơ ước Phượng Nương, khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha.
Dù là đại công tử có giao hảo cũng không được, mà đại công tử cũng sợ bị người khác phát hiện bí mật này, đặc biệt là vợ tương lai nếu biết việc này, chính là tai họa ngập đầu, vì thế lần trước ở Lãng Sơn mới nói chuyện đó với nàng.
Nàng thiếu đại công tử ân tình, nếu về sau ở chung, phát hiện đại công tử có tâm tư, cũng sẽ không có khả năng nói cho người khác, mà sẽ thay hắn che lấp, cho nên đại công tử mới đưa ra quyết định cưới mình, chính là vì Triệu Phượng Nương.
Nếu thế, hết thảy đều đã giải thích thông.
Gió vẫn thổi như cũ, nàng lại cảm thấy có chút khó chịu. Đại công tử đối với nàng mà nói là người tốt, chuyện hắn phó thác nàng nhất định phải hoàn thành, nhưng vì sao trong ngực thấy rất buồn, có lẽ là gió sông dính nhớp trên cố.
Gần chạng vạng, đò đến bến tàu Lâm Châu, Củng thị không có chút tinh thần Lan bà tử đỡ thị, Trĩ Nương mang theo Ô Đóa rời thuyền.
Xe ngựa Phương gia ở bến tàu bên kia chờ, bọn hạ nhân rất có ánh mắt xưng hô với Củng thị vì nhị cô nãi nãi, Trĩ Nương là biểu tiểu thư. Xe ngựa vừa đến tòa nhà Phương gia, Phương lão phu nhân mang hai con dâu ở cửa nhón chân mong chờ, không ngừng nhìn xung quanh, nhìn Củng thị trong xe ngựa xuống, không khỏi lão lệ tung hoành, run nguy tiến lên, ôm tay Củng thị : “Liên Tú, xem như đã trở lại nhà, mấy năm nay ta ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không được, phái người đi khắp nơi tìm ngươi, đều không có tin tức đâu từng nghĩ đến ngươi vẫn luôn ở Độ Cổ.”
“Mẫu thân, là Liên Tú không hiểu chuyện, làm ngài cùng phụ thân nhọc lòng.”
“Đứa nhỏ ngốc, lúc ấy mẫu thân đang nổi nóng, lời nói đều là giận hờn, xong việc ta thập phần hối hận, vội vàng cho người đi tìm ngươi, ai ngờ ngươi rời Lâm Châu, ta làm người tìm rất nhiều năm, cũng chưa tìm được ngươi, hại ngươi chịu khổ, trong lòng ngươi còn oán hận nương không?”
“Mẫu thân, đều là Liên Tú sai.”
Phương Đại phu nhân dùng khăn lau khóe mắt, lại khóc lại cười: “Nương, Nhị muội đã trở về nhà, nương nên quên hết chuyện đã qua đi, Nhị muội sẽ không trách nương, nương một mảnh từ mẫu tâm, bất quá là yêu càng sâu, hận càng nhiều, năm đó lời nói có chút nặng, cũng may hiện giờ khổ tận cam lai, nếu không phải là nương, Nhị muội cũng không có khả năng gâp Triệu muội phu, hôm nay cốt nhục gặp nhau, phải cao hứng mới đúng.”
Phương lão phu nhân lúc này mới ngừng rơi nước mắt, liên tục nói, “Xem lão bà tử ta, Liên Tú trở về chính là đại hỉ sự, còn nhắc chuyện năm xưa làm gì.”
Nhị phu nhân cũng tiến lên , nhiệt tình kéo tay Củng thị, thân mật dẫn mẹ con hai người vào phòng. Vào được chính đường, có Phương Đại Nho ngồi ở trung gian, Củng thị cùng Trĩ Nương hành đại lễ, Phương Đại Nho nói:
“Trở về là được, Phương gia vĩnh viễn là nhà mẹ đẻ của con, nhưng mẹ đẻ con có di mệnh cho con mang họ Củng, thì không cần sửa đổi cứ gọi tên hiện tại đi.”
“Lão gia, không hợp lý lắm, Liên Tú tuy là thứ nữ, nhưng là cốt nhục Phương gia nên họ Phương.”
Mắt Phương Đại Nho chưa nâng, “ Có gì không hợp, hoàn thành di nguyện người chết mà thôi.” Phương lão phu nhân nhìn không lên tiếng nữa. Hành lễ xong, Phương gia tôn bối cũng tới gặp quá cô cô, Củng thị sớm đã chuẩn bị lễ gặp mặt, tỷ muội Phương thị là trâm nạm trân châu, vài vị thiếu gia là nghiên mực. Lễ tuy không quá mức quý trọng, lại hợp lý, đều là nhờ Phượng Nương giúp đỡ chọn, so với lễ vật lần trước hai vị phu nhân Phương gai tùy tay cho Trĩ Nương trong lễ gặp mặt, rõ ràng là quý trọng hơn rất nhiều.
Hai vị cữu cữu Phương gia không Phương Đại Nho, đại cữu cữu vóc người trung đẳng, lớn lên giống Phương lão phu nhân nhiều hơn, kiểu người vui vẻ, cậu hai mảnh khảnh, không có thanh tuấn đại khí, nhìn rất văn nhược. Trĩ Nương thấy bọn họ, bọn họ cũng chỉ nói vài câu khách sáo, liền không hề chú ý tới nàng.
Tiếp đó tiệc đã chuẩn bị tốt, Phương Đại Nho ngồi ở chủ tọa, Phương lão phu nhân kế bên, phía dưới là nhi tử con dâu với Củng thị, nhân dịp Phương gia làm bữa cơm đoàn viên, nên không có phân bàn, Trĩ Nương cùng Phương thị tỷ muội ngồi ở một bên, ba vị thiếu gia ngồi ở bên kia. Phương Tĩnh Di biểu tình có chút thấp xuống, Phương Tĩnh Nhiên cười với Trĩ Nương còn chủ động chào hỏi: “Trĩ biểu muội, nghe nói phụ thân ngươi được điều đến trong kinh, ngươi cùng cô cô sẽ thượng kinh sao?”
Nàng ta hỏi đến làm người trên bàn đều nhìn bên này, Trĩ Nương nhẹ giọng đáp, “Phụ thân nói chúng ta cùng đi hết.”
Phương Tĩnh Nhiên hâm mộ: “ Trĩ biểu muội có thể ở kinh thành?”
Phương Đại phu nhân cười nói, “ Nhìn ngươi khẩu khí chua lòm, trong kinh so với phủ thành phồn hoa, năm rồi ngươi cũng đã đi qua, làm gì đến nỗi như thế.” Phương Tĩnh Nhiên lè lưỡi, ngượng ngùng cười.
Mẹ ruột nàng ta là nhị phu nhân có chút không vui:
“Tĩnh Nhiên cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, bất quá cô em chồng có phúc khí, chờ tới trong kinh cái khác không nói, chứ huynh đệ tỷ muội Trĩ Nương thật có thể dính chút phúc khí đấy.” Cưới dâu gả con, trong kinh cơ hội càng nhiều. Củng thị nhỏ giọng nói, “Chúng ta đều nghe lão gia phân phó, cái khác ta cũng không hiểu lắm.”
Phương lão phu nhân khụ một tiếng: “Liên Tú, đại tẩu nhị tẩu ngươi không nói chơi đâu, các nàng đã sớm biết ngươi sắp cùng cô gia vào kinh, muốn cùng ngươi kết bạn đi vào trong kinh, chị chồng ngươi gả cho trưởng tử Hồ đại học sĩ, mấy năm không thấy, cũng có chút tưởng niệm, các ngươi chưa vào kinh mang theo bọn họ, ta và phụ thân ngươi cũng yên tâm, dọc theo đường đi cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
“Đa tạ phụ thân mẫu thân nhớ Liên Tú.”
“Xem ngươi, người một nhà sao đa lễ như vậy, nghe nhiều sẽ xa cách.”
Phương Đại Nho gật đầu với Củng thị : “Các ngươi vào trong kinh, khẳng định có rất nhiều thứ không quen, đại tẩu nhị tẩu con trong kinh rất là quen thuộc, xác thật có thể giúp đỡ một vài thứ.”
Củng thị lại nói lời cảm tạ. Trĩ Nương ngắm Tĩnh Di vừa rồi buồn bực không vui, trở nên minh diễm hẳn lên.