Cô rón rén bước ra, nhìn thấy trong phòng khách có bóng người đàn ông dùng xô sắt châm lửa, anh ngồi bên cạnh, tấm lưng trần đang co quắp lại, trông rất đáng thương.
Lục Khải Minh không có quần áo, cũng không có chăn.
Anh còn nấu cơm cho cô ăn.
Giang Diệu Diệu mềm lòng, lên tiếng gọi anh, rồi đi vào phòng mà không đóng cửa.
Lục Khải Minh chạy vào rất nhanh, đứng trong bóng tối nói: “Tôi chỉ ngủ một góc nhỏ xíu thôi."
Cô không nói gì, nhưng nằm dịch vào một chút.
"Cảm ơn."
Anh nhấc tấm chăn lên chui vào, miệng còn thở ra hơi lạnh.
Do trọng lượng cơ thể đáng kể, cho nên lúc Lục Khải Minh leo lên thì chiếc nệm bị lún sâu một cách rõ ràng.
Đúng là đồ mập như heo ... Giang Diệu Diệu than thở trong lòng, lại vô tình chạm vào cánh tay của Lục Khải Minh, thấy bàn tay ấy lạnh như băng, cô liền âm thầm đá chăn về phía của anh.
Ba phút sau, có một tiếng ngáy nhẹ vang lên. Lục Khải Minh lật người, kéo hết chăn ra, suýt nữa đá Giang Diệu Diệu ra khỏi giường.
Giang Diệu Diệu: “.....” Trả chăn lại cho tôi!
Hai tay cô nắm lấy chăn bông, liều mạng kéo sang bên này, gần như vắt hết sức lực của bản thân, nhưng mà vẫn không lay chuyển được đối phương chút nào.
Sau khi trằn trọc gần như cả đêm, Giang Diệu Diệu miễn cưỡng lấy lại được chăn bông, cuộn mình một cách mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, khi ánh mặt trời chiếu qua lớp kính cửa sổ, Lục Khải Minh vừa mở mắt đã thấy chăn bông mềm mại ấm áp trên người, không nhịn nổi mà thoải mái duỗi người ra.
Người ở bên cạnh đã dậy, có tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Lục Khải Minh đi xuống đất, gấp chăn bông lại, định xuống lầu làm bữa sáng.
Giang Diệu Diệu đột nhiên mở cửa, thân hình nhỏ nhắn của cô chặn đường anh.
Anh rất biết ơn vì đêm qua đối phương đã cho mình ở lại, vì vậy anh đã chủ động nói: “Chào buổi sáng, hôm qua cô ngủ có ngon không?"
Sắc mặt Giang Diệu Diệu tối sầm: "Anh nhìn thấy tôi ngủ ngon lắm sao?"
Lục Khải Minh nghiêng người kiểm tra kỹ càng, phát hiện thần sắc của cô quả nhiên uể oải, không yên tâm hỏi: "Cô lại đến kỳ rồi à?"
"Anh hại tôi bị cảm rồi đây này."
Công tắc như được mở ra, Giang Diệu Diệu không ngừng nói huyên thuyên với Lục Khải Minh.
"Bảo anh đừng khách khí, anh đúng thật không hề khách khí chút nào, anh coi giường tôi là của mình, đúng không? Cuộn tất cả chăn lên người mình, thì tôi đắp cái gì? Kéo thế nào cũng không được, nặng như heo ấy. Đá thế nào cũng không nhúc nhích, anh không phải thật sự là heo đấy chứ?"
Lục Khải Minh choáng váng trước lời mắng mỏ của cô, nhanh chóng xin lỗi trong khi cô nói rằng cô đang mệt, phải dừng lại để thở hổn hển.
"Tôi bình thường không như thế đâu. Có lẽ hôm qua tôi đã quá mệt mỏi. Sau này tôi hứa sẽ không bao giờ lấy chăn bông của cô nữa."
Giang Diệu Diệu hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi không quan tâm sau này anh xảy ra chuyện gì, dù sao anh cũng đừng mong được lên giường của tôi nữa, tự mình giải quyết chuyện ngủ đi."
Cả đêm cô ngủ không ngon, lại sốt nhẹ, đầu óc choáng váng, nói xong liền xuống giường tiếp tục ngủ.
Lục Khải Minh biết mình sai, cho nên cũng không bào chữa gì, anh liền vào bếp mày mò hồi lâu mới bưng ra một bát cháo nóng hổi.
Nhưng cho dù là anh nói đến mỏi miệng, đối phương cũng không chịu mở mắt ra để ý tới anh.
Anh phải để cháo trên bàn cạnh giường và đi xuống nhà để làm việc riêng của mình.
Giang Diệu Diệu ngủ đến hai giờ chiều, khi tỉnh dậy thì cơn sốt đã hạ, bụng kêu vang vì đói.
Cô chạm vào bát cháo, lạnh đến rùng cả mình, cho nên cô liền mang giày xuống lầu kiếm đồ ăn.
Gold Half Butt tối qua cứ hú mãi, giờ chắc nó hú mệt rồi, không còn kêu được nữa, cứ đập đầu vào tường.
Tiểu minh tinh ngoài cửa sổ vẫn lang thang như mọi khi, thiếu một người bạn đồng hành cũng không hay không biết.
Khi Giang Diệu Diệu xuống đến phòng khách, chuẩn bị đi vào bếp, đột nhiên nhìn thấy Lục Khải Minh đang ngồi xổm bên cửa sổ quay lưng về phía cô, không biết anh đang vò đầu bứt tai chuyện gì.