Lục Khải Minh nhanh chóng lấy dây trói Gold Half Butt lại, sợi dây vốn dĩ chỉ dài 2,8 mét, đã bị anh siết chặt đến mức có hiệu quả như bốn năm mét.
Sau khi xác định đầu của đối phương bị quấn dưới ga giường, tay chân cũng bị dây trói chặt, không thể cử động được, anh quấn dây nhảy ra phía sau Gold Half Butt và thắt một nút.
Lục Khải Minh mệt lừ, mồ hôi nhễ nhại, nằm dài trên sàn.
Giang Diệu Diệu nhìn cửa mở cùng đám zombie trong sân, vội vàng chạy tới đóng cửa lại, chất đồ đạc thành từng đống một, chặn cửa vững vàng.
Sau khi hoàn thành những việc này, cô gần như kiệt sức, nhưng có một điều quan trọng nhất mà cô chưa làm - cô chạy đến chỗ Lục Khải Minh, rồi đánh anh bằng một cái búa!
"Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Dám ném tôi xuống!"
Cũng may là cô không bị cắn, nếu không bây giờ cô đã thành zombie mất rồi!
Lục Khải Minh đã bị kiệt sức, bây giờ toàn thân anh không còn sức lực, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô.
"Đừng đập nữa, cô có đánh cũng không làm tôi bị thương được."
Có đạo lý!
Cô nhấc ghế làm vũ khí: “Đau không?"
Lục Khải Minh lật người đứng lên và giải thích.
"Tôi chỉ ném cô xuống bởi vì tôi chắc chắn rằng cô sẽ không sao. Nếu tôi không nắm bắt được, tôi chắc chắn sẽ không làm điều đó."
"Đừng có mà biện bạch."
"Thật sự không có lần sau nữa, tôi thề! Nếu là nói dối, thì để cho zombie gặm tôi đến không còn xương cốt, được không?"
Giang Diệu Diệu do dự khi anh thề độc như vậy.
Chỉ trong vài giây, cô vô tình nhìn thấy cậu nhỏ của anh buông thõng xuống, sốc đến nỗi chiếc ghế rơi xuống, vội quay mặt sang một bên.
"Vẫn còn chưa mặc quần áo vào."
Lục Khải Minh trốn tránh, chạy trở lại lầu, mặc lại cái quần đùi hoa đã được hong khô, rửa mặt một lần nữa, sau đó đi xuống lầu.
Đầu của Gold Half Butt bị ga giường che hết, nghe thấy nhưng không nhìn thấy, hiện giờ nó đang nằm trên mặt đất vặn vẹo như một con côn trùng to béo.
Giang Diệu Diệu đứng bên cạnh, cảm thấy mất mát cho nó, khi Lục Khải Minh đi xuống, liền nói: "Nhanh vứt nó ra bên ngoài đi."
Lục Khải Minh mở một chai Coca, dựa vào bàn và ngửa đầu uống cạn.
"Tại sao lại ném ra ngoài? Giữ lại đi."
"Giữ lại cho anh nuôi à” Cô không muốn ở chung một phòng với zombie, từng giây từng phút phải lo lắng không yên.
Lục Khải Minh đóng nắp chai nước lại, chớp chớp mắt nhìn cô.
"Giữ lại sau này còn có ích."
Anh lại đi tìm dụng cụ, tìm một cuộn băng keo, quấn Gold Half Butt thêm vài lần nữa cho chắc chắn rồi đạp cửa phòng kho sau bếp, ném vào rồi khóa cửa lại.
Giang Diệu Diệu thực sự không thể tìm ra lý do tại sao mình phải để một con zombie trong nhà, nếu ngày đó nó bước ra rồi cắn ai đó thì sao?
Đúng rồi, vừa rồi trong lúc anh một mình đang vật lộn với bọn chúng, không bị thương sao?
"Lục Khải Minh chú ý đến ánh mắt dò hỏi của cô và ngay lập tức ngồi xổm trên mặt đất rồi kêu lên.
"Người tôi đau quá."
"Hả? Cắn vào đâu rồi?"
Bây giờ đuổi ra ngoài thì còn kịp không?
"Chỗ này."
Anh đưa một tay ra.
GIang Diệu Diệu nhìn trái nhìn phải: "Không có vết thương."
"Bị ghế đập, đương nhiên không có vết thương bên ngoài, đều là nội thương."
Sau đó cô đã phản ứng lại, đứng dậy và đá anh.
"Đáng đời anh."
Nói xong Giang Diệu Diệu đi ra rồi ngồi lên ghế.
Lục Khải Minh ngồi xổm xuống đất giả vờ đáng thương.
"Đầu tôi rất đau, liệu có phải tôi bị chấn động không?"
"Tôi đói quá, không biết có ai chịu nấu cho tôi một tô mì không nữa?"
"Ôi, làm người đã khó, làm đàn ông còn khó hơn. Rõ ràng làm bao nhiêu chuyện rồi mà vẫn bị coi thường."
Giang Diệu Diệu không thể chịu đựng được, đột nhiên cô đứng lên, đe dọa anh một cách ác ý: “Nếu anh còn nói nữa, tôi sẽ chết cùng anh!"
Lục Khải Minh liền thức thời mà im lặng, anh thực hiện động tác kéo khóa môi, sau đó mở to mắt nhìn cô với vẻ ngây thơ.
Giang Diệu Diệu ngây người lên lầu, đi vào phòng ngủ, khóa cửa lại.