Chương 13: Chương 13

Đập vào mắt của Giang Diệu Diệu là một bịch băng vệ sinh nhãn hiệu Sophie, còn là loại siêu chống thấm.

Đây đây đây ..... cái này ở đâu ra vậy?

Tự nhiên từ trên trời rơi xuống?

"Lục Khải Minh!"

Giang Diệu Diệu hét lớn, Lục Khải Minh vội ôm cái bát đi đến.

"Có chuyện gì?"

"Cái thứ này, là anh để ở đây à?”

Anh nhìn một cái rồi gật đầu.

"Anh kiếm được ở đâu thế? Hôm qua nửa đêm còn mò ra ngoài đúng không, bên ngoài nhiều zombie như thế anh đi ra kiểu gì?"

Lục Khải Minh nói: "Làm sao tôi có thể đi ra ngoài được? Như vậy không phải là sẽ chết sao. Tôi tìm thấy nó trong nhà kho."

"Tại sao lại có ở trong nhà kho? Tôi đâu có mua."

"Có thể là cô mua rồi nhưng quên, hoặc có thể là do người ta giao nhầm. Có rồi thì cứ dùng đi. Chẳng lẽ giờ cô định trả lại cho người ta?"

Giang Diệu Diệu nghĩ tới đây, xua tay nói:

"Được rồi, anh có thể ra ngoài rồi ... Ơ, anh cầm bát làm gì?"

"Hầm canh gà."

"... Chúng ta lấy đâu ra gà? Nếu anh dám đụng vào chân gà ngâm ớt của tôi, tôi sẽ liều mạng với anh."

Lục Khải Minh chế nhạo: “Ai dùng chân gà ngâm ớt để hầm canh gà bao giờ. Lúc tôi đang tìm thứ đó trong nhà kho, tôi đã tìm thấy một con gà."

Giang Diệu Diệu không tin, liền cúi người xem thử, quả nhiên là thịt gà thật.

Đã lâu rồi cô không ăn thức ăn tươi, cảm giác được mùi thịt gà sống, không khỏi liếm môi dưới.

"Tại sao lại có gà trong kho?"

"Có lẽ là nó chui qua cái lỗ hổng ở đó."

"Lần sau có gà chui vào, anh đừng có mà giết đấy."

"Tại sao?"

"Để lại cho nó đẻ trứng gà!"

Mỗi ngày một niềm vui.

Lục Khải Minh xuống lầu hầm canh gà, Giang Diệu Diệu thay một bộ quần áo sạch sẽ, dùng băng vệ sinh, sau đó dọn dẹp phòng ngủ và phòng tắm, lúc này cô mới cảm thấy mình như mới được hồi sinh vậy.

Nồi canh gà được ninh nhừ, cô một hơi húp hai bát rồi ăn một bát cơm với thịt gà, thậm chí Giang Diệu Diệu ăn đến nỗi cái miệng bóng nhẫy thì mới ngưng.

Lục Khải Minh cau mày: “Trông cô như zombie ý, zombie nhìn thấy còn phải sợ."

Giang Diệu Diệu ăn uống no đủ, dựa người vào trên ghế, hài lòng sờ bụng, lười biếng nói:

"Vì tay nghề anh tốt, chị đây không tính toán với nhóc."

Anh bật cười: "Cô là chị ai?"

"Chị anh chứ còn gì, không phục à? Anh bao tuổi rồi?"

"Tôi 26."

"Hehe, còn tôi 27."

"Không thể nào."

"Chả biết làm sao, vẻ đẹp tự nhiên, 27 mà nhìn cứ như 17."

Ăn no xong thấy buồn ngủ, cô ngáp một cái rồi quay vào phòng ngủ tiếp.

Kể từ hôm đó, thỉnh thoảng lại có chuyện tốt xuất hiện trong tầng hầm.

Ba bốn củ khoai tây.

Củ cà rốt bí mật mọc trong góc.

Quả táo đã héo lại nảy mầm.

Ngoài ra còn có gà, vịt, thỏ, nếu như có một con sông gần đó, có khi còn có cả cá.

Giang Diệu Diệu không khỏi tự hỏi, có phải mình đã thuê một bảo vật phong thủy hay không, nếu không thì vận may của anh ta làm sao tốt như vậy?

Nhưng khi bà dì đi khỏi, cô phục hồi sức lực, tự mình xuống tầng hầm kiểm tra, cô không gặp phải chuyện tốt như vậy, mà là phát hiện một chuyện khác.

Nhà kho của cô .... sao lại trống không rồi?

Chỉ còn vài gói mì ăn liền đáng thương trên kệ.

Thịt bò khô của cô đâu? Bún ốc chua cay đâu? Còn chân gà ngâm sả ớt thì sao?

"Lục Khải Minh!"

Tim gan Giang Diệu Diệu run rẩy.

Người đàn ông mặc một chiếc quần đùi hoa chạy xuống.

"Chuyện gì?"

"Đồ của tôi đâu?"

Anh nghiêm túc nói: "Có thể bị chuột ăn mất rồi."

Giang Diệu Diệu tin anh ta mới là lạ, cô liền vung tay đấm lên người Lục Khải Minh mấy cái.

"Hu hu hu, đồ vong ân bội nghĩa! Tôi tốt bụng thu nhận anh, anh thật sự đã ăn hết đồ của tôi sao! Tôi phải làm sao bây giờ? Chờ chết đói à?"

Cũng may hai ngày trước cô bị chóng mặt vì mất máu quá nhiều, may mắn có người ở bên cạnh chăm sóc, không ngờ lại dẫn sói vào phòng!

Cơ bắp của Lục Khải Minh được rèn luyện không phải mới ngày một ngày hai, dù có bị đánh mạnh, anh ta vẫn không có chút thương tổn nào, chỉ có mình cô ôm cái tay đau trừng mắt nhìn anh.

Giang Diệu Diệu hoàn toàn mất bình tĩnh, ngây người trở lại phòng khách, ngồi trên ghế không lên tiếng.

Lục Khải Minh đưa cho cô một cốc nước, cô mở miệng chửi bới.

"Ra ngoài, đừng có làm phiền tôi!"

"Cô thật sự giận rồi à?"

Có thể không tức giận sao? Cô không bị zombie cắn chết, nhưng cô phải chết đói, nghĩ đến điều đó thật đau lòng.

Lục Khải Minh nói: "Tại sao chúng ta không đi ra ngoài tìm một số vật tư?"

Cô lập tức cười giễu cợt: "Anh đi đi, tôi sẽ truyền lại lời nguyền chết chóc cho anh."

"Đừng suy nghĩ bi quan như vậy, chỉ cần chúng ta tìm đúng đường là có thể bình an vô sự trở về."

Giang Diệu Diệu nghe không lọt tai, "Tôi có thể làm gì? Tay trong tay làm bạn với zombie à?"

Lục Khải Minh rất có kiên nhẫn.

"Tôi đã quan sát chúng mấy ngày nay và tìm thấy một quy luật. Khi nhiệt độ cao vào buổi trưa, hầu hết các zombie sẽ tự động đi vào bóng râm, chỉ khoảng một phần ba trong số chúng bị lưu lại bên ngoài."

Có hàng chục triệu zombie trong thành phố này, ngay cả khi chỉ là một phần ba thì cũng có hàng triệu con khác. Có gì khác nhau đâu? Giang Diệu Diệu nhíu mày không cho là đúng.