Thẩm Ước Ước dùng biểu cảm "Cậu hỏi cái này có ý nghĩa gì hả” nhìn cô một cái, “Ai cũng tặng, cậu cũng không thể làm người đặc biệt chứ?”
Ninh Tiểu Ngư ồ một tiếng, tỏ vẻ đã biết. Dù sao thì đến lúc đó lại tính sạu.
Trước nhiều ngày như vậy, thế mà mọi người đã bắt đầu chuẩn bị quà cho Lục Kinh Độ.
Kẻ thắng trong cuộc sống, điều đó cũng không quá bất ngờ.
-
Sau khi trở về phòng, Ninh Tiểu Ngư nhớ đến bố mình nằm trên giường bệnh mỗi tuần lại già thêm một chút, bỗng dưng có cảm giác trằn trọc.
Ban đầu, cô cũng từng oán hận bố mình, không rõ tại sao ông ấy lại muốn cố gắng níu kéo một người đã quyết tâm rời đi. Cuối cùng, chẳng những không giữ được, còn biến chính mình thành một người thực vật, để lại mình cô đơn độc trên thế gian này.
Lúc đó cô mới lớn chừng nào chứ?
Nhưng những năm gần đây, theo sự tăng lên của tuổi tác, cảm xúc oán hận đó đã dần dần phai nhạt, chỉ còn dư lại nhớ mong.
Cô nhớ bố cô. Cô mong ông ấy tỉnh lại, có thể nói chuyện với cô như trước.
Nếu đã ngủ không được, Ninh Tiểu Ngư dứt khoát không thèm ngủ.
Cô khoác thêm áo bên ngoài, chuẩn bị đi đến chỗ lân cận giải sầu.
Căn biệt thự này nằm cạnh biển, cách đó không xa là một bãi biển tư nhân. Trừ những người trong ekip chương trình và khách mời, không ai được phép tiến vào, cho nên an ninh cũng rất tốt.
Nếu không, Ninh Tiểu Ngư cũng không dám hơn nửa đêm một mình ra ngoài tản bộ.
Ninh Tiểu Ngư không biết mình đã đi bao lâu, đột nhiên nghe thấy mùi khói thuốc nhạt nhòa, giống như từ nơi nào đó rất xa thông qua gió biển mà đến.
Khói thuốc lá, mùi gió biển, mùi nước biển, mờ mịt lúc ẩn lúc hiện.
Ngoài ý muốn là cũng không quá khó ngửi.
Cô theo bản năng quay đầu, trông theo phía hướng gió thổi qua. Vừa nhìn, cô liền chú ý tới một điểm sáng màu đỏ tươi trong bóng đêm đen đặc.
Bằng sự nhạy bén sau vài lần làm nhiệm vụ, chỉ cần dựa vào hình dáng đẹp đẽ của ngón tay đang kẹp điếu thuốc kia,, Ninh Tiểu Ngư liền nháy mắt đoán ra thân phận của đối phương.
Một người trong đêm muộn không ngủ được giống cô, trốn ở chỗ này hút thuốc thế mà lại là Lục Kinh Độ!
Đương lúc sững sờ, cô chạm vào ánh mắt của đối phương cũng đang nhìn lại đây.
Cách bóng tối mênh mông, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của đối phương.
Bốn bề yên tĩnh vắng lặng, hai người nhìn nhau vài giây.
Bọn họ thật giống như xuyên qua thời gian không gian, mới có thể trùng phùng trong giây phút này.
Nếu fan não tàn của Lục Kinh Độ đứng đây, phỏng chừng sẽ nói, “A, ngay cả dáng hình của ca ca cũng đẹp như vậy.”
Đáng tiếc người đứng đây không phải fan não tàn của Lục Kinh Độ, mà là một con cá mặn.
Không kịp quan sát thêm, cá mặn trực tiếp quay đầu bỏ đi.
Hệ thống yêu đương: 【……】
Nó vừa mới định đưa ra nhiệm vụ!
Ninh Tiểu Ngư chạy như bay, tựa như phía sau có gì đó đang đuổi theo, mau mau trốn nào, không bao lâu thì về tới bên cạnh biệt thự.
Tới biệt thự rồi, cô thở ra một hơi thật dài, suýt chút nữa là lại phải làm nhiệm vụ, còn may chân cô hoạt động tốt.
Hôm nay mới vừa rút 4 vạn, hiện tại cô, chỉ thích nằm cho thật mặn, không muốn làm nhiệm vụ.
Nhưng cô cũng không ngờ, một quý ông nho nhã Lục Kinh Độ trong mắt người thường, thế mà cũng biết hút thuốc?
Hơn nữa xem hắn hút thuốc vừa thành thạo lại vừa tùy tiện, cảm giác như hắn không hề để ý.
Hệ thống yêu đương bày ra dáng vẻ người từng trải: 【 Một điếu tiêu ngàn sầu, tâm tình của ca ca chắc là lại không tốt lắm. 】
Thế giới của ảnh đế không phải thứ mà hạng người không tiếng tăm như Ninh Tiểu Ngư có thể nhìn trộm, cá mặn cũng không có mấy tò mò, chính cô lúc nãy cũng tâm tình không tốt đấy thôi. Nhưng cá mặn biết cách tự mình điều tiết, bây giờ cô đã vui vẻ lại rồi.
Niềm vui của cá mặn chỉ đơn giản như vậy.
Ninh Tiểu Ngư rất nhanh liền lên giường.
Lúc này đây, không còn trằn trọc nữa, cô mau chóng đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau rời giường, Ninh Tiểu Ngư mới nhớ ra tối qua lại quên nhắn tin chúc ngủ ngon cho người khác! Rơi mất mấy đồng hữu nghị, cô đau lòng quá!
Cô lấy di động ra nhìn, bất ngờ phát hiện tối hôm qua mình nhận được hai tin nhắn.
Đến từ Thẩm Ước Ước và Lục Kinh Độ.
Thời gian Lục Kinh Độ nhắn tin là 2 giờ hơn.
Hẳn là không lâu sau khi bọn họ gặp nhau bên bờ biển.
Ninh Tiểu Ngư lập tức hiểu ý của đối phương.
Đừng nói ra ngoài chuyện hắn hút thuốc, được, cô đã nhớ rồi.
Vẻ mặt Hệ thống yêu đương nhuốm màu tang thương: 【 Bồ hiểu? Bồ hiểu cái gì? 】
Ninh Tiểu Ngư đặt tay trước miệng làm một động tác kéo khóa.
“Tôi, Ninh Tiểu Ngư, giữ kín như bưng.”
Trái tim của hệ thống yêu đương thực mệt mỏi.
Người lớn cả rồi còn đi để ý cô nói ra hay không nói ra sao?
Người lớn căn bản là không thèm để bụng.
Nó cũng lười đi giải thích, chỉ có thể gạn đường từ khoảng thời gian hai người ở chung ngắn ngủi đó.
Ngồi gạn một hồi, trái tim nó cũng không còn mệt mỏi như trước nữa.
Bởi vì, đường đúng là quá ngọt!
A a a, nó sống lại rồi! Nó tin tưởng, CP mà nó chèo, về sau nhất định sẽ siêu siêu siêu ngọt!