Trước kia từng có một vị Đại Đế nhân tộc xích mích với Phượng Hoàng Nhất tộc. Vị đại Đế kia mới lên cấp ngựa non háu đá dùng toàn lực đánh hạ Ngô Đồng Cổ thụ bị phản chấn trọng thương, chuyện đó do người khác đồn thổi mà thôi. Ngô Đồng cổ thụ gần như bất hủ với cấp độ tại Huyền Thiên đại lục, nó không phải nguyên nhân chính khiến Đại Đế trọng thương, hắn trọng thương là bị hai vị đế cấp Phượng tộc thoát băng phong đi ra treo lên đánh. Trọng thương chạy về Tông môn, chữa thương xong liền phi thăng, hắn bị Phượng Tộc ép phải phi thăng. Trước khi phi thăng hắn không nói ra bất gì điều gì, chỉ nói hậu nhân không trêu trọc Phượng tộc, kính chi viễn nhi.
Sau câu chuyện Trấn Nguyên lão tổ kể, Diệp Thiên không phải người trong cuộc nên hắn không phán xét hoặc đưa ra ý kiến. Còn Trấn Nguyên lão tổ cũng không nói ra một số tình tiết quan trọng, hoặc tiết lộ cho Diệp Thiên biết vị tổ tông Thần ma trước khi chết nói ra câu tiên đoán “Thiên Nhân Tham Viếng, Phượng Tộc Quy Tông”.
Trấn Nguyên lão tổ nhìn Diệp Thiên sau đó cúi đầu mà nói : “Các hạ, hi vọng sau này các hạ có đủ thực lực hãy giúp Phượng tộc một việc.”
“Giúp Phượng Tộc vì hôm nay ngươi giúp ta hay sao.” Diệp Thiên khuôn mặt cười như không phải cười đáp lại.
Trấn Nguyên lão tổ lập tức lắc đầu trả lời : “Không phải, chuyện hôm nay nhỏ bé không đáng nhắc tới.” Trấn Nguyên lão tổ biết chuyện hôm nay hắn giúp Diệp Thiên quá nhỏ bé so với việc Phượng tộc cần nhờ Diệp Thiên, phá giải lởi nguyền hoặc đưa Phượng tộc về Thú giới nhận tổ quy tông cách biệt một trời một vực với chuyện hôm nay.
“Được, chuyện tương lai để tương lai tính.” Diệp Thiên lạnh nhạt nói ra. Nói xong hắn tạo một không gian biệt lập tách biệt hoàn toàn với Huyền Thiên đại lục, trong không gian đó chỉ có Diệp Thiên và Trấn Nguyên lão tổ.
Trấn Nguyên lão tổ không phản kháng, hắn tự tin về bản thân tự tin về Phượng Hoàng Nhất tộc, hắn muốn nhìn xem Diệp Thiên tính làm gì.
Diệp Thiên thả hai tầng phong ấn ra. Khí thế kinh khủng xuất hiện, một vị Thần ma sừng sững khai thiên lập địa xuất thế.
Trấn Nguyên lão tổ hoảng sợ, hắn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào bóng dáng Thần ma trước mặt, khí thế Diệp Thiên thả ra làm hắn khiếp vía hãi hùng, thân thể hắn bị đè nén ngã quỵ xuống đất, lục phủ ngũ tạng chấn động trọng thương miệng rỉ máu.
Rất nhanh Diệp Thiên thu lại khí thế đó, đóng lại không gian bao vây hai người.
Trấn Nguyên lão tổ thân thể nhanh chóng hồi phục, hắn chưa hết bàng hoàng, mấy giây sau mới định thần lại. Nét mặt kinh hãi chưa qua đi miệng không ngừng lẩm bẩm : “Sao, Sao có thể.” Trấn Nguyên lão tổ chưa thấy Thần ma cấp nhưng hắn nhận biết Đại Đế. Khí thế vừa rồi không phải Đại Đế có thể thả ra, khí thế Diệp Thiên thả ra gấp trăm ngàn lần khí thế của Đại Đế.
Diệp Thiên cười cười không trả lời, hắn thả ra khí thế nhắc nhở Trấn Nguyên lão tổ, không có Trấn Nguyên lão tổ hắn cũng có thể cứu giúp Hoàng Như Yên.
Trấn Nguyên lão tổ ra mặt không phải đang giúp Diệp Thiên, mà giúp chính bản thân Phượng tộc thoát khỏi cảnh huỷ diệt.
Hiện tại Diệp Thiên đủ thực lực để hoàn thành mọi chuyện Phượng tộc nhờ vả, nhưng không có nghĩa hắn muốn làm chuyện đó, hắn cùng Phượng tộc không có giao tình gì. Có giao tình chỉ có nha đầu Như Anh, tương lai nếu nha đầu này trưởng thành cần Diệp Thiên giúp đỡ, hắn sẵn sàng làm cho nàng chứ không phải làm cho Phượng tộc.
“Nếu không còn chuyện gì ta đi trước, ta muốn đi gặp Hoàng Như Yên.” Diệp Thiên cáo biệt Trấn Nguyên lão tổ.
“Thưa vâng để ta dẫn đường cho tiền bối.” Trấn Thiên lão tổ cung kính vô cùng đi kèm với sợ hãi, tò mò về thân phân Diệp Thiên, hắn đoán ra Diệp Thiên là người của vĩ diện cao cấp hơn hạ xuống Huyền Thiên đại lục.
Tại Huyền Thiên đại lục cấp thấp vĩ diện, Đại Đạo không đầy đủ, mấy vạn năm đi ra một tên Đại Đế, lên cấp Đại Đế cần được đại đạo công nhận, khi công nhận xong đại đạo bị ảnh hưởng, cần mấy vạn năm để phục hồi như trước đó. Đại Đế muốn tìm kiếm cảnh giới cao hơn bắt buộc phải phi thăng lên cao cấp vĩ diện. Tại huyền thiên đại lục vô vọng tấn cấp Thần ma.
Cho dù Thần Ma từ các vĩ diện cấp cao hạ xuống Huyền Thiên đại lục vô pháp ở lại, Thần ma ở lại một vĩ diện cấp thấp mang tính phá hư không thể phục hồi, làm mất cân bằng vĩ diện cấp thấp. Một thế giới vô pháp chứa đựng một thế giới khác, Thần ma muốn ở lại cần có bí pháp phong ấn thế giới trong nội thể, để không ảnh hưởng tới tính cân bằng, bí pháp đó chỉ có các đỉnh cấp thế lực mới có, Phượng tộc là một trong số đó.
Rất nhanh hai người đã đến chỗ đám người Mộng Linh Tiểu Uyên. Bên cạnh mấy người họ có một mỹ phụ vẻ ngoài tầm 25 tuổi, vẻ ngoài thanh thoát xinh đẹp nét mặt hơi tái xám đứng bên cạnh Lam Tiếu Tiếu.
Hoàng Như Yên, khi nàng thấy Diệp Thiên, Trấn Nguyên lão tổ lập tức vấn an hai người.
“Lão tổ.”
Sau đó nàng cúi đầu trước Diệp Thiên, bên cạnh Lam Tiếu Tiếu cũng làm theo vợ mình cảm tạ Diệp Thiên.
“Cảm tạ tiền bối, nhờ ân đức tiền bối gia đình chúng ta đã được đoàn tụ.”
“Chuyện nhỏ mà thôi.” Diệp Thiên không quá để tâm mỉm cười.
Nhìn thấy ba người Lam Tiếu Tiếu vui vẻ hạnh phúc Diệp Thiên Mộng Linh mấy người bị tình cảnh đó cảm động lây.
Bỗng dưng Mộng Linh quay sang nói với Diệp Thiên : “Diệp Thiên người tốt phải làm đến cùng, đưa phật đưa phải đưa đến tây thiên, hiện tại ba người họ đã đoàn tụ, chàng thuận tiện tìm kiếm cha mẹ họ luôn đi. Đời trước tộc trưởng Hoàng Tiêu Diêu, ta nghe nói họ mất tích có thể do Hoàng Tiên Chân tên kia gây ra, mất tích không rõ tung tích nhưng vẫn còn sống.”
Diệp Thiên vừa chuẩn bị gật đầu đồng ý đã bị Trấn Nguyên lão tổ xen vô nói trước :
“Tiền bối việc nhỏ đó không cần tiền bối phải động thủ, hãy để cho Phượng tộc chúng ta thực hiện.”
Diệp Thiên không phản đối, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện hai cha con Hoàng Tiên Chân đang trong nhà lao Phương tộc, chỉ cần hắn nói ra chỗ hạ lạc phu phụ Hoàng Tiêu Diêu, Phượng tộc ngay lập tức có thể cứu giúp họ. Cho dù tên kia im lặng Phượng tộc với nội tình sâu đậm tìm kiếm hai người trong tộc khá dễ dàng. Còn nếu Phượng tộc bất lực tìm kiếm Diệp Thiên ra tay vẫn chưa muộn.
Thấy được Diệp Thiên đồng ý Trấn Nguyên lão tổ phái người đi tra hỏi hai cha con Hoàng Tiên Chân. Hắn làm chuyện này vì kéo gần khoảng cách giữa Phượng tộc và Diệp Thiên, hai bên chênh lệch quá lớn, mối liên hệ song phương là gia đình ba người Hoàng Như Yên, giúp họ không khác gì giúp Phượng tộc thân cận Diệp Thiên hơn.
Ở trong góc có một đôi mắt đẹp đang nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt khác thường.
Hoàng Như Viên nhìn Diệp cười thần bí, nàng thè chiếc lưỡi ra liếm đôi môi ngọc, kết hợp thân hình nóng bỏng xinh đẹp, nàng hấp dẫn một cách lạ thường. Trong đầu nàng đang hiếu kỳ về Diệp Thiên, một người đàn ông mạnh mẽ, anh tuấn thần bí, những điều đó đủ để cuốn hút bất kỳ cô gái nào.
Mấy người Diệp Thiên đang rảnh rỗi cho nên bọn họ ở lại Phượng tộc dạo chơi mấy ngày. Ba người được an bài tại một cung điện to lớn cổ kính quý phái.