Chương 92: Động thủ

Để luyện thành thần kỹ cần có da mặt dày hơn tường đồng vách sắt, hiện tại da mặt Hoàng Tiên Chân đao thương bất nhập, hắn không quá để tâm đến người khác cười nhạo.

Ngay sau khi Hoàng Tiên Chân truyền âm, mấy cỗ khí thế kinh khủng xuất hiện. Từng khí thế làm người khác ngạt thở đi kèm với âm thanh chấn động màng nhĩ.

“Chỗ nào đi ra mấy tên không biết trời cao đất rộng, dám đối nghịch với Phượng Hoàng Nhất tộc, thật muốn chết.”

Người chưa thấy mặt âm thanh đã đến trước.

Tiểu Uyên buồn cười liền trêu trọc Hoàng Như Viên:

“Như Viên tỷ tỷ, Phượng Hoàng Nhất tộc thật mạnh mẽ, và quan trọng nhất có truyền thống dùng âm thanh quát văng địch nhân.”

Hoàng Như Viên biết Tiểu Uyên nói khoáy chính mình, nàng quay sang lườm Tiểu Uyên một cái. Nếu không có tên nam tử thần bí kinh khủng ở bên, nàng chắc chắn sẽ dạy dỗ tiểu nha đầu này một trận.

Rất nhanh từng bóng người hiện thân, tám tên Thánh Tôn Cường giả. Trong đó hai tên lão tổ dẫn đầu, một râu tóc bạc phơ, y phục giản dị, người thứ hai mặt mày dữ tợn thân hình lực lưỡng, y phục thường thường không có gì lạ. Nếu không phải trên mình họ có hai cỗ khí thế kinh thiên tựa sắp hoá hình thành thực chất, sợ không ai tin hai vị này là cường giả Thánh tôn thượng vị, họ không khác gì một lão tiên sinh chân yếu tay mền gần đất xa trời, cùng một tên thợ rèn phàm nhân.

Diệp Thiên không có động tác gì thêm, hắn thấy Phượng Hoàng Nhất tộc có những thứ khá thú vị, hắn đợi xem Phượng tộc có chịu để những thứ đó lộ ra ánh sáng hay không. Một phần hắn sợ đánh nhầm phải người thân Như Anh, Hoàng Như Viên hai nàng.

Mấy tên lão tổ thấy đám thánh cảnh thất khiếu chảy máu khá thê thảm, nhưng địch nhân không có hành động nào khác, còn đứng chung với người nhà nên họ chưa vội động thủ .

“Chuyện gì xảy ra.” Lão Tiên sinh hỏi Hoàng Tiên Chân.

Hoàng Tiên Chân cúi đầu cung kính trả lời: “Bẩm Tiên Thanh lão tổ, kẻ địch bắt giữ Thần tử, đả thương thành viên trong tộc. Tên kia ỷ vào cảnh giới cao thâm ngay tại địa bàn phượng tộc không kiêng dè hành động, hắn làm vậy khác nào nói Phượng Hoàng Nhất tộc chúng ta bất lực .”

“Muốn chết.”

Nghe xong Hoàng Tiên Chân trả lời sắc mặt Tiên Thanh lão tổ thay đổi, hiện lên sát ý trùng thiên, muốn ngay lập tức động thủ.

“Khoan hãy ra tay, Như Viên kể rõ sự việc xem nào.” Vị lão tổ khuôn mặt dữ tợn lên tiếng.

Hoàng Như Viên vội vàng chạy đến bên vị lão tổ giải thích, nàng sợ đám lão tổ nóng máu mà chém giết với Diệp Thiên. Nàng không phải lo cho mấy người Diệp Thiên, nàng sợ mấy vị lão tổ bị Diệp Thiên tên kia đè lên đánh, đến lúc đó mới xấu hổ mất mặt.

“ Tiêu Dao Lão Tổ, nha đầu này là Như Anh mẹ nàng Như Yên. Tên tiểu quỷ kia động thủ cước với nàng bị người ta bắt giữ. Tiểu quỷ kia chịu thua thiệt cha hắn liền ra mặt, dùng Ngũ Hành Khốn Tiên trận vây bắt người ta, rồi bị phá giải trận pháp phản phệ bị thương. Chứ không có chuyện bọn họ xâm phạm tới Phượng tộc. Lão tổ ngài không giúp được mẹ nàng không lẽ đứng nhìn nàng chịu khổ hay sao.”

Tiêu Dao lão tổ mặt mày không còn dữ tợn như trước, bị Hoàng Như Viên càm ràm đành cười khổ nhìn về phía Như Anh với ánh mắt tràn đầy thiện ý.

“Không phải ta không giúp nàng, tộc quy đã vậy ta vô pháp thay đổi. Trừ khi mấy lão Thánh chủ kia ra mặt.”

Hoàng Như Viên lắc đầu không tin.

“Ngươi không chịu giúp nàng thì có.” Dáng vẻ nàng nàng thay đổi 180 độ, từ dáng vẻ chị đại chuyển sang kiểu tiểu bối giận hờn trưởng bối.

Hai vị lão tổ này, đại trưởng lão Tiêu Dao lão tổ mặt mày hung thần ác sát, nhị trưởng lão Tiên Thanh tựa một lão tiên sinh. Nhị trưởng lão bề ngoài già hơn nhưng thật ra đại trưởng lão mới lớn tuổi hơn. Phong cách mỗi vị mỗi khác, Phượng tộc tuổi thọ gấp nhân loại tầm mười lần, hai vị trưởng lão đều Thánh Tôn thượng vị tuổi thọ có thể gấp mấy lần Đại Đế Nhân loại. Đã vậy đến cuối đời bọn họ lại được niết bàn một lần, nếu thành công tân sinh thêm một đời, thất bại thì hoá thành tro bụi bay theo gió.

Hoàng Như Viên một bản sao của đại trưởng lão, nóng nảy, kiêu ngạo, còn với người thân cực kỳ tốt bụng nhiệt tình. Đại trưởng lão khá yêu thích nàng, vì nàng được chiều chuộng quá mức nên nàng ngày càng giống với đại trưởng lão, coi trời bằng vung, hận không thể quậy nát Phượng tộc. Thành viên trong tộc rất đau đầu với nàng.

Tiên Thanh lão tổ hoàn toàn không nghe lọt tai Hoàng Như Viên nói.

Hắn nhìn chằm chằm vào Hoàng Như Viên quát : “Người trong tộc từ từ tính sau, kẻ ngoại lai dám đả thương thành viên phượng tộc khác nào dẫm lên phượng tộc mặt mũi. Không trừng phạt thiên hạ xem phượng tộc ta thành thứ gì. A miêu a cẩu đều có thể xâm phạm hay sao.”

“Muốn động thủ à.” Diệp Thiên tràn đầy tiếu dung, đưa tay thuấn phát một pháp thuật bảo vệ đám Mộng Linh, rồi bay lên không trung một khoảng để đám Mộng Linh không bị ảnh hưởng.

Diệp Thiên cười cười phất tay : “Cùng tiến lên.”

Tiên Thanh lão tổ bị hành động khiêu khích đến tức nổ phổi, hắn cảm thấy Diệp Thiên đang khình thường mình.

“Ngươi muốn chết.” Tiên Thanh lão tổ quay sang quắc đầu với những tên lão tổ bên cạnh ý bảo cùng tiến lến, hắn không ngốc, biết Diệp Thiên có thể một mình phá tan Ngũ Hành Khốn Tiên trận thực lực không thể khinh thường. Một mình hắn không có nắm chắc đánh hạ được Diệp Thiên.

Mấy tên lão tổ khác cũng gật đầu, Tiên Thanh lão tổ cùng ba tên lão tổ khác bay về phía đối diện với Diệp Thiên.

Tiêu Dao lão tổ cùng mấy tên lão tổ thuộc cùng dòng dõi hắn, hoàn toàn không có ý ra tay, muốn nhìn xem Tiên Thanh lão tổ mất mặt.

Bốn tên lão tổ trên mình xuất hiện từng đoá hoả vân, thân thể bọn họ được một vầng sáng bao phủ, tóc tai đổi thành màu đỏ. Không gian xung quanh bị chèn ép hiện ra từng vết nứt ngang dọc trên bầu trời.

Cho dù khoảng cách khá xa đám Mộng Linh đều cảm nhận được không khí nóng bỏng khô hạn đè nén muốn ngạt thở. Địa bàn Phượng tộc trên tán cây ngô đồng được bọn họ xây dựng từ thời thái cổ đến nay, có vô số cấm chế, trận pháp. Đã vậy phía dưới tán cây ngô đồng gần như bất hủ đối với cấp độ tại Huyền Thiên đại lục, cho nên bọn họ không lo lắng quá trình động thủ phá hư cảnh vật.

Đối với cấp độ Thánh Tôn Thánh Chủ lĩnh vực bọn họ không còn hiện ra bên ngoài như Thánh Nhân, Thánh Vương. Lĩnh Vực được bọn hắn thu vào trong thân thể, kết hợp với không gian trong tử phủ hoá thành nội lĩnh vực. Nội Lĩnh vực tựa một động cơ vĩnh cửu không ngừng cung cấp năng lượng cho Thánh Tôn sử dụng, bọn họ không khác nào một cỗ máy chiến tranh không biết mệt mỏi, có thể hoạt động trong mọi hoàn cảnh khác nhau. Không giống với Thánh nhân, Thánh vương lĩnh vực bọn họ phụ thuộc vào môi trường bên ngoài, cần có linh khí cung cấp để duy trì lĩnh vực.

Đến cấp độ Đại Đế từ nội lĩnh vực chuyển hoá thành tiểu thế giới, tiểu thế giới ra sao do Đại Đế quyết định, tiểu thế giới khác xa với bí cảnh. Bí cảnh chỉ cần cắt một khoảng đất dùng pháp lực thần thông đưa nó vào trong hư không, mọi thứ cần thiết cho sinh mệnh đều được từ bên ngoài đưa vào, nếu quá lâu không được duy trì linh khí nó trở thành một mảnh đất chết. Còn tiểu thể giới nó tự động diễn sinh ra những thứ đó, chủ nhân của nó chết đi tiểu thế giới không bị ảnh hưởng gì.