Sau bữa ăn mọi người ngồi trò chuyện với nhau, Lý Mộng Linh tỏ vẻ muốn đi thiên sơn rừng rậm lịch duyệt.
“Ngày mai ta sẽ đi thiên sơn rừng rậm lịch duyệt.”
Thấy Lý Mộng Linh muốn đi thiên sơn rừng rậm mọi người nhao nhao phản đối, đặc biệt là Lý Phá Thiên.
Lý phá Thiên năm ngoái 9 tuổi mới đột phá luyện nhục liền muốn thể hiện mình.
Nghé con không sợ cọp liền trốn ra khỏi nhà đi tới thiên sơn lịch duyệt, kết quả chưa đi được mấy bước bị nhị giai hung thú xém đớp trúng mông, rượt hắn mấy dặm đường cho tới khi chạy tới nhà Diệp Thiên mới thoát khỏi.
Đến giờ nhắc đến thiên sơn rừng rậm hắn vẫn còn rùng mình.
“Không được tỷ tỷ , thiên sơn rừng rậm hung thú vô số, hiểm cảnh trùng trùng. Ngũ cảnh thậm trí lục cảnh thú vương chỗ nào cũng có, nơi đó không cẩn thận là mất mạng như chơi.”
“Tiểu thư nơi đó nguy hiểm lắm đừng đi, không nói hung thú dù là rắn rết độc trùng cũng có thể làm người mất mạng.”
Lý Phá Thiên, tiểu Uyên đều muốn ngăn cản Lý Mông Linh đi mạo hiểm.
“Ta đã đột phá luyện huyết cảnh, có thể điều động khí huyết ngăn trở nguy hiểm, rắn rết độc trùng sẽ không ảnh hưởng tới ta. Còn hung thú thì không đi vào sâu quá với cẩn thận chút sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Ngài đột phá tới luyện huyết, trời ạ đại tỷ ngài cho người khác con đường sống được không. Ngài có biết làm đệ đệ ngài áp lực lớn lắm hay không.”
Lý Phá Thiên khóc mếu than vãn, còn Tiểu Uyên cười khanh khách ôm Lý Mộng Linh chúc mừng.
“Tiểu thư ngài giỏi quá, quả nhiên là thần tượng của ta.”
“Mai ta vào thiên sơn, đừng để lộ hành tung của ta.”
Lời nói chắc lịch của Lý Mộng Linh hoàn toàn ngăn cản sự phản đối của mọi người mà quyết định.
Lý Mộng Linh là đại tiểu thư của họ lý, cộng thêm tư chất thiên tài một khi vào thiên sơn hành tung bị tiết lộ là cực kỳ nguy hiểm.
Trong thành phong sơn mọi người còn kiêng dè không dám hành động nhưng một khi vào thiên sơn, nơi luật rừng ám sát nàng thần không biết quỷ không hay.
Phong sơn thành tuy hoà thuận nhưng tranh chấp nội bộ thường xuyên, các gia tộc lục đục cạnh tranh nhau. Muốn ám sát các thiên tài gia tộc khác không thiếu, thậm chí có cả lý gia.
Thấy mình không ảnh hưởng được quyết định Tỷ tỷ, Lý Phá Thiên đành phải gật đầu chấp nhận.
Cơ mà một ý nghĩ khác thường hiện lên trong đầu của Lý Phá Thiên, hắn cười cười như ăn trộm nhìn Lý Mộng Linh.
“Tỷ tỷ ta đi thiên sơn với ngươi.”
Nghe Lý Phá Thiên nói vậy Tiểu Uyên cũng đòi đi theo.
“Tiểu thư ta cũng đi.”
“Các ngươi..”
Lý Mộng Linh chưa kịp nói ra câu phản đối Lý Phá Thiên đã chen ngang.
“Tỷ tỷ, ngươi ngăn cản cũng không được ta, đợi ngươi đi ta với Tiểu Uyên tỷ cũng đi thiên sơn, hắc hắc .”
Biết Tính cách không sợ trời không sợ đất của Lý Phá Thiên, Lý Mộng Linh cũng hơi trầm tư rồi cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu.
“Khi vào thiên sơn các ngươi phải nghe ta an bài.”
“Tỷ tỷ vạn tếu.”
“Tiểu thư vạn tuế.”
Tiểu Uyên với Lý phá Thiên cực kỳ vui vẻ vì sắp được vào thiên sơn rừng rậm, hoàn toàn không quan tâm nó nguy hiểm hay không.
“Ta cũng đi.”
Lời nói của Diệp Thiên làm mọi người giật mình.
“Ngươi...”.
“Nhà ta gần thiên sơn, trong đó ta quen thuộc hơn các ngươi, thi thoảng ta còn vào thiên sơn tìm chút dược liệu.”
Thấy lý do của Diệp Thiên mọi người cũng hơi trầm tư, những cũng gật đầu đồng ý.
“Được rồi, khi vào thiên sơn ngươi đi theo sát ta.”
“Đa tạ nương tử.”
Lý Mộng Linh cũng gật đầu cho Diệp Thiên đi với bọn họ, có Diệp Thiên quen thuộc địa hình bọn họ không cần mù đường đâm thẳng nên an toàn hơn rất nhiều. Với lại nàng tự tin rằng mình bảo hộ được Diệp Thiên.
“Trời ạ, nương tử mới có mấy ngày mà hai người ngọt ngào chưa kìa.”
Lý Phá Thiên âm dương quái khí cười hắc hắc trêu chọc Lý Mộng Linh.
Lý mộng Linh đỏ mặt đuổi Lý Phá Thiên đi.
“Cút, đi chuẩn bị hành lý mai còn vào thiên sơn.”
Lý phá Thiên hắc hắc cười chạy mất, nếu trêu tỷ tỷ thêm chút nữa sợ bị một trận đòn.
Lý Phá thiên đi rồi còn lại ba người Diệp thiên.
Thấy Diệp Thiên cười, Lý Mộng Linh thẹn quá hoá giận nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
“Ngươi cười cái gì .”
“Cười nương tử dù tức giận nhưng vẫn rất xinh đẹp.”
Diệp thiên cười rồi chuồn mất.
Thấy Diệp Thiên đi khuất ánh mắt, Lý Mộng Linh cũng nhếch miệng nở một nụ cười.
“Từ khi gặp cô gia tiểu thư cười nhiều hơn trước.”
“Ngươi cũng giám trêu tỷ tỷ .”
Lý Mộng Linh đuổi bắt Tiểu Uyên, rồi vang thêm tiếng cười như chuông bạc của Tiểu Uyên.
Hai người như hai tiên nữ đuổi bắt không thuộc về thế gian.