Bên kia Hứa Mộng Tiên vẫn còn đang đắc ý mà nói tiếp:
“Lúc ở thị trấn Hoàng cô nương một mình đi mua chút đồ vật, nên ta đã an bài một đứa bé mang theo Hoàng Phong chúa dịch thể đính trên y phục của ngươi. Chỉ cần ngửi được mùi Hoàng Phong chúa, trong vòng mấy trăm dặm Hoàng Phong ong thợ đều dễ dàng tìm được . Hoàng cô nương chuẩn bị phục vụ chúng ta thôi.”
Nghe vậy Hoàng Thanh Thanh trên mặt lại càng khó coi. Nàng điên cuồng điều động linh khí cùng kiếm ý mà chém về tên sự đệ của Hứa Mộng Tiên.
“Cẩn thận nàng liều mạng.” Hứa Mộng Tiên hô lớn.
Kiếm khí như thiên quân chém về phía tên sư đệ, tên kia tuy đã chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng cũng không ngờ được cô nàng này đã ngộ ra kiếm ý.
Kiếm khí của nàng kèm theo kiếm ý như muốn nghiền nát hắn làm mảnh nhỏ. Hắn hoàn toàn không chống đỡ được mà bị kiếm khí chém tới người, may mắn hắn có mặc pháp y nên không mất mạng nhưng cũng bị thương nặng mà bay mấy chục mét.
Chém xong một kiếm Hoàng Thanh Thanh nàng điên cuồng chạy hướng mà tên Hoàng Tuyền Thánh tông vừa đứng.
“Khốn kiếp đuổi theo nàng ta.” Hứa Mộng Tiên vừa nói vừa đuổi theo Hoàng Thanh Thanh. Vừa vào bí cảnh hắn đã đột phá Linh Đài cảnh nên tốc độ vượt xa Hoàng Thanh Thanh.
Hoàng Thanh Thanh đang dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy nhưng thấy phía sau Hứa Mộng Tiên đang dần áp sát nàng. Nàng thần sắc có chút tuyệt vọng rồi hiện lên nét điên cuồng. Không chạy được thì liều mạng, dù nàng chết cũng phải cho đối phương mất một lớp da.
Nàng toàn lực kiếm chiêu chém về phía Hứa Mộng Tiên, nhưng tên kia cảnh giới cao hơn nàng nhiều, đã vậy cũng đã ngộ ra kiếm ý nên nàng hoàn toàn không làm gì được đối phương.
“Hắc hắc không chạy nữa sao.” Hứa Mộng Tiên lấy ra một viên ám khí ném về phía Hoàng Thanh Thanh.
Hoàng Thanh Thanh dùng kiếm chém nát viên ám khí nhưng nó nổ tung mà hoá thành một lớp sương mù màu hồng phấn bám về phía người nàng.
“Hắc hắc.” Hứa Mộng Tiên sau khi ném ám khí xong hoàn toàn không có ý định giết Nàng mà bắt đầu đùa giỡn nàng như mèo vờn chuột. Nét cười trên mặt lại càng đậm càng dâm đãng.
Trên người nàng bắt đầu xuất hiện từng vết thương, kèm theo y phục bị rách nát ra mà lộ ra chút xuân quang.
“Khốn kiếp.” Hoàng Thanh Thanh ý thức bắt đầu có chút mờ mịt hơi thở cũng bắt đầu gấp, nàng cũng đã nhận ra viên ám khí kia là gì. Nàng lấy ra mai ngọc giản thần sắc có chút tiếc nuốt mà bóp nát, nét mặt điên cuồng càng đậm. Nếu chút ít thời gian nữa không có kỳ tích xuất hiện nàng sẽ tự bạo cùng chết với đám người này. Chứ không để đám xúc sinh này vấy bẩn.
Mấy tên sư đệ của Hứa Mộng Tiên đã chạy đến bắt đầu vây quanh nàng, miệng càng càm rỡ cười to.
“Không chạy nữa sao, giữ lại chút sức lực đi để lát nữa còn phục vụ chúng ta, ha ha.”
Bên kia Diệp Thiên cảm ứng được Hoàng Thanh Thanh đã bóp nát ngọc giản mà hắn đưa, biết nàng gặp nguy hiểm nên cấp tốc mang theo Thiên Dực hổ dịch chuyển về phía nàng.
Vừa đến nơi thấy nàng đang chật vật mà chống đỡ đám người của Hoàng Tuyền Tông nên thần sắc hắn có chút tức giận.
“Muốn chết.”
Hứa Mộng Tiên cùng mấy tên sư đệ khi thấy Diệp Thiên có chút bất ngờ mà muốn mở miệng nói, nhưng chưa kịp nói ra lời đã mất đi ý thức, mà hoá thành tro bụi.
“Sư thúc.” Hoàng Thanh Thanh nàng thấy Diệp Thiên mà vui mừng ôm chặt vào hắn.
“Sư thúc ngươi đến cứu ta.” Nàng vừa nói vừa ngẩng đầu mà hôn lấy Diệp Thiên, tay nàng cũng bắt đầu mà vuốt ve thân thể hắn.
Bị nụ hôn bất ngờ Diệp Thiên có chút ngây người, nhưng hắn vẫn đẩy Thanh Thanh nàng ra. Hắn biết thân thể nàng có chút bất thường, nên kiểm tra cho nàng. Tuy nụ hôn vừa rồi có chút chớp nhoáng nhưng hắn cảm nhận được sự ngọt ngào của đôi môi nàng nên không nhịn được mà liếm bờ môi. Thanh Thanh nàng bị trúng xuân dược, cần phải giải dược cho nàng.
Diệp Thiên bế nàng tiện tay tạo một động phủ vách núi, bế nàng vào và lấy ra một chiếc giường đặt nàng xuống.
Lúc này Thanh Thanh nàng đã mất đi ý thức mà đang vuốt ve thân thể kèm xé rách y phục trên mình. Nhìn thấy thân thể ngọc ngà hiện trước mắt Diệp Thiên không nhịn được mà nuốt nước miếng. Bình thường hắn thấy bên trên nàng có chút phẳng nhưng không ngờ nàng lại quấn khăn cho nó thu nhỏ lại, hiện tại lớp khăn đó bị nàng xé rách. Nhìn thấy hai quả đồi to lớn trắng trắng đính kèm hai viên hồng sắc đá quý thỉnh thoảng rung lên theo nhịp thở của nàng, hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nó.
Hiện tại tay của nàng không ngừng nắn bóp thứ to lớn đó đến nỗi biến hình. Đã vậy bàn tay nàng khá nhỏ bé so với chỗ đó, Diệp Thiên xuýt nữa mà kích động thay nàng làm.
Miệng nàng bắt đầu thở dốc kèm theo tiếng rên rỉ kích thích.
Bên trên nàng đã bại lộ hoàn toàn trước mắt Diệp Thiên, bên dưới váy nàng cũng đã ướt đẫm. Hai chân nàng bắt đầu co quắp với nhau làm lớp váy bị lập lên, đôi chân dài hoàn toàn hiện ra trước mắt Diệp Thiên, nội y hồng hồng đáng yêu cũng bị che phủ bởi dịch thể trong suốt.
“Sư thúc ta muốn người.” Tiếng nói như muỗi kêu cùng tiếng rên rỉ mê như muốn mời gọi Diệp Thiên.
Hắn sờ sờ trán mà có chút đau đầu, nếu hiện tại giải dược cho nàng nhưng khi nàng tỉnh lại không biết đối mặt với nàng ra sao. Nên Diệp Thiên hắn đành đánh ngất nàng rồi mới giải dược cho nàng.
Rất nhanh nguồn lực lượng thần bí bao phủ cơ thể của Thanh Thanh, từng sợi tơ khí màu hồng sắc bị kéo ra khỏi cơ thể nàng. Giải dược xong nhìn thấy y phục của Thanh Thanh nàng mặc cũng như không mặc, nên hắn đành dùng linh thuỷ bao phủ cơ thể nàng để rửa sạch mọi vết máu trên thân nàng. Rồi dùng sinh mệnh pháp tắc chữa lành mọi vết thương cho nàng . Sau đó lấy ra một bộ y phục mới rồi mặc cho nàng, đắp chăn rồi ra khỏi động phủ.
Diệp Thiên tuy không phải kẻ xấu, những cũng chẳng phải người tốt, Nếu Thanh Thanh còn tỉnh táo có lẽ hắn đã làm chuyện đó với nàng, nhưng nàng đã mất đi y thức mà chỉ hoạt động theo bản năng. Hắn ở giữa ranh giới đó, nhưng cũng có nguyên tắc riêng của mình. Đối với việc lợi dụng sự khó khăn của một cô gái hắn coi khinh.