Bầu không khí có chút ngột ngạt, trang trọng lễ đường giờ như nhà hoang, vỡ nát bụi mù vương vãi, thậm chí một số tia nắng mặt trời thông qua các lỗ thủng chiếu xuống mọi người .
“Hôn lễ tiếp tục.”
Lý Thiên Hoang trầm lặng nói.
Mọi người đều nhìn xem Lý Mộng Linh với Diệp Thiên bằng ánh mắt phức tạp. Cây cải trắng tươi đẹp thế mà bị heo cho ủi.
“Phu thê giao bái.”
Diệp Thiên Lý Mộng Linh hai người đứng đối diện nhau bái lễ.
Lý Mộng Linh tóc có chút rối, má hồng phấn có thể là do vừa ra quyền khí huyết lưu động.
Tuy trang phục hơi lộn xộn nhưng không làm Lý Mộng Linh xấu xí đi, giống như một vị nữ thần rớt xuống trần gian. Nhiều hơn một chút nhân khí, không còn lạnh lùng băng giá như vị nữ thần kia, tươi đẹp động lòng người.
“Hôn lễ hoàn thành, mời hai họ dùng tiệc rượu.”
Lời cuối của chủ trì hôn lễ.
Rốt cuộc hôn lễ cũng xong, hai người Lý Mộng Linh và Diệp Thiên đã thay thường phục đang đi dạo bên bờ hồ.
“Hôm nay ngươi rất xinh đẹp.”
Diệp Thiên tiếu dung khen Lý Mộng Linh.
Lý Mộng Linh cũng khẽ cười đáp lại :
“Tạ ơn.”
“Ta đi tu luyện.”
Có thể ít tiếp xúc với người khác giới, khi tiếp xúc với Diệp Thiên Lý Mộng Linh tim đập hơi tăng tốc, có chút bối rối.
Lý Mộng Linh đi mất còn mỗi mình Diệp Thiên đứng ngơ ngẩn tại chỗ.
“Ha ha Lý tiểu thư cũng ngại ngùng.”
Diệp Thiên đang cười một mình thì Tiểu Uyên bế Tiểu Bạch đi tới.
“Cô gia đang có ý đồ xấu với tiểu thư hay sao mà cười một mình thế? Ta biết ngay mà, làm gì có ai chống lại sắc đẹp của tiểu thư nhà ta.”
Thấy Tiểu Uyên gan lớn dần Diệp Thiên đưa tay gõ trán Tiểu Uyển mấy cái.
“Còn nhỏ mà hay nghĩ linh tinh, ta không có ý xấu với tiểu thư mà là với ngươi đấy bé thỏ trắng.”
Lời nói cộng thêm nét cười gian xảo của Diệp Thiên làm người khác liên tưởng đến kẻ xấu đang muốn chuyện đồi bại.
Tuy tiếp xúc với Diệp Thiên mấy lần nhưng Tiểu Uyên biết Diệp Thiên là miệng cọp gan thỏ, nên gan cũng lớn hơn trước.
“Ăn ta đi này lão sói già.”
Miệng cười nét mặt đầy khiêu khích của Tiểu Uyên cũng khá là dễ thương.
“Được rồi chờ vài năm nữa đi, ngươi còn nhỏ quá không có mấy lạng thịt.”
“Rảnh rỗi thì đi tu luyện đi.”
Diệp Thiên tranh thủ đuổi Tiểu Uyên đi.
Thời gian trôi qua thật nhanh chẳng bao lâu Diệp Thiên đã ở Lý gia được một tuần, tiếp xúc chủ yếu là Tiểu Uyên, Lý Phá Thiên. Còn Lý Mộng Linh cô nàng này thì cuồng tu luyện gặp được mấy lần mà thôi. Mỗi lần gặp Diệp Thiên đều ngồi xem cô nàng luyện quyền.
Từng quyền chạm vào không khí vang lên tiếp lốp bốp, thậm chí thỉnh thoảng còn nghe tiếng xào xạc sóng biển, đây là dấu hiệu Lý Mộng Linh sắp đột phá đến luyện huyết cảnh. Luyện huyết cảnh huyết nặng như sơn có thể tạo một lớp khí huyết bảo vệ cơ thể. Có thể xem như tiểu cao thủ.
Còn con hàng Tiểu Bạch thì dạo này mất tích, hoàn toàn quên mất chủ mà bám theo Tiểu Uyên. Con hàng mỗi khi bị Tiểu Uyên vuốt ve miệng kêu không thích nhưng cơ thể vẫn rất thành thật.
Nhìn xem Lý Mộng Linh luyện quyền xong Diệp Thiên miệng hơi thì thầm.
“Chắc kiếp trước ta cứu vớt vũ trụ nên kiếp này ông trời thưởng cho ta gặp được nương tử.”
Đang luyện quyền nghe được câu thì thầm của Diêp Thiên tay của Lý Mộng Linh có chút run rẩy, quay sang lườm Diệp Thiên một cái.
Lần đầu Diệp Thiên xưng Lý Mộng Linh là Lý tiểu thư, nhưng gặp gỡ nhiều chuyển sang hô nương tử.
Lúc đầu Lý Mộng Linh không muốn nhưng tên vô sỉ kia gọi nàng bằng đủ mọi cách xưng cực kỳ xấu hổ như : tiểu mỹ nữ, tiểu yêu yêu, tiểu bạch thỏ,... mỗi lần nghe xong Lý mộng Linh đều nổi da gà, xúc động muốn cho Diệp Thiên mấy quyền.
Rồi đành mặc hắn xưng là nương tử.
“Nương tử hôm nay lễ hoa đăng chúng ta đi dạo phố.”
Lý Mộng Linh biết hôm nay là lễ hội nên cũng muốn đi xem náo nhiệt một chút cũng gật đầu.
“Vậy tốt rồi, để ta kêu thêm Tiểu Uyên đi cùng.”
Lý Mộng Linh cũng muốn Tiểu Uyên đi cùng nên cũng gật đầu đồng ý. Tiểu Uyên là nha hoàn từ bé của Lý Mộng Linh, nhưng Lý Mộng Linh xem nàng là muội muội của mình. Có một lần Tiểu Uyên bị một tên nhị thế tổ trong họ trêu chọc, Lý Mộng Linh biết chuyện về sau đánh cho tên kia nằm giường bệnh một tháng, và nói nàng là muội muội của mình. Thế là sau đó trở đi dù là thành viên chính tộc họ Lý cũng không giám trêu chọc nàng.
Đến năm 14 tuổi Tiểu Uyên đột phá võ đạo nhị cảnh giới, được Lý gia ban cho họ Lý thành Lý Tiểu Uyên. Được xem là thành viên chính thức của họ Lý không còn là nha hoàn, nhưng tiểu nha đầu vẫn xem mình là nha hoàn của Lý Mộng Linh. Vẫn làm công việc nha hoàn cho Lý Mộng Linh, xưng hô Lý Mộng Linh là tiểu thư. Nhà họ Lý thậm chí Lý Mộng Linh muốn thay đổi điều đó nhưng nha đầu đầu gỗ không muốn, đành mặc kệ nàng.