Chương 11: Tiến đến thiên sơn ( chương hai)

Lý Phá Thiên vừa nằm xuống là nhắm mắt ngủ, con hàng này gan to lớn hoàn toàn không quan tâm đang ở trong thiên sơn.

Lý Mộng Linh đi tới chăm sóc vết thương cho hai người, Diệp Thiên lấy ra ít nước thuốc bôi lên những vết thương cho từng người.

Không ngờ Tiểu Uyên trong chiến đấu đột phá đến luyện cốt cảnh, nên một đao kia mới chặt lang vương ra làm hai. Thiên phú của nàng không kém Lý Mộng Linh là mấy hơn xa thiên tài nhà họ Lý là Lý Tiếu.

Tiện thể Diệp Thiên lấy ra một bộ võ phục cho Tiểu Uyên, nàng chiến đấu xong quần áo có chút rách rưới lộ xuân quang.

“Hì hì cô gia thật chu đáo, ta đi thay đồ, cô gia đừng có nhìn lén.”

Tiểu Uyên cầm võ phục chạy vô một góc khuất thay.

Nghe tiểu Uyên nói vậy Diệp thiên có chút thở dài quay đầu nói với Lý Mộng Linh.

“Hình như sai dạy xấu nàng.”

“Nàng không học ngươi thì học ai, không phải ngươi muốn trái ôm phải ấp à. Một bên ta một bên Tiểu Uyên à.”

Lý Mộng Linh cười như không cười nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

“Khục khục, con người ai không có giấc mộng, không có giấc mộng khác gì cá ướp muối, đáng tiếc chỉ là giấc mộng.”

Diệp Thiên ho khan xấu hổ nói với Lý Mộng Linh.

“Không ngờ ngươi còn muốn giấc mộng thành sự thật.”

Lý mộng Linh nghiến răng nhìn Diệp Thiên, có một tia nhỏ nhoi sát khí.

“Ta đi xử lý hung thú .”

Diệp Thiên liền chạy ra chỗ xác hung thú.

Diệp Thiên vừa đi Lý Mộng Linh mặt đỏ như phát sốt, nàng không ngờ rằng bản thân lại nói ra lời xấu hổ như vậy.

Tiểu Uyên cũng đã thay đồ xong chạy ra tới chỗ Lý Mộng Linh thấy nàng đỏ mặt liền hiếu kỳ hỏi :

“Tiểu thư phát sốt hay sao mà mặt đỏ thế, hay là chỗ không người tiểu thư với cô gia thể hiện tình cảm.”

Nghe Tiểu Uyên nói mặt Lý Mộng Linh càng đỏ dơ tay véo má Tiểu Uyên.

“Nha đầu gan ngày càng lớn nhé, để ta dạy dỗ ngươi.”

Tiểu Uyên cười khanh khách xin tha.

Chỗ bên xác hung thú Diệp thiên đã moi ra mấy khoả tinh thạch của hung thú, với cắt mấy miếng thịt để cho mọi người làm thức ăn.

Da xương răng móng vuốt thậm chí huyết nhục của hung thú đều rất đáng tiền, nhưng đám người Lý mộng Linh đều ngậm chìa khoá vàng lớn lên với lại đi lịch duyệt nên Diệp Thiên cũng không đụng tới chúng.

“Gọi phá Thiên dậy, chúng ta đi chỗ khác, ở đây mùi máu rất nồng tý nữa sẽ xuất hiện đám hung thú.

Diệp thiên xách mấy cái đùi sói lên gọi mọi người rời đi.

Mặt mới tỉnh ngủ Lý Phá Thiên bị Diệp thiên bắt cầm mấy cái đùi sói mang đi.

Còn Tiểu Uyên thì bế Tiểu Bạch, thấy thân hình béo ú của Tiểu Bạch lắc lư trước mặt nàng, nàng chịu không được đành phải bế nó.

Đoàn người đi tầm mấy dặm đến một vách núi rất thích hợp để qua đêm, vách núi bên trong có khe hở khá rộng đủ chỗ cho mọi người ngủ.

Nhìn đến cái khe Diệp Thiên quăng vài cục đá xem có hung thú bên trong hay không. May mắn là không có, mọi người nhao nhao đi vô.

Khe khá rộng tầm khoảng một gian nhà, không quá tối do hiện tại vẫn còn là ban ngày.

Diệp Thiên nhanh chóng đốt lửa nướng thịt, tiện tay lấy một số gia vị trong túi vải ra ướp lên thịt.

Than đỏ thịt được gác lên nướng, chẳng mấy phút thịt đã bắt đầu có mùi thơm, tiếng xèo xèo của dầu mỡ rớt xuống than hồng. Ánh mắt mọi người đều tập chung vào miếng thịt.

Lý phá Thiên đã đói không kịp chờ hỏi thịt chín chưa.

Diệp Thiên lắc đầu.

“Chờ chút nữa, thịt hung thú cấp hai lâu chín hơn bình thường, may mắn là ta có mang một số gia vị đặc biệt làm mền thịt. Nếu không thịt hung thú ăn không khác nào củi khô, rất khó ăn.

Từ khi vào thiên sơn Diệp Thiên thỉnh thoảng chỉ bảo một vài kiếm thức cần thiết khi đi mạo hiểm, mọi người học mới biết mình thiếu sót rất nhiều. Thậm chí ngay cả Lý Mộng Linh cũng vậy, nếu nàng vào thiên sơn một mình sợ cũng ăn không ít đau khổ.

Rất nhanh thịt đã chín, Diệp Thiên chia đều cho mọi người rồi tiếp tục nướng thịt tiếp.

Cả ngày đi đường mệt nhọc, đói khát làm khi ăn miếng thịt đều cảm thấy đây là mỹ vị nhất thế gian, thịt nướng thơm nồng, mền ngập nước ăn miếng nào đã miếng đấy.

Ngay cả Tiểu bạch cũng ăn không ít, thậm chí là nhiều nhất, đưa bao nhiêu hết bấy nhiêu. Không biết bụng nó như thế nào mà chứa được nhiều thịt như vậy.

Ăn xong bữa cơm trời cũng sẩm tối, Mọi người cũng chia ra kiếm chỗ ngủ.

Lý Mộng Linh hỏi Diệp thiên có cần người thức canh hay không.

“Không cần, buổi tối có Tiểu Bạch, nếu có nguy hiểm nó sẽ báo mọi người.”

Tiểu Bạch nghe vậy meo meo phản đối nhưng không thành công, không có chó bắt mèo canh đêm.

Tuy hơi lo lắng khả năng thức đêm của Tiểu Bạch nhưng thấy dáng vẻ vững tin của Diệp Thiên mọi người cũng đành không có trâu bắt chó đi cày, bắt Tiểu Bạch canh đêm.

Cả ngày đi rừng mệt nhọc rất nhanh mọi người đã chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng từng người thức dậy, đêm qua mọi người ngủ rất ngon, cũng không gặp hung thú quấy phá nên khôi phục sức sống rất nhanh. Đặc biệt là hùng hài tử Lý Phá Thiên, với tiểu ma nữ tiểu Uyên.

Lý phá Thiên đã chạy nhảy khắp nơi, còn Tiểu Uyên ra vuốt mèo.

“Tiểu Bạch tối qua cảm ơn ngươi, tý ta cho ngươi thêm thịt .”

Khi từng người giải quyết xong chuyện cá nhân thì Diệp Thiên đã nướng thịt xong.

....

Rất nhanh đám Diệp Thiên đã ở trong thiên sơn mấy ngày, trong mấy ngày gặp khá nhiều hung thú nhưng chủ yếu là Tiểu Uyên với Lý Phá Thiên chém giết. Thỉnh thoảng có cấp ba hung thú nhưng cũng chẳng chịu được mấy quyền của nàng, làm nàng đánh chưa đã tay, nàng muốn tìm một vài con hung thú cấp bốn để thử tay.