“Hắn sau khi đẩy Mạnh Hà Trạch xuống vách núi không biết vì lý do gì cũng nhảy xuống theo. Sau đó thuộc hạ liền trở về bẩm báo ngài ngay ạ”
Triệu Ngu Bình nghe thấy vậy sắc mặc liền trở nên âm trầm, nghiến răng phun ra hai chữ “Phế vật”.
Chấp sự trẻ tuổi không dám phản bác.
Đêm mưa gió buốt, rét lạnh cả căn phòng.
Triệu Ngu Bình quay đầu lại, từ ngoài cửa sổ nhìn xuống phía dưới, ánh mắt dừng lại ở khu túc xá tồi tàn nơi xa.
Hàng năm đều có vô số thiếu niên mang linh căn bình thường, với hai bàn tay trắng, lại lòng mang mộng tưởng bước lên con đường tu tiên, tiến vào Hoa Vi Tông làm ngoại môn đệ tử.
Bọn họ vừa thông minh lại khắc khổ, làm nhiều hưởng ít, liều mạng tranh đấu với nhau để được tiến vào nội môn.
Trong số đó, chân chính làm được nghịch thiên cải mệnh, cá vượt long môn chỉ chiếm một phần ngàn. Còn những người khác, sau khi chờ đợi thêm nhiều năm nữa sẽ nhận rõ hiện thực và chấp nhận đi quản lý sản nghiệp dưới chân núi cho môn phái, sống cuộc sống tầm thường như những phàm nhân bình thường khác. Với những người đó, họ chỉ có mong ước đơn giản là kéo dài tuổi thọ của mình.
Người trước ngã xuống, người sau tiến lên trở thành huyết nhục phân bón nuôi dưỡng tu chân đại môn phái như Hoa Vi Tông, khiến cho nó trường thịnh không suy.
Trong số ngoại môn đệ tử ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện mấy kẻ tự cho mình là siêu phàm, hoặc chân chính bất phàm nhưng cũng giống như những chú châu chấu đáng yêu, cũng đều không thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay của hắn.
Nhưng tại sao Tống Tiềm Cơ lại đột nhiên phát điên mà nhảy xuống theo chứ?
Hắn chẳng lẽ không muốn sống nữa, không muốn tiếp tục tu tiên nữa?
Đùa gì vậy
“Ai cho hắn cái gan dám làm hỏng chuyện của ta?”
Triệu Ngu Bình híp mắt lại, hồi ức lại từng chi tiết từ khi tiếp xúc với Tống Tiềm Cơ.
Thiếu niên kia mọi tâm tư đều hiện rõ trên mặt, hắn tuyệt đối không có bản lĩnh để tự mình nghĩ ra những điều đó.
Là ai thu mua, xúi giục hắn?
Là người của Giới Luật Đường hay Chấp Pháp Đường sao?
Quản lý ngoại môn được hưởng lợi nhiều nhất, những lão bất tử đó đã sớm muốn phân một phần rồi.
Thật trầm ổn, không có dấu hiệu gì báo trước, phải chờ đến thời điểm cuối cùng trước đêm khảo hạch nội môn mới gây khó dễ cho ta, hòng làm cho ta trở tay không kịp
Nằm mơ đi.
Chỉ là một tên đệ tử ngoại môn nhO nhỏ, còn không đáng được làm quân cờ.
Triệu ngu Bình nói: “Đi, phái người lục soát đáy vực. Mỗi tấc đất đều phải lục soát cẩn thận cho ta, cho dù hai đứa chúng nó có nát thành thịt vụn cũng phải tìm ra cho ta”
Chấp sự trẻ tuổi thử hỏi: “Nếu trường hợp chúng còn sống thì….”
Triệu Ngu Bình cười rộ lên: “Đoạn Sơn nhai linh khí ngăn cách, chỉ là hai cái Luyện Khí Kỳ, làm gì có chuyện rơi xuống đáy vực mà không chết. Ngươi minh bạch không?”
Tia chớp lóe lên xé rách màn mưa, chiếu sáng lên khuôn mặt dữ tợn tươi cười của hắn.
Chấp sự trẻ tuổi gật đầu lia lịa: “Minh bạch, minh bạch”
“Mang theo người đáng tin cậy đi, nhớ làm cho gọn gàng sạch sẽ vào”
Triệu Ngu Bình lấy ra một bộ trà cụ khác, phủi nhẹ quần áo rồi một lần nữa ngồi xuống.
Nếu như tối nay đã chú định không thể ngủ thì chẳng bằng pha ấm trà đặc, ngồi thưởng trà chờ trận mưa này đi qua.
Bên cạnh đống lửa, Tống Tiềm Cơ đem hồng linh ngọc phật châu đưa cho Mạnh Hà Trạch, giống như đưa đi một khối khoai nóng phỏng tay: “Về sau không được tùy tiện lấy nó ra cho người khác xem”
Mạnh Hà Trạch: “Tống sư huynh, đây là chút tâm ý của đệ, mong huynh nhận lấy”
“Kỳ thật nó không đơn thuần chỉ là linh vật mà còn là một kiện thượng đẳng pháp khí. Chỉ là yêu cầu phải có công pháp đặc thù mới phát huy ra toàn bộ chiến lực của nó”
“A” Mạnh Hà Trạch nhảy dựng lên: “Thượng, thượng đẳng pháp khí? Thật sao?”
Tống Tiềm Cơ gật đầu.
Mạnh Hà Trạch vẫn còn chưa hoàn hồn, lẩm bẩm nói: “ Đây chẳng phải là so với trung đẳng pháp khí “Âm dương ngọc thước” của Triệu chấp sự còn lợi hại hơn sao?”
Hắn không chút nghi ngờ lời nói của Tống Tiềm Cơ, hai tay khẽ run nâng linh châu lên nhìn.
Trong Hoa Vi Tông, thượng đẳng pháp khí chỉ có nội môn chân truyền đệ tử mới có thể sở hữu, mà còn phải là nhà có nghiệp lớn.
Tống Tiềm Cơ: “Đừng cao hứng quá sớm, theo như kinh nghiệm nghiên cứu khí giám sách cổ lâu nay của ta, nó mang theo một cỗ khí tức không chính thống, giống như là đồ vật tà đạo vậy. Kẻ đưa ngươi nói nó là pháp khí phật tu chỉ sợ là không có hảo tâm”
Cái gọi là nghiên cứu sách cổ tự nhiên là do hắn bịa đặt ra, may mắn hiện tại Mạnh Hà Trạch vẫn còn non nơt, chưa hiểu sự đời, khuyết thiếu kiến thức tu tiên nên vẫn dễ dàng bị lừa dối.
Tống Tiềm Cơ nói tiếp: “Sau này ngươi dù cho có cơ duyên tìm được nguyên bộ công pháp để phối hợp với nó cũng phải thập phần cẩn thận. Bây giờ ngươi trước cứ lấy máu nhận chủ, sau này chờ ngươi tu vị đột phá tiểu thừa, thần hồn càng trở nên cường đại hơn, tâm trí càng kiên định hơn thì lúc đó mới đem nó luyện hóa hoàn toàn, thu vào Tử phủ….”
“Đa tạ sư huynh”. Mạnh Hà Trạch cảm xúc mênh mông, lập tức vận linh lực đâm thủng đầu ngón tay, bức ra một giọt tinh huyết.
Tinh huyết rơi xuống Hồng ngọc phật châu, chợt có ánh sáng lóe lên, màu sắc ngọc châu chuyển dần sang màu đỏ sẫm như máu, hai chữ “Tranh tiên” trên ngọc châu cũng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Khuôn mặt Mạnh Hà Trạch bị hồng quang chiếu sáng lên, cảm thấy hít thở khó khăn.
Trước tối hôm nay, nếu có người nói với hăn, ngươi sẽ có một kiện thượng đẳng pháp khí, hắn chỉ sợ sẽ hỏi lại, các hạ đang đùa bỡn ta phải không.
Hóa ra đây là cảm giác tự mình sở hữu một kiện pháp khí.
Những tâm trạng lo âu, mê mang, không xác định đều trở thành hư vô, hắn chờ mong vô hạn vào tương lai phía trước.
Mạnh Hà Trạch hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, một lần nữa nhìn về phía Tống Tiềm Cơ. Chỉ thấy đối phương thần sắc như thường, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo sự khen ngợi.
Toàn bộ quá trình “giám bảo”, Tống Tiềm Cơ vậy mà không hề lộ ra một tia tham niệm nào, câu câu chữ chữ hoàn toàn là suy nghĩ giúp hắn, đối xử với hắn còn hơn cả thân huynh đệ.
Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu như đứng ở vị trí của Tống Tiềm Cơ, có cơ hội chiếm được một kiện thượng đẳng pháp khí làm của riêng, hắn hơn phân nửa là sẽ dao động, giãy giụa một lát mới có thể vật quy nguyên chủ.
Tống Tiềm Cơ bản thân là người nỗ lực nhất ở ngoại môn, người có mơ ước đăng tiên đồ nhất, đã vậy thực lực lại cao cường, kiến thức yên bác nhưng hắn vẫn lòng mang lỗi lạc, thủ vững được bản tâm.
Mạnh Hà Trạch hốc mắt đỏ lên: “Đệ từng cho rằng trong ngoại môn đệ tử đệ là người duy nhất làm được chính nhân quân tử, nhưng nếu so sánh với sư huynh, đệ tự cảm thấy hổ thẹn. Trước đến giờ đệ đều hiểu lầm sư huynh, sư huynh mới chính là ….”
Tống Tiềm Cơ vội vàng phủ nhận: “Ta không phải như vậy. Ngươi không được nói bừa”
Hắn nghĩ, ta là một người chỉ muốn làm ruộng thì đoạt Phật châu của ngươi làm gì ?
Siêu độ cho đám trùng trong lòng đất sao?
Mạnh Hà Trạch chỉ nghĩ hắn đang khiêm tốn: “Tống sư huynh, sau khi trở về chúng ta phải làm gì bây giờ? Chỉ cần Triệu Tế Hằng giành được danh ngạch nhập môn thì Triệu chấp sự sẽ buông tha cho chúng ta sao? Đệ không nghĩ mọi chuyên sẽ đơn giản như vậy đâu?”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, không tồi, cũng không vì một kiện thượng đẳng pháp khí mà đánh mất chính mình, vẫn biết là phải giải quyết vấn đề trước mắt trước.