Chương 3: Vui Quá Hóa Buồn Trọng Sinh (1)

Tống Tiềm Cơ nhanh chóng rơi xuống, cuồng phong thét gào bên tai. Hắn theo bản năng mà trong lòng nảy sinh ý niệm, muốn triệu hoán phi kiếm bản mệnh đến cứu người: “Tới!”

Vẫn không có gì phát sinh, tiếng kêu thảm thiết của thiếu niên rơi xuống vách núi vẫn nguyên như cũ

Mà điều khiến người ta khó chịu nhất không phải là “Cùng đường bí lối nên tự bạo” mà là “Vui quá hoá buồn nên trọng sinh”

Hiện giờ “Tống Tiềm Cơ” là đệ tử ngoại môn của Hoa Vi Tông, tu vi thấp kém, đạo hạnh nông cạn

Chuôi bản mệnh phi kiếm trước đây của hắn chỉ cần triệu hoán là tới, giúp hắn hoành hành thiên hạ, thì phải 100 năm nữa mới ra lò

Tống Tiềm Cơ cắn răng, đạp mạnh vào vách đá hòng mượn lực, giống như mũi tên bắn ra khỏi cung mà lao về phía thiếu niên đang rơi xuống

Cánh tay dài duỗi ra, chỉ túm được một mảnh tay áo của đối phương. May mà trước khi vải áo rách ra, hắn kịp túm lấy tay của thiếu niên, gần như đồng thời lấy đoản chuỷ từ trong ngực ra, mạnh mẽ cắm vào vách núi

Đá vụn văng ra tung toé, bay sượt qua mặt hắn

Thế rơi tạm dừng, tiếng kêu thảm thiết cũng tạm đình chỉ, bên tai cuối cùng cũng an tĩnh trở lại

Thiếu niên kia thở dốc từng ngụm lớn, sống chết bám chặt vào cánh tay phải của Tống Tiềm Cơ. Trên người cả hai đang mặc đều là y phục dành cho đệ tử ngoại môn mà Hoa Vi Tông thống nhất phân phát xuống, áo bào vải thô trắng, thắt eo màu xanh lam. Giờ phút này cánh tay áo ngấm đầy gió đêm, lắc lư lay động trong không trung, y hệt như hai con quỷ thắt cổ

Trọng lượng của hai người toàn bộ đều đè trên cánh tay trái đang nắm chặt đoản chuỷ của Tống Tiềm Cơ, gân xanh bạo khởi

Trăng tròn quạnh quẽ, rọi khắp núi non, nhưng lại chiếu không đến vực sâu thăm thẳm

Địa mạch vách núi này đặc thù, thiên nhiên ức chế tu sĩ vận hành linh khí, là một nơi tốt để giết người vứt xác

Dã thú trong núi gầm rú như sấm, sương trắng bốc lên từ đáy vực. Trên vách đá cách đó mười trượng là một gốc cây cổ thụ tươi tốt nghiêng mình vươn ra bên ngoài

Tống Tiềm Cơ khẽ quát: “Bám chặt vào!”

Thiếu niên hoảng loạn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, nghẹn ngào mà hồ ngôn loạn ngữ: “Ta nắm không nổi nữa rồi, ta không làm được, cha, nương, con xin lỗi hai người”

“Nhìn thấy cái cây kia không, ta sẽ đếm ngược từ ba đến một, đếm hết ta sẽ ném người qua đó”

Tống Tiềm Cơ cúi đầu, dưới ánh trăng ảm đạm, hắn đối diện với một khuôn mặt tái nhợt mất hết huyết sắc

Tuổi mới mười ba, mười bốn, ngũ quan thanh tú còn mang nét trẻ con, đôi mắt tràn ngập nỗi tuyệt vọng

Hắn nhất thời không nhớ ra tên đối phương. Khối đá kê chân đầu tiên này, có lẽ là một người vô danh, thêm vào đó thời gian đã lâu, tự nhiên ấn tượng cũng mơ hồ

“Tống Tiềm Cơ!” Đối phương vậy mà thốt lên tên hắn trước, hai tròng mắt đỏ đậm “Ta Mạnh Hà Trạch hành sự lỗi lạc, chưa từng hại người, càng không oán không thù với ngươi, ngươi vì sao…”

Tống Tiềm Cơ bắt đầu đếm ngược: “Ba, hai” Linh khí mỏng manh trong cơ thể bị hắn rút cạn toàn bộ, mạnh mẽ phát lực “Một!”

Thiếu niên tên Mạnh Hà Trạch cả người bay lên, trong không trung xẹt qua một đường cong: “AAAA!”

Nhánh cây cổ thụ kịch liệt lay động, lá rụng ào ạt

“Ngươi có bệnh à! Nói ném là ném, có thể cho ta chuẩn bị tâm lý trước được không hả? Ngươi mà không ném chuẩn thì làm thế nào, ta thiếu chút nữa đã chết toi rồi!”

Vừa quay đầu liền thấy tay phải Tống Tiềm Cơ mất tự nhiên mà buông thõng xuống, vặn vẹo theo một góc độ quỷ dị

Đã gãy rồi

Trán Tống Tiềm Cơ đều là mồ hôi lạnh nhưng biểu tình lại bình tĩnh, chỉ hơi mím môi nhịn đau, rõ ràng đã sớm dự liệu từ trước

Mạnh Hà Trạch giật mình, nộ khí tiêu tan: “Này, ngươi không sao đấy chứ?”

Đêm nay mệnh hắn như ngàn cân treo sợi tóc, không ngừng thăng trầm, trong đầu hắn giờ đã rất rối bời

Tống Tiềm Cơ vì cứu hắn mà không chút do dự tự làm thương cánh tay mình

Mà lại là cánh tay phải để cầm kiếm

Đệ tử ngoại môn ai mà chẳng biết, Tống Tiềm Cơ cần cù luyện kiếm, xuân hạ thu đông, mưa gió chẳng màng, khắc khổ đến mức biến thái, chỉ vì để thông qua khảo hạch, được tiến vào nội môn

Sáng mai là ngoại môn tỷ thí, vậy mà đêm nay lại để gãy tay, không khác gì tự huỷ đi tương lai, tự cắt đứt tiên đồ

Nếu cánh tay phải cuả Tống Tiềm Cơ không bị thương, hoàn toàn có thể dựa vào chuỷ thủ tự mình trèo lên trên. Không, Tống Tiềm Cơ căn bản không cần thiết phải nhảy xuống

Vì sao?

Chẳng lẽ hắn thích ta, vì không thể cùng ta “khi sống cùng chung chăn gối”, nên liền cầu ‘khi chết cùng chung huyệt mộ’, dự định giết ta trước rồi sau đó nhảy vực tuẫn tình, sau khi xuống tay lại đột nhiên tỉnh ngộ nên không tiếc mệnh mà cứu sống ta?

Nhưng ta không thích con trai a. Mạnh Hà Trạch tâm tình phức tạp: “Tống sư huynh, huynh vẫn ổn chứ?”

Nếu Tống Tiềm Cơ biết đối phương đang nghĩ gì trong lòng, nhất định phải chửi ầm lên, đầu óc chó gặm của nhãi ranh mười mấy tuổi đúng là chẳng có việc gì đứng đắn, toàn bộ đều là mấy thứ ái tình bỏ đi

Nhưng hắn tạm thời không rảnh mà trả lời. Không phải vì đau đón, kiếp trước khổ đau gì hắn chưa từng nếm qua, chút vết thương nhỏ bé này hắn còn không để vào mắt

Mà là hắn hoảng sợ

Vừa mới khi nãy, khi cánh tay phải của hắn trật khớp, hắn phát hiện ra thân thể này tuy rằng căn cơ nông cạn đến cực điểm, đến thuật khinh thân cũng không dùng được nhưng trong tử phủ lại ẩn hiện ánh sáng, dường như đang chứa đựng một món pháp khí rất lợi hại

Một dòng nước ấm từ tử phủ chảy ra róc rách, lặng lẽ dưỡng lành kinh mạch cánh tay phải của hắn. Đây là một món pháp khí trị thương

Không thể nào, Tống Tiềm Cơ khi mười lăm tuổi, thậm chí còn chưa từng được sờ qua pháp khí chân chính

Hắn chỉ có một thanh kiếm cấp thấp, mua ở chỗ chấp sự nội môn, tạo ra từ phế liệu còn sót lại khi đúc kiếm cho thân truyền đệ tử, đã tiêu tốn hết tiền để dành của hắn

Không phải là pháp khí, đương nhiên không thể luyện hoá, cũng không thể thu vào trong cơ thể để nuôi dưỡng. Tống Tiềm Cơ mỗi ngày luyện kiếm xong đều lập tức chà lau cẩn thận. Giấu kiếm vào trong hộp, bình thường xuất môn đều chỉ mang một thanh đoản chuỷ phòng thân, cũng chính là thanh đoản chuỷ cắm vào vách núi kia

Một chữ “nghèo” đủ ép chết người. Kiếm nếu bị hư hỏng, cũng không có tiền tu bổ đúc lại, sát hạch ngoại môn lấy gì mà đánh

Tống Tiềm Cơ cẩn thận cảm nhận tử phủ, thần thức vẫn còn yếu, miễn cưỡng có thể thi triển nội thị, chỉ thấy một bóng hình màu trắng mơ hồ, giống như một cái bình

Là tịnh bình!

Đó là pháp khí không gian dùng để đựng bất tử tuyền do hắn tự tay luyện chế, có thể giữ cho linh khí không tiêu tan, nước chảy cũng không bị mục

Tống Tiềm Cơ khẽ run rẩy, hắn nhìn thấy một đạo ngũ sắc quang mang bắn ra từ tịnh bình

Thứ nằm trong bình không ai quen thuộc bằng hắn – bất tử tuyền. Thứ đó là do hắn cửu tử nhất sinh mới lấy về được, cũng chính thứ đó khiến cho hắn dẫn tới khắp nơi truy đuổi tranh đoạt, là chí bảo của thiên địa, ẩn chứa sinh cơ vô hạn

Vốn nên biến mất cùng lúc khi hắn tự bạo, nay lại yên lặng trôi lơ lửng trong tử phủ của hắn, toả ra ánh sáng nhu hoà

Đời trước cho đến khi chết, Tống Tiềm Cơ cũng không phát hiện ra bất tử tuyền có tác dụng trị thương, hoặc nên nói rằng hắn căn bản chưa từng thử tìm tòi nghiên cứu tác dụng khác của bất tử truyền

Người đời đều hoài nghi hắn muốn chiếm bảo vật làm của riêng, thật ra hắn tự mặc định đó là “của chung”, thậm chí chưa từng thu vào tử phủ, mà chỉ đặt trong pháp khí không gian mang theo bên mình

Tống Tiềm Cơ thử lấy tịnh bình ra, thần thức lại giống như bị liệt hoả thiêu đốt đến đau đớn. Bảo vật có linh áp, cũng giống như trên người đại năng có uy áp. Hắn hiện giờ tu vi thấp kém, thần thức yếu ớt, không thể chạm vào pháp khí ở cấp bậc này.

Uổng có bảo vật, lại không thể động đến

Tống Tiềm Cơ cũng không vội, chỉ thở dài một tiếng, cảm khái vô vàn

Nếu “chúa cứu thế” là do trời cao chú định, vậy thì vận mệnh của nhân tộc không tới phiên ta nhọc lòng. Chi bằng tới nhân gian kiếm tìm một nơi hoang vu thanh tịnh, có bất tử tuyền sinh cơ vô hạn, nơi đất chết núi hoang nào cũng có thể biến thành thế ngoại đào viên