Chương 17: Trên Càn Khôn Điện, Điên đảo càn khôn (1)

Lông mày Tống Tiềm Cơ nhanh chóng giãn ra

Ngày mai hắn được xuống núi, bắt đầu một cuộc sống mới

Cho dù Diệu Yên có đến Hoa Vi Tông chôn một xe hoả dược cũng không liên quan gì đến hắn

Đối với người tu chân mà nói “tài, lữ, pháp, địa” là tứ bảo. Đời trước hắn đã từng sở hữu tài phú kếch xù, phong thuỷ bảo địa, pháp khí bản mệnh, chỉ thiếu một đạo lữ nữa thôi

Hắn muốn cưới Diệu Yên, vừa hay đối phương cũng nguyện ý gả cho hắn, cứ như vậy liền định ngày kết hôn

Sau khi chết đi hắn mới biết, hoá ra là do hắn tự mình đa tình nên mới hiểu lầm

Đối với Diệu Yên cùng những ân ân oán oán đời trước, hắn không phải đã tha thứ, đã lãng quên mà chỉ là không muốn đời này lại bị lỡ dở, hắn lười so đo rồi lại dây dưa

Diệu Yên đối với hắn đã trở thành sương bay nước chảy, là đoá hoa cúc đã sớm héo tàn

Bước qua nhau nơi Thệ Thuỷ kiều, đời này sẽ không gặp lại nhau nữa

Về sau ngươi gảy đàn của ngươi, ta trồng ruộng của ta

Chúng ta nước giếng không phạm nước thần tiên

“Đừng nhìn nữa” Tống Tiềm Cơ thúc giục hai người đằng trước “Đi thôi”

Hai đệ tử truyền tin hồi thần, kinh hãi kêu ra tiếng “A”, nhất thời cảm thấy thất lễ với mĩ nhân, mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng gãi đầu, ấp a ấp úng

Tống Tiềm Cơ đành phải đi trước một bước

“Đứng lại!”

Một tiếng kêu khẽ vang lên

Hai đệ tử truyền tin tâm thần khẽ run, ngẩng đầu chỉ thấy sau lưng Diệu Yên nhảy ra một vị hồng y nữ tử

Vị nữ tử kia trên eo treo roi mềm, mày liễu phi dương, đuôi mắt mảnh nhướng lên, khí thế sắc bén

Hoá ra do thân hình Diệu Yên cao gầy, làn váy cùng tay áo tung bay, vừa đúng lúc che khuất thân hình nhỏ nhắn của nàng

Người đằng trước y phục màu xanh, người đằng sau y phục màu đỏ, một người trầm tĩnh như hồ nước, một người như đoá hồng liên đang rực cháy

Đệ tử truyền tin cúi người hành lễ: “Trần sư tỷ”

Bị nàng trừng mắt liền vội sửa miệng: “Đại tiểu thư”

Tống Tiềm Cơ bừng tỉnh, khó trách quen mặt, hoá ra là độc nữ của chưởng môn Hư Vân chân nhân, Trần Hồng Chúc

Ngày nay Hoa Vi Tông còn chưa suy yếu, Trần Hồng Chúc muốn gió được gió, muốn mưa được mưa

So với công chúa nơi nhân gian còn tôn quý hơn, tính tình so với công chúa cũng nóng nảy hơn

Nàng lạnh lùng đánh giá Tống Tiềm Cơ: “Ngươi là ngoại môn đệ tử ban nãy đưa giấy cho cha ta?”

Tống Tiềm Cơ: “Là ta”

Trần Hồng Chúc hừ nhẹ một tiếng: “Ta không biết ngươi viết bậy bạ cái gì, hại tiên tử cả đêm gảy đàn đều vô ích”

Nàng trách cứ nhưng lại liếc mắt về hướng Diệu Yên tiên tử, trong mắt mang theo vui sướng khi thấy người gặp hoạ

Diệu Yên thần sắc không đổi: “Giờ này đêm mai, ta đến đàn lại”

Dứt lời liền rời đi luôn

Hai đệ tử truyền tin đầy mặt mờ mịt, nghe không hiểu các nàng đang nói gì

Tống Tiềm Cơ trong lòng hiểu rõ, nhưng chỉ có thể giả vờ không hiểu

Hoá ra Diệu Yên tới là để điều tức cho lão đầu Hư Vân

Cũng đúng, sư phụ của Diệu Yên là Vọng Thư tiên tử và Hư Vân là hảo hữu chí giao nhiều năm nay, bản thân Diệu Yên cũng có chút quan hệ với Hoa Vi Tông

Diệu Yên tu tập “Thiên Âm thuật”, tiếng nhạc vừa có thể trợ trận sát phạt, vừa có thể nhiễu loạn tâm thần, cũng có thể trấn an linh khí bạo động, giúp người điều hoà nội tức

Sau khi Hư Vân đột phá Hoá thần thất bại, cảnh giới không ổn định, lại không muốn để ngoại nhân biết, nên liền sống ẩn dật, ít khi tiếp khách

Nhưng Đăng Văn đại hội sắp tới, các phái tề tụ về Hoa Vi Tông, cho dù Hư Vân biểu hiện có khiêm tốn đến mức nào cũng phải lộ mặt vài lần mới tránh bị nghi ngờ

Hắn muốn mượn Thiên Âm thuật nhanh chóng điều tức, chỉ có thể lấy lí do nữ nhi thương nhớ bạn thân mà mời Diệu Yên đến Hoa Vi Tông làm khách

Tờ giấy của Tống Tiềm Cơ đêm nay khiến Hư Vân nỗi lòng chợt loạn, khiến cho Thiên Âm thuật của Diệu Yên trở nên vô ích

Sau khi làm rõ tiền căn hậu quả, hắn nhịn không được dùng ánh mắt “thương tiếc kẻ ngốc” mà nhìn Trần Hồng Chúc

Diệu Yên đàn vô ích, người xui xẻo không phải cha ngươi sao?

Ngươi còn ở đấy mà cao hứng?

Diệu Yên không phải biểu tỷ của ngươi sao, hai ngươi thì có thể có thâm thù đến đâu?

Trần Hồng Chúc đột nhiên đối diện với ánh mắt kia liền giật mình

Nàng nếu đồng hành cùng Diệu Yên, mọi người đều chỉ nhìn Diệu Yên. Vậy nên nàng chán ghét sóng vai cùng đệ nhất mĩ nhân, hoặc đi phía trước hoặc đi phía sau vài bước

Nhưng người này không giống. Trần Hồng Chúc nghĩ, lần đầu nhìn Diệu Yên hắn liền chau mày, khi nhìn nàng lại tràn ngập thương tiếc…

Đệ tử Hoa Vi Tông nhìn nàng, lúc nào cũng là sợ hãi, sư huynh và cha nhìn nàng luôn là sủng nịnh dung túng

Hoang đường, từ khi nào đến phiên một ngoại môn đệ tử phải thương tiếc cho ta?

Hai má nàng ửng hồng, sau đó liền giận dữ:

“Làm càn! Ngươi nhìn cái gì đấy!”

Tống Tiềm Cơ rũ mắt cười: “Thất lễ rồi”

“Ngươi cười cái gì!” Thiếu nữ mặc hồng y rút roi quất vào lan can bằng bạch ngọc, thanh âm thanh thuý

Cá chép ngũ sắc dưới cầu chấn kinh, nhảy lên giữa những đám mây

Tống Tiềm Cơ cũng không muốn tính toán với nàng, chỉ thu lại nụ cười

Hai đệ tử truyền tin thấy vậy liền vô cùng đồng tình với Tống Tiềm Cơ

Người này vốn dĩ chịu hoạ thay huynh đệ xui xẻo Mạnh Hà Trạch, cuối cùng lại như gặp kì tích mà cầu được một đường sinh cơ, nếu lúc này lại bị Trần Hồng Chúc vô duyên vô cớ quất cho một roi thì thật không biết đi đâu đòi công đạo

Người có dáng vẻ cao lớn mạnh miệng nói: “Đại tiểu thư, hắn chỉ là ngoại môn đệ tử, lần đầu vào chủ phong, quy tắc gì cũng không hiểu, mong tiểu thư khoan nhượng”

Người thấp bé hơn cũng góp lời: “Chưởng môn chân nhân vẫn đang đợi…”

“Câm miệng!” Trần Hồng Chúc không kiên nhẫn mà ngắt lời, trừng mắt nhìn Tống Tiềm Cơ nói: “Đừng để ta lại nhìn thấy ngươi!”

Thiếu nữ mặc hồng y vung roi, nhanh chân bước đi

Đi được hai ba chục bước liền nhịn không được mà dừng lại, quay đầu nhìn

Bóng dáng người nọ dần đi xa, bị ánh trăng chiếu đến nghiêng ngả

Thệ Thuỷ kiều có trận pháp trấn giữ, không dính bụi trần, trên đôi giày vải của hắn lại dính bùn, một đường đi qua, tự nhiên liền lưu lại dấu vết trên mặt cầu bạch ngọc

Vết bùn rất mờ, lại rất chói mắt

Nhưng hắn không hề có chút mất tự nhiên nào, bước chân rất vững

Trần Hồng Chúc nhíu mày

Nàng hiểu phụ thân mình. Phụ thân tu vi thâm hậu, đã nhìn quen sóng gió, Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc

Cho dù biểu tình hỉ nộ có biến hoá thì trong lòng cũng bình lặng như mặt hồ không gợn sóng

Thế nhưng đêm nay, phụ thân nhắm mắt, mặt vô biểu tình xin lỗi Diệu Yên

Vì thế tiếng đàn lặng im, Diệu Yên liền hành lễ cáo từ

Một đám mây lững lờ trôi đến, hình bóng nơi cuối cầu kia đã không nhìn thấy nữa

“Trên tờ giấy kia của ngươi, rốt cuộc đã viết gì?”

---------

  Khi Tống Tiềm Cơ trông thấy đại môn Càn Khôn Điện thì hai đệ tử kia so với hắn còn khẩn trương hơn

“Ngươi ngày thường có đi sòng bạc dưới chân núi không?” Người có vóc dáng cao lên tiếng hỏi

“Cái gì?”

Người thấp hơn giải thích: “Ngoại môn đệ tử như ngươi, lần đầu vào nội môn liền được lên chủ phong, lần đầu lên chủ phong liền được gặp Diệu Yên tiên tử, cho dù có bị Trần Hồng Chúc, không, là bị Trần sư tỷ làm khó thì nửa sợi tóc cũng không bị thương. Vận may ngàn dặm mới có một như ngươi, nhắm mắt vào sòng bạc hẳn cũng kiếm được vô số!”

Tống Tiềm Cơ lắc đầu cười: “Vận khí của ta trước giờ rất tệ”

“Đừng khiêm tốn! Nếu ngươi có thể toàn thân bước ra từ Càn Khôn Điện, hai chúng ta đời này nhất định phải cùng ngươi đi sòng bạc!”

Đạo đồng rũ mắt đi tới, hai đệ tử dừng bước ngoài cửa điện, ra sức vẫy tay với hắn:

“Bọn ta đợi ngươi ở đây nhé!”

Đại điện trống vắng, ngọn đèn lay lắt, màn che buông xuống

Đại môn nặng nề đóng lại sau lưng hắn

Tống Tiềm Cơ định thần lại, sắm vai một ngoại môn đệ tử đột nhiên gặp được kỳ ngộ, đoan chính hành lễ:

“Đệ tử bái kiến chưởng môn chân nhân!”