“Lưu Hồng Phong ta chấp chưởng Giới luật đường cũng đã được 60 năm, tổng số hồ sơ thẩm án có thể chứa đầy mười túi trữ vật, ta đã từng nghe qua mọi lời giảo biện trên đời, những lời xin tha, sám hối, nhưng loại yêu cầu này ta giờ mới được nghe lần đầu”
Tống Tiềm Cơ nói tiếp: “Nếu ngài không nghe thì thật sự đáng tiếc”
“Ngươi nói ta nghe thử, ngươi sẽ dùng cách nào để gặp chưởng môn chân nhân?”
Các đệ tử Giới luật đường rốt cuộc cảm thấy đã cười đủ rồi, cố gằng lấy lại biểu tình nghiêm túc.
Cả buổi tối phải tăng ca khiến cho trong lòng mọi người đều cảm thấy oán hận nhưng không ngờ lại được chứng kiến một hồi náo nhiệt thế này, cho nên ai nấy đều mang theo thần thái sáng láng nhìn chằm chằm vào Tống Tiềm Cơ.
“Đệ tử sẽ viết một câu, chỉ cần chưởng môn chân nhân nhìn thấy câu đó sẽ tự đồng ý gặp đệ tử”
“Chỉ đơn giản như vậy sao?”
“Đúng vậy”. Tống Tiềm Cơ gật đầu.
Lưu Hồng Phong cười lạnh: “Nếu chỉ đơn giản như vậy, ngươi cũng không cần gặp trưởng môn, trực tiếp lau cổ đi gặp Đạo tổ còn mau hơn. Ngươi đang đùa ta có phải không?”
Theo hắn, chưởng môn chân nhân những năm gần đây tu thân dưỡng tính, đã ba năm rồi chưa hề đi ra khỏi Càn khôn điện, đến cả các đường chủ các phong chủ có việc muốn xin chỉ thị cũng rất ít khi được diện kiến chân dung của chưởng môn, toàn là phải dựa vào bạch hạc, đạo đồng và truyền âm phù để liên lạc.
Việc này trong nội bộ cũng không tính là bí mật, nhưng Tống Tiềm Cơ chỉ là đệ tử ngoại môn đương nhiên sẽ không biết.
“Là thật hay giả, ngài thử một lần là biết”
“Tống Tiềm Cơ”, Triệu Ngu Bình đột nhiên quát lớn, giả bộ như đang vô cùng đau buồn, “Ngươi nên nhớ ngươi đang ở Giới luật đường, đang ở trong buổi thấm vấn. Ngươi mà còn nói linh tinh tội sẽ càng nặng thêm đấy, lúc đó đến cả ta cũng không cách nào cứu được ngươi đâu. Ngươi biết không hả?”
“Đệ tử biết”
“Trong trường hợp chưởng môn không muốn gặp ngươi, ngươi sẽ phải nhận hình phạt chịu 300 roi, sau đó hủy bỏ tu vị và trục xuất xuống núi. Ngươi mình bạch chứ?”
“Đệ tử minh bạch”
Triệu Ngu Bình lúc này mới vừa lòng gật đầu.
Các đệ tử Giới luật đường không nhịn được nhỏ giọng nói:
“Chỉ vì cứu người mà làm đến mức này sao, cái tên đang quỳ kia là thân đệ đệ của hắn sao?”
“Đừng đoán linh tinh, một người họ Tống, một người họ Mạnh thì làm sao có thể là thân huynh đệ được, cùng lắm là biểu đệ thôi”
“Ta mà có người biểu đệ xui xẻo thế này, cùng lắm thắp cho hắn nén hương là đã tận nghĩa huynh đệ lắm rồi đấy”
“Như ngươi mong muốn” Lưu Hồng Phong phất tay nói, “Người đâu, lấy giấy bút cho hắn”
Đệ tử bên cạnh nghe vậy liền vội vàng đi lấy giấy bút.
“Không cần phiền toái như vậy đâu”. Tống Tiềm Cơ đi về hướng một chiếc bàn nhỏ nằm trong góc khuất, mỉm cười với vị đệ tử phụ trách ghi lại buổi thấm vấn này, nói: “Cho ta mượn chỗ chút”.
Vị để tử kia còn đang lặng lẽ ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu lên, chợt nhận thấy cả phòng đều đang hướng ánh mắt về phía mình, hắn không khỏi cả kinh làm đánh rơi cả bút.
Chiếc bút đáng rơi giữa không trung liền bị Tống Tiềm Cơ bắt được, sau đó chấm mực ướt đầu bút, hắn xé trang giấy trắng đang đặt trên bàn thành hai nữa, múa bút viết nhanh.
Có người cảm thấy hắn muốn viết một đơn xin khoan dung kêu oan dâng lên chưởng môn, nhằm cầu một đường sinh cơ .
Nhưng Tống Tiềm Cơ thật sự chỉ viết đúng một câu rồi đặt bút xuống. Hắn gấp tờ giấy lại thành hình tam giác, kín kẽ giống như một cái bánh chưng nhỏ, không để lộ chữ viết nào ra ngoài.
“Vị sư huynh nào nguyện ý vất vả một chuyến giúp ta?”. Hắn cao giọng hỏi.
Lưu Hồng Phong vốn chỉ định cho một vị đệ tử đi, nhưng sau đó ngẫm lại, lại gọi thêm một người nữa đi cùng. Hai vị đệ tử Giới luật đường cầm lấy tờ giấy xong liền xoay người rời đi, ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng ánh mắt lại sáng ngời dị thường, tràn đầy sự tò mò.
Tống Tiềm Cơ không quên nói: “Trên đường đừng nhìn trộm nhé, cũng vì muốn tốt cho các ngươi thôi”
Một vị đệ tử quay đầu lại, sắc mặt đỏ lên: “Ai muốn nhìn trộm chứ?”
“Người truyền tin cũng đã xuất phát, những người còn lại ở chỗ này cũng không thể cứ mãi chờ như vậy, cũng nên có cái thời hạn nhất định”. Triệu Ngu Bình hướng sang Lưu Hồng Phong nói: “Sự việc tuy xảy ra tại ngoại môn nhưng Lưu trưởng lão cũng không cần lo lắng ta sẽ bao che. Chúng ta hạn định thời gian là một nén hương được chứ?”
Lưu Hồng Phong nhíu mày. Triệu Ngu Bình đột nhiên trở nên cương trực công chính như thế khiến hắn không kịp thích ứng.
Một nén hương có phải là quá ngắn rồi hay không?
Vào thời điểm đêm tối thế này, trên đường lên chủ phong khó tránh khỏi sẽ gặp mấy đội đệ tử Chấp pháp đường đi tuần tra, phải dừng lại tiếp nhận kiểm tra, hỏi chuyện. Chờ đến thời điểm đi đến Càn Khôn điện lại phải chờ đạo đồng của chưởng môn chân nhân tiến vào bẩm báo. Xong lại đợi chưởng môn đọc tờ giấy. Tổng cộng không biết sẽ hết bao nhiêu thời gian nữa.
Nhưng Tống Tiềm Cơ lại nói: “Không cần đâu. Chỉ cần nửa nén hương là được rồi”.
Mọi người ai nấy đều lộ ra biểu tình như gặp quỷ.
Lưu Hồng Phong một lần nữa đánh giá Tống Tiềm Cơ.
Bên trong Giới luật đường lúc nào cũng túc mục trang nghiêm, không khí lạnh lẽo khiếp người khiến cho những người mới vào đây đều phải cảm thấy thấp thỏm lo âu nhưng hắn từ lúc vào cho đến bây giờ đều không hề thay đổi tư thế, cũng không nói một câu vô nghĩa nào.
Trấn tĩnh quá mức, giống như chắc chắn mình sẽ không xảy ra chuyện vậy. Chỉ là một đệ tử ngoại môn trẻ tuổi, hắn dựa vào cái gì để tự tin như vậy chứ?
“Người tới, đốt hương”
Một que hương đã được cắt nửa cắm lên trên bát hương hoa văn hoa sen trắng làm bằng sứ.
Trong hơi lạnh giữa đêm đen, khói hương lượn lờ tỏa ra mùi hương thanh nhã, hòa cùng mùi máu tươi của Mạnh Hà Trạch, tràn ngập toàn bộ Giới luật đường, khiến cho mọi người cảm thấy thanh tỉnh phần nào.
“Tống sư huynh…”, Đôi môi Mạnh Hà Trạch khẽ run, phát ra âm thanh yếu ớt.
Tống Tiềm Cơ đi về phía hắn, cúi người nói: “Chịu khó chờ thêm chút nữa, rất nhanh thôi sẽ được trở về”
“Sau khi ta chết, đồ vật của ta đều giao lại cả cho huynh. Cả vòng Phật châu…..”
Tống Tiềm Cơ liếc mắt nhìn đệ tử Giới luật đường khắp xung quanh, cắt lời hắn: “Ngươi sẽ không sao đâu, đừng nói linh tinh”
Mạnh hà Trạch nói tiếp: “Đáng lẽ ta nên nghe lời huynh không nên nhất thời sính cường, lúc này chắc huynh đang rất giận ta”
“Không có chuyện đó đâu, ta không hề tức giận”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, ta ngược lại còn phải cảm tạ ngươi đã cho ta một cơ hội xuống núi nữa đây.
“Thật chứ?”
“Thật”
Mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào que hương đang cháy, chỉ có Tống Tiềm Cơ là giống như không quan tâm chút nào, chuyên chú cũng Mạnh Hà Trạch thấp giọng trò chuyện.
Khói hương nhẹ bay, trong bầu không khí khẩn trương căng thẳng, hai người bọn họ giống như một đôi huynh đệ đang chờ đợi những phán xét cuối cùng.
Tia lửa nhỏ lóe lên một hai lần trên đầu hương rồi vụt tắt. Nửa que hương đã cháy hết.
Triệu Ngu Bình thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Hồng Phong dường như có chút tiếc nuối, nói: “Hương cũng đã cháy hết, ngươi còn gì để nói không?”
Tống Tiềm Cơ đứng dậy: “Đệ tử không còn lời nào để nói”
Hai đệ tử Giới luật đường tiến lên, chia làm hai bên ăn ý giữ lấy hai cánh tay của hắn.
“Mau buông Tống sư huynh ra”. Mạnh Hà Trạch đột nhiên vùng lên, gào rống như một con dã thú sắp chết, “Buông huynh ấy ra…..”
Không ai có thể ngờ được một người bị chảy nhiều máu đến thế rồi còn có thể hung hãn được như vậy.
Đệ tử đang trông coi hắn bị làm cho lảo đảo hai bước nhưng cũng mau chóng đem hắn ấn xuống trở lại.
Mạnh Hà Trạch vẫn giãy dụa kịch liệt, trong hai mắt nổi lên tia xích hồng sắc kỳ dị.
Tống Tiềm Cơ thầm nghĩ không tốt: “Bình tĩnh”
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông trong Giới luật đường, Hồng ngọc Phật châu nếu lúc này bộc phát cơ chế hộ chủ thì sẽ bại lộ mất, lúc đó Mạnh Hà Trạch sẽ thật sự không thoát nổi nữa đâu.
Ngươi bị đè cả đêm còn không sao, giờ tự nhiên phát điên làm gì chứ?
Bỗng một tiếng “loảng xoảng’ vang lên, đại môn được mở ra, một cơn gió mạnh thổi vào, hai đệ tử truyền tin đã trở về, hô lớn:
“Chưởng môn chân nhân muốn gặp Tống Tiềm Cơ. Ngay lập tức”
Cả sảnh đường đều kinh ngạc.