Chương 2: Gian Phu Dâm Phụ

Từ Phong ngồi trên thềm nhà, thi thoảng lại ho ra vài bọng máu, cả khuôn mặt hắn chính xác hơn là cả thân thể hắn chằng chịt những vết nứt, hắn cười khổ:

“ Quả thực rất đau a!”

“ Quá trình tái tạo cơ thể 99% … 100% , hoàn thành!”

Âm thanh lạnh lẽo, máy móc của hệ thống vang lên, kế tiếp một tràng kinh dị hiện ra, những vết nứt bành trướng ra khiến lớp da của hắn từ từ rơi xuống nền đất, bốc lên một mùi hôi tanh khó chịu nhưng hắn lại cảm thấy thân thể mình có gì đó thay đổi, thay đổi một cách rõ rệt, mặc kệ mùi hôi tanh vẫn bám trên người, hắn mở giao diện thông tin bản thân lên.

-Trần Phong 16 tuổi,

Số thê tử : chưa có

Danh hiệu: chưa có

Bý kĩ : Thần Vương Quyền.

Chẳng có gì thay đổi từ khi hắn nhận Hệ Thống đến giờ, trừ cái bý kĩ của Saitama đấm phát chết luôn thì hắn vẫn là Từ Phong 16 tuổi, vẫn là kẻ nghèo rớt mồng tơi, ăn mày thảm hại. Hắn nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt hừng hừng rực lửa:

“ Chế độ cày cuốc nhiệm vụ - bật!”

Hắn chạy ngay vào trong nhà, tắm rửa thật sạch sẽ, thay hẳn bộ áo quần mới, sau đó sải bước tiến về Cổ Xương Thành.

Thành Cổ Xương là một thành nhỏ nơi biên giới giữa Vân Du đế quốc và Vực Thẳm, tuy Vực Thẳm được biết là một nơi nguy hiểm trùng trùng, yêu thú tràn lan, ma thú hoành hành nhưng Thành Cổ Xương vẫn rất náo động vì đây là nơi tập kết của các hội Thợ Săn.

Từ Phong đứng trước Yêu Hoành khách điếm, nhẹ nhàng bước vào, những cô em xinh tươi cứ thế bu vào người hắn, tuy dục vọng trong thân thể đang dâng trào nhưng thật sự chưa có em nào trị nhan trên 50 cả, có em nhìn xinh như hoa nhưng hắn có hệ thống nhận dạng liền biết mặt dày 8 xăng ti thì phấn đã dày 5 xăng ti.

Hắn bước thẳng lên lầu hai nhưng liền bị chặn bởi hai tên thị vệ đô con. Tên râu dê mắt híp gằn giọng:

“ Xin hỏi đại danh quý tánh của vị công tử đây, liệu có thẻ thông hành của khách điếm này chưa!”

Hắn vừa định lên tiếng thì bỗng nhiên hệ thống thông báo hai tên trước mắt đều là Luyện Khí trung kỳ đỉnh phong chỉ cần một chút lĩnh ngộ liền nhập Luyện Khí hậu kỳ nhưng bên dưới thông tin của hai tên thị vệ là một dòng chữ nho nhỏ:

Nhiệm vụ ẩn: một đ-t ăn hai

Hướng dẫn nhiệm vụ : giải quyết hai tên thị vệ trước mắt trong 30s, không được sử dụng bý kĩ.

“ Đậu xanh, ca này hơi khó nha!” Từ Phong nhíu mày, sau đó liền giở giọng nói với hai tên thị vệ.

“ Ta là Cong công tử nổi tiếng gần xa, hôm nay bận công chuyện nên quên đưa thẻ thông hành, liệu hai ngươi có thể cho ta qua được không?”

“ Cong công tử, chưa từng nghe qua! Không có thẻ thông hành không được lên tầng hai!”

“ Các ngươi bớt phiền dùm đi, quên cái thẻ thông hành cũng không được qua à, ta là khách quen nơi này nha!”

“ Ta làm việc nơi này mười năm chưa thấy ngươi bao giờ!”

Từ Phong mặt mày sốt ruột khôn cùng, thời gian nhiệm vụ chỉ còn lại chưa đến 5s, hắn giậm chân liên hồi xuống đất, nuốt nước bọt ừng ực , cố gắng nở một nụ cười thân thiện:

“ Kiểu này xin lỗi hai vị đại ca! Thất lễ!”

Vừa dứt lời, hai bàn tay hắn đã tụ lại thành quyền đấm bay hai tên thị vệ ra xa hàng chục mét.

Một tràng cảnh này đã khiến sự chú ý của toàn khách điếm đổ dồn vào hắn, ánh mắt hắn giờ bỗng nhiên tỏa ra một đạo tinh quang, ai nhìn vào đó cũng cảm nhận thấy một luồng sát khí nhè nhẹ nhưng lại khiến bản thân vô cùng khó chịu. Nguyên do là sau khi tái tạo cơ thể, giác quan của hắn nhạy bén hơn nhiều và liền nghe được tên Cổ Kim gì gì đó đang cùng với con Ngu Chi chơi trò cưỡi ngựa xem hoa mà miệng thì liên tục chửi mắng hắn.

Bên trong căn phòng xa hoa, Ngu Chi đang cưỡi trên cái bụng béo ú của tên Cổ Kim , khuôn mặt sảng khoái tột độ, liên tục lắc lư cái hông. Tên Cổ Kin vừa nấn bóp hai quả bưởi của Ngu Chi mà cười lên khoái trá:

“ Người đẹp, nàng cảm thấy thế nào? So với tên Từ Phong kia thì thế nào?”

“ Ngài .. là nhất .. tên kia cũng không được bền như ngài!”

Cổ Kim ôm hông Ngu Chi nắc thật mạnh sau đó liền xả như lũ mùa thu rồi nằm xuống giường mà thở.

Bỗng dưng cánh cửa đang khóa chặt cứ thế mà tung bay, Từ Phong bước vào, lãnh đạm nhìn đôi gian phu dâm phụ đang í a í ới trước mắt, hắn trừng mắt nhìn vị hôn thê cũ của mình, khẽ cười:

“ Làm có thể làm bậy, nhưng nói không thể nói bậy a! Ai bảo ta không bền bằng tên béo này chứ, nếu vậy ngươi có muốn thử không? À mà loại bướm nát như cô thì ta cũng đếch cần nhé!”

Ngu Chi hoảng hốt ôm lấy chăn mền che đi những phần cơ thể đang lõa lổ, tên Cổ Kim chỉ khoác tạm cái khắn mặt đỏ bừng:

“ Từ Phong, ai cho phép ngươi vào đây! Người đâu?”

“ Đừng lo, cứ hét đi, trước khi tao vặn cổ heo mày ra!”