Cuối tháng bảy, tính ra thì cũng đã qua rồi cái ngày đỉnh điểm nắng nóng, thế nhưng năm nay không biết vì sao, trời vẫn nóng bức khó chịu vô cùng. Trong một mảnh rừng cây phía tây Đại Việt quốc, mấy người tiều phu đi đốn củi về đang ngồi nghỉ chung dưới một mảnh tán cây rậm rạp. “Ài, thời tiết sao mà nóng thế không biết? Còn có mấy ngày nữa đâu là đã sang thu rồi, thế mà sao trời vẫn nóng như đổ lửa ấy. Nóng thế này thật đúng là không muốn sống nữa mà” “Ừ, bác nói phải đó. Năm nay thời tiết nóng quá, đúng là không muốn cho người ta sống nữa mà. Con bé nhà em mới hôm qua lại lên cơn sốt rồi, trời nóng thế này không biết nó có qua được không nữa?” “Sao, con bé nhà chú mới bị sốt à? Sao chú không cho cháu nó đi khám đi. Tôi nghe nói ở trên huyện mấy hôm vừa rồi mới có một vị thầy thuốc đến khám miễn phí cho người dân đấy, có gì chú đi xem thử xem, biết đâu cháu nó lại được chữa khỏi ấy chứ?” “À, bác nói đến vị thầy thuốc mới đến hả? Em cũng thử đưa cháu nó đến khám rồi, nhưng mà phải xếp hàng chờ đông lắm. Không biết năm nay thời tiết giở chứng gì nữa, trẻ con trong vùng lên cơn sốt cao nhiều lắm. Thầy thuốc kia mặc dù chữa trị tận tình, nhưng mà người ta đưa con đến đông quá, xếp hàng dài cả một con phố ấy chứ. Vợ em hôm nay cũng phải bỏ hết việc nhà để đưa con đến đó khám đấy bác ạ.” “Ừ, vậy thì được rồi. Mong là con bé nhà chú được chữa trị sớm, nhanh chóng khỏi bệnh. Thôi, anh em mình làm hớp nước cho đỡ khô cổ rồi bê nốt đống củi này về nào. Trời nóng người mệt mà cây củi nó lại chả chịu mệt cho, chỉ khổ anh em mình cứ phải nai lưng ra mà bê vác thôi” “Bác cứ nói thế, chứ cuối cùng thì mình cũng có bỏ nó được đâu bác. Cũng là miếng ăn cả, không đi chặt củi thì anh em mình kiếm cái gì mà bỏ vào miệng đây.” “Ừ, chú nói cũng phải. Thôi, bê nốt đống này về là hôm nay anh em ta xong việc rồi.” Hai người tiều phu lại lục tục đứng dậy, ghé vai vào khiêng mấy gánh củi nặng chĩu đi về. Chỉ là chưa đi được bao xa, hai người chợt cảm thấy trong người đột nhiên nóng bức khó chịu đến đáng sợ. Người tiều phu có vẻ lớn tuổi hơn một chút bực mình quăng gánh củi xuống đất: “Mẹ nó, nóng gì mà nóng thế không biết, mới đi được có vài bước mà cả người đã giống như vừa bước vào lò lửa ấy.” “Bác cũng thấy thế à? Rõ ràng nãy giờ trời vẫn bình thường, mà sao tự nhiên giờ lại nóng thế không biết” Đáp lại câu hỏi của hai người tiều phu, trong không trung chợt lóe lên từng ánh lửa. Mới ban đầu chỉ chập chờn những vụn lửa nhỏ nhỏi, mà chẳng mấy chốc, đám vụn lửa ấy đã biến thành từng đốm lửa đỏ rực, hừng hực cháy giữa không trung. Lạ là, mặc cho từng đốm lửa vẫn không ngừng lơ lửng cháy, thế nhưng lại chẳng có mấy tia nóng bỏng truyền ra xung quanh, dường như những đốm lửa này cũng chỉ giống vài con đom đóm tỏa ra chút ánh sáng mà thôi. Hai người tiều phu lặng người đứng ngắm cảnh vật xung quanh mình. Đối với những người như họ mà nói, cả đời chẳng ra khỏi nhà được bao xa, sách vở cũng chẳng có điều kiện để đọc được mấy quyển, những cảnh vật trước mắt này thật đúng là trong mơ cũng chưa từng nghĩ đến. Một người tiều phu nhẹ nhàng đưa tay ra, thử nắm lấy một đốm lửa giữa không trung. Đốm lửa kia vậy mà lại nhẹ nhàng ngoan ngoãn đậu lên tay hắn, không gây ra một chút thương tổn nào cho người tiều phu. Đôi tay thô ráp của người tiều phu nhè nhẹ vuốt ve cái đốm lửa bé nhỏ ấy, cuối cùng lại thả cho nó tự do lơ lửng bay đi. Hai người tiều phu sau một thoáng ngơ ngác bồi hồi, lúc này mới quay mặt lại nhìn nhau, trong ánh mắt mỗi người đều ánh lên vẻ nghi hoặc khó hiểu, chẳng nhẽ đây chính là mơ sao? Thế nhưng rất nhanh họ đã nhận được đáp án. Cái đốm lửa vừa mới đáp lên tay người tiều phu kia, khi chạm vào một đống củi không ngờ lại bùng phát lên một cách dữ dội. Một ngọn lửa đỏ rực nhanh chóng nuốt gọn cả một bó củi, rồi sau đó giống như chưa thỏa mãn, lại tiếp tục lan đến mấy bó củi còn lại. Hai người tiều phu đến lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra cái thứ đẹp đẽ đang trôi lơ lửng trước mặt bọn họ kia, lại nguy hiểm đến cùng cực như vậy. Sắc mặt hai người tiều phu trắng bệch, vội vã quay lưng bỏ chạy khỏi rừng cây, bỏ luôn cả đám củi khô mất bao công sức mới kiếm được lại, chẳng chút quay đầu mà cứ thế vội vã phóng về hướng thôn làng. Sau khi hai người tiều phu đi khuất, ngọn lửa đang cháy rực rỡ kia rất nhanh tắt ngúm, chỉ còn lại vài đốm lửa nhỏ từ từ trôi nổi giữa không trung. Theo thời gian trôi qua, khắp không trung không ngừng xuất hiện những đốm lửa đỏ rực lơ lửng bay. Mãi cho đến khi cả một khoảng rừng rậm to lớn đã lấp đầy bởi những đốm lửa, cái xu thế gia tăng này mới từ từ ngừng lại. Sau một khoảng ngừng ngắn ngủi, đám đốm lửa đang nhẹ nhàng dập dềnh trong không khí kia lại bắt đầu một quá trình mới, một quá trình gặm nhấm từ từ mà dữ dội. Cứ vài đốm lửa lại tụ lại cùng một chỗ với nhau, không ngừng nén ép lại để hòa vào làm một. Tiếng nổ lép bép vang vọng khắp một mảnh rừng cây, thi thoảng còn nghe thấy một tiếng đùng đoàng nổi bật, nhưng rất nhanh đã bị hàng tràng dài những tiếng lép bép đè lên. Sắc trời cứ thế tối dần, thế nhưng một mảnh rừng cây này lại được soi sáng không kém gì ban ngày. Những tràng tiếng động liên miên không dứt, kéo dài vô cùng. Hết quá trình này đến quá trình khác diễn ra, đám đốm lửa nho nhỏ ban đầu giờ đã tan biến gần hết, hoặc là nên nói đã dung hợp gần hết. Giữa không trung chỉ còn lại hai đốm lửa duy nhất, bất kể quy mô kích thước, hay là độ sáng của nó đều hơn xa so với những đốm lửa bé nhỏ trước kia. Hai đốm lửa giữa không trung cứ thế lơ lửng, nhẹ nhàng xoay tròn, hoàn toàn không giống như có ý định dung hợp một lần nữa. Không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ là đã gần nửa đêm, hoặc cũng có thể là chỉ còn chút ít thời gian nữa trời sẽ sáng, hai đốm lửa to lớn kia rốt cuộc cũng dừng lại. Vốn là hai đốm lửa không có hình dạng cố định, nhưng sau một thời gian liên tục xoay tròn, cuối cùng cũng hình thành nên một hình dáng cố định. Mỗi một đốm lửa lúc này đây, hình dáng không khác gì một búp hoa chưa nở, e thẹn run rẩy theo từng đợt lửa cháy phập phừng. Hai búp hoa lửa lơ lửng giữa không trung một hồi, cuối cùng cũng nhẹ nhàng hạ xuống. Mà từ dưới đất không ngờ lại trồi lên một quầng lửa xanh biếc rực rỡ, rất nhanh chóng hình thành lên cuống hoa, đài hoa, nghênh đón hai nụ hoa e thẹn chưa nở. Vào thời khắc đài hoa tiếp xúc với nụ hoa, một tiếng nổ trầm vang vọng giữa không trung, truyền đi xa hàng ngàn cây số. Cả một mảnh vương quốc Đại Việt, lúc này đây đều bị tiếng vang này làm cho rung động. Không ít dân chúng bị đánh thức giữa đêm khuya, vội vàng thắp hương khấn vái ông bà tổ tiên, cúng lạy những vị thần linh phù hộ cho họ. Mà lại có một vài người, đối với tiếng vang này giống như chờ đợi đã lâu, xúc động dâng trào, trong chốc lát không kiểm soát được cảm xúc. ** Hoàng cung Đại Việt quốc. Trong một gian phòng nguy nga lộng lẫy, tường vàng ngói ngọc, một thanh niên tuổi chỉ hơn hai mươi vẫn đang ngồi đọc sách giữa đêm khuya. Hắn đọc sách rất nhập tâm, giống như tất cả tâm trí hắn đều đã hòa cùng một mảnh với trang sách. Có lẽ, dù có người ở một bên lay gọi, cũng chưa chắc đã có thể kéo tỉnh người thanh niên này. Thế nhưng ngay lúc này đây, một tiếng vang trầm lại lướt qua cả căn phòng, tràn vào trong tâm trí người thanh niên, khiến cho hắn dù đang rất nhập tâm cũng phải giật mình tỉnh lại. Người thanh niên ngồi ngẩn ra một hồi, rồi sau đó chợt trên mặt hắn xuất hiện vẻ mừng rỡ vô cùng, kèm theo đó là một vẻ vội vã không gì sánh được. “Người đâu, mau vào đây” Theo một tiếng gọi của hắn, từ phía ngoài phòng rất nhanh đã có một thái giám chạy vào, cung kính cúi đầu đứng một bên chờ lệnh. Người thanh niên kia trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi rất nhanh đã ra lệnh cho thái giám một loạt mệnh lệnh chỉnh tề rõ ràng. Đợi khi thái giám đã chạy đi truyền lệnh, người thanh niên lúc này mới lặng lẽ đứng lên, ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm, trong miệng khẽ lẩm bẩm: “Đại ca, chờ lần này ta đoạt được linh hỏa, để xem liệu vua cha sẽ trao ngôi vị cho ngươi hay ta?” *** Cùng lúc vị hoàng tử kia trong hoàng cung ban phát từng mệnh lệnh chuẩn bị vì linh hỏa, ở kinh đô cung có không ít thế lực vội vã chuẩn bị cho sự kiện lớn lần này. Mà đi xuống phía nam của đế đô, tại vùng trung bộ Đại Việt, cũng có người đang vì sự kiện lớn này mà chờ mong. Huyện Tương Dương. Trong một căn nhà nhỏ ở gần với phủ quan huyện, một người trung niên đang ngồi cẩn thận soạn ra từng loại thuốc, xung quanh hắn là mấy chiếc giường được xếp liền nhau, phía trên là từng đứa trẻ đủ mọi độ tuổi đang nằm mê mệt li bì. Khi tiếng nổ trầm vang lướt qua nơi đây, người trung niên này không khỏi ngẩng đầu lên ngước nhìn về phương hướng phát ra tiếng nổ. Vốn ánh mắt hắn có chút chờ mong, nhưng khi nhìn lướt qua từng đứa trẻ còn đang mê mệt nằm trên giường, hắn lại không đành lòng dứt bỏ. Thở dài một tiếng, hắn nhẹ nhàng để sàng thuốc trên tay xuống, bước đến bên chiếc bàn duy nhất trong phòng, nhẹ nhàng lấy ra một xấp giấy trắng tinh cùng một cây bút xanh nhuận như ngọc. “Nguyễn Phong à, lần này có lẽ sư phụ không thể cùng con tham gia tìm kiếm linh hỏa rồi, thôi thì để ta chuẩn bị cho con một ít đồ phòng thân vậy.” Khẽ lẩm bẩm vài tiếng, người trung niên này rất nhanh bắt đầu viết chữ. Chỉ thấy nét bút của hắn bay múa, hoa lên trong không trung một mảnh ảo ảnh dày đặc. Từng tấm giấy rất nhanh được viết kín, xếp chồng gọn gàng thành mấy chồng khác nhau. Cuối cùng người trung niên cũng hạ bút, bàn tay nhẹ vuốt qua lớp phù chú kia một lượt, giống như gửi gắm vào đó rất nhiều hy vọng của mình.