Từ trong rừng cây, một bóng người từ từ bước đến. Cả thân thể người này giấu trong bộ quần áo màu đen, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng được che giấu bằng một mảnh khăn đen. Thân thể hắn khá cao lớn, đặc biệt là bờ vai rộng cùng với những cơ bắp nổi bật lên sau lớp áo. Mái tóc hắn lộ ra ngoài, không ngờ lại là một mái tóc màu vàng nâu đặc biệt. Theo mỗi bước hắn đi đến, khí thế của người áo đen này càng thêm trầm trọng và lạnh lùng, khiến cho người bị hắn tập trung chú ý không khỏi sinh ra cảm xúc lạnh lẽo khó chịu. Khi kẻ áo đen bước đến trước mặt nhóm người Nguyễn Phong, mọi người lại một lần nữa chấn động vì hình thể cao lớn của hắn. Kẻ này ít nhất cũng phải cao hơn hai mét, chân tay của hắn so với người bình thường đều phải dài hơn ba bốn phần. Từ Hồng vừa nhìn thấy hắn, khuôn mặt không ngờ cũng phải biến sắc. “Chế Bồng Cổ, ngươi là Chế Bồng Cổ? Ngươi muốn làm gì mà lén lén lút lút che giấu mặt mày như thế này?” Kẻ được Từ Hồng gọi là Chế Bồng Cổ này bỗng bật cười, sau đó hắn cũng không ngại lột bỏ đi lớp khăn che mặt, để lộ ra một khuôn mặt có vài phần thô lỗ, hai hốc mắt khá sâu, gò mũi tẹt hẳn xuống, xương má nhô cao, hai vành tai to lớn hơn bình thường không ít lần. Đặc biệt, khuôn mặt hắn làn da không phải màu vàng như của nhân dân Đại Việt, mà có một màu cà phê nâu đậm, rất tự nhiên mà không phải là do trải qua năm tháng mới hình thành. Thực ra mà nói, họ Chế cũng không phải là một họ thông dụng ở Đại Việt, chuẩn xác hơn, đây vốn là một họ du nhập vào Đại Việt. Người mang họ chế, vốn xuất thân từ vùng Chiêm Thành xa xôi tận phía nam Đại Việt. Khi các triều vua của Đại Việt khai phá xuống miền Nam, gặp phải sự phản kích dữ dội của vùng Chiêm Thành, quân đội Đại Việt nhiều lần tấn công khiến cho vùng Chiêm Thành này phải chịu thương tổn to lớn, không còn sức phản kháng nữa thì mới thu phục được bọn chúng. Sau này theo thời gian trôi qua, thông thương giữa hai bên dần trở lên thuận lợi, Chiêm Thành chính thức hòa nhập vào Đại Việt, một phần dân cư ở Chiêm Thành cũng di chuyển vào Đại Việt để sinh sống, lúc này mới mang những họ kỳ lạ du nhập vào Đại Việt. “Ồ, tri phủ thiếu gia, ta đây thực ra cũng không hề lén lút chút nào. Mấy thứ che giấu mặt mày này thật quá vướng víu, ta cũng không định giữ lại nữa, ha ha ha” Nghe mấy lời này, sắc mặt của Từ Hồng càng thêm xám xịt, hắn vô cùng tức giận nhưng hiện tại lại không thể bộc phát. Lời nói của Chế Bồng Cổ mang theo sự khiêu khích rõ ràng, chỉ là sau khi chiến đấu với Nguyễn Phong, nguyên lực của Từ Hồng đã suy giảm đáng kể, bây giờ mà muốn đánh nhau thì hắn chắc chắn không thể đánh lại được Chế Bồng Cổ. “Vậy ngươi muốn làm gì?” “Ha ha, Từ thiếu gia, người quá vội vàng rồi, chẳng nhẽ người không muốn hỏi tại sao ta lại không cần che giấu khuôn mặt ư?” “Hừ, tại sao?” “Ha ha, đơn giản thôi, bởi vì tất cả những người hôm nay nhìn thấy khuôn mặt thật của ta, đều sắp sửa không còn trên cõi đời này nữa rồi” “Cái gì? Ngươi thật là ngạo mạn, chẳng nhẽ ngươi nghĩ rằng một mình ngươi có thể chiến thắng tất cả người ở chỗ này sao?” “Ha ha ha, tại sao lại không thể chứ” “Ngươi quả thật là quá kiêu ngạo rồi. Đã vậy để ta đánh cho ngươi mất đi sự kiêu ngạo này” “Chờ đã, trước khi đánh, ta có một câu chuyện, hy vọng Từ thiếu gia có thể lắng nghe cho đến hết chuyện” “Có gì thì mau nói đi, đừng có lề mề làm mất thời gian của ta” “Vậy thì ta xin kể cho tất cả mọi người ở đây nghe một câu chuyện, câu chuyện về một loài hoa” Tiếng nói của Chế Bồng Cổ vang vang trong mảnh rừng rậm, giọng nói của hắn tuy không thuần xác là tiếng Việt, còn có chút lơ lớ của người Chiêm Thành, thế nhưng lại mang theo một âm điệu trầm bổng tự nhiên, cuốn hút người nghe lạ thường. “Quê ta, ở vùng Chiêm Thành xa xôi kia, có những mảnh rừng rậm vô cùng rộng lớn tươi tốt. Rừng cây ở nơi ấy, có thể nói chính là nhà của người Chiêm Thành, mỗi người chúng ta đối với ngôi nhà này sớm đã quen thuộc từ bé, ba tuổi đã dám vào rừng hái quả, bảy tuổi là có thể đi săn bắt những loài thú nhỏ để làm thức ăn, mười lăm tuổi là có thể cùng cha chú chúng ta đi vào rừng chiến đấu với hồn thú. Đúng vậy, ở nơi Chiêm Thành xa xôi ấy, người dân chúng ta bản tính đã mạnh mẽ kiên cường vô cùng, đối với cuộc sống chiến đấu cùng thiên nhiên đã sớm quen thuộc, không có chút gì xa lạ. Thế nhưng, trong vô số rừng rậm ở xung quanh chúng ta, lại có một mảnh rừng rậm được coi là cấm địa. Bất kể là những chiến sĩ mạnh mẽ nhất của dân tộc chúng ta, hay là những vị trưởng lão thông thái nhất, không một ai dám đi vào trong khu rừng cấm địa đó. Đã từng có không ít người ở Chiêm Thành liều lĩnh tiến vào rừng rậm, nhưng số người có thể trở về được quả thực là quá ít ỏi. Cũng may, nhờ có những người này mà dân chúng Chiêm Thành đối với cấm địa cũng không quá mờ mịt.” Nói đến đây, Chế Bồng Cổ cũng dừng lại một chút, giống như để lấy hơi, hoặc là để thu hút thêm sự chú ý của mọi người. “Trong mảnh rừng cấm địa kia, quả thực là một nơi tràn đầy nguy hiểm, nhưng cũng không thiếu những phần thưởng hấp dẫn với con người. Nơi rừng cấm địa này, hồn thú hoành hành, bất kể là một loài yếu nhất trong đó, so với tu luyện giả cấp bậc Tu luyện nhân cũng đều không kém hơn. Mà càng đáng sợ là hồn thú ở nơi đó sống thành bầy đàn, nếu chẳng may bị bọn chúng vây giết, vậy cơ hội sống sót của nhân loại có thể coi như bằng không. Chẳng qua, số hồn thú này tuy đông đảo dữ tợn, nhưng bọn chúng cũng là những loại mạnh mẽ vô cùng, trên cơ thể cũng không thiếu những loại tài liệu đáng quý, hơn nữa bọn chúng dường như bị giới hạn trong khu rừng, không dám đi ra ngoài, bằng không những người ở Chiêm Thành đã sớm biến mất. Tuy nhiên, thứ quý giá nhất ở trong khu rừng cấm địa này, lại không phải là hồn thú, mà là thực vật. Nói đúng hơn, thứ quý giá nhất ở nơi này, chính là dược liệu. Trong rừng cấm địa, có thể nói rằng nơi nơi đều có dược liệu quý hiếm. Những loại cây như nhân sâm, linh chi, hay là các loại ngũ hành dược liệu, ngươi có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi. Đương nhiên, dược vật nhiều như vậy, độc vật cũng không thể thiếu thốn. Trong khu rừng cấm địa này, chỉ cần con người không cẩn thận chạm vào các loài thực vật, có lẽ đến lúc ngươi chết vì độc cũng không rõ ràng là loại độc vật nào đã giết chết mình.” “Ngươi nói quá nhiều rồi đó, nếu đã muốn chiến đấu liền chiến đấu đi, tại sao phải kéo dài thời gian như vậy?” Nguyễn Phong nghe câu chuyện này, đã cảm thấy dường như có vấn đề. Rõ ràng là đang lúc tranh đấu quyết liệt, tại sao lại đem một câu chuyện về một kho tàng thiên nhiên ra kể? Phải chăng kẻ địch muốn kéo dài thời gian, vậy mục đích chân chính của hắn là gì? “Đừng vội, đừng vội, câu chuyện của ta sắp kết thúc rồi. Trong khu rừng cấm địa này, thực sự mọc lên rất nhiều loại thực vật kỳ lạ, có những loại, ta thậm chí còn chưa từng nghe nói đến trong bất cứ sách dược vật nào trên Đại Việt quốc. Đặc biệt trong đó, có một loại hoa, mùi thơm nó phát ra có thể khiến người ta cảm giác nhẹ nhàng thoải mái vô cùng, mà bản thân cánh hoa, lại mang trên mình rất nhiều phấn hoa, có tác dụng giúp con người đề cao nguyên lực trong cơ thể. Chỉ là, loài hoa này cũng không đơn giản như vậy. Nếu ngươi vừa ngửi hương hoa, vừa bị phấn hoa dính vào cơ thể, vậy nguyên lực của ngươi trong sẽ được đề cao rất nhanh, tốc độ cô đọng cũng phải gấp hai lần so với người khác, nhưng là, trong vòng một ngày đầu tiên khi ngươi chịu loại hiệu ứng này, ngươi sẽ không thể vận chuyển nguyên lực trong cơ thể. Nhân dân Chiêm Thành gọi loại hoa này là hoa của sự tĩnh lặng, nhưng ta, ta nghĩ ra một cái tên phù hợp hơn rất nhiều. Loại hoa này, ta gọi là Tử Nguyên Lan” Vừa nói đến đây, Chế Bồng Cổ đã lấy ra một bông hoa kỳ lạ cầm trên tay. Cuống hoa dài, nhẹ nhàng rủ xuống một vài sợi tơ màu vàng nhạt, cánh hoa màu tím nhỏ bé mềm mại, trong gió nhẹ nhàng bay bay, phát tán ra một loại phấn hoa màu hồng tím kì lạ, cùng với một mùi hương cuốn hút lòng người. Từ Hồng vừa nhìn thấy bông hoa này, trong lòng liền vội vã đề phòng. Xung quanh thân thể sớm đã hình thành lên một luồn gió xoáy bao bọc, cuốn bay đi số bụi phấn muốn dính vào cơ thể. Chế Bồng Cổ nhìn thấy vậy, cũng không ngăn cản lại, thậm chí còn tươi cười vui vẻ. Từ Hồng chợt cảm thấy nguyên lực trong cơ thể nhất thời đình trệ lại, có cảm giác ứ tắc khó chịu vô cùng, dù hắn rất cố gắng nhưng nguyên lực điều khiển được cũng chậm chạp vô cùng. Mà phía bên kia, Nguyễn Phong cùng Trần Duy và Văn Thái, đều có vẻ nguyên lực điều khiển không được như ý. Trong khoảng rừng rậm này, lúc này còn có thể bình tĩnh chỉ có hai người, một người là Chế Bồng Cổ, mà người còn lại chính là Vũ Ngôn. Chế Bồng Cổ thấy đối phương vẫn bình tĩnh tự nhiên như vậy, khuôn mặt chợt trở độc ác vô cùng. Hắn nhìn về phía Vũ Ngôn, hỏi bằng một giọng rất tàn ác. “Ngươi, nguyên lực của ngươi không thể vận chuyển được, chẳng nhẽ ngươi không sợ hay sao?” “Ha ha, tại sao ta phải sợ, mà ai nói với ngươi là nguyên lực của ta không thể vận chuyển được?” Câu trả lời của Vũ Ngôn khiến cho Chế Bồng Cổ rùng mình một cái, trong lòng thầm hoảng sợ, chẳng nhẽ hôm nay hắn ra tay lại gặp phải cao thủ đáng sợ có thể kháng lại được tác dụng của Tử Nguyên Lan. “Ngươi, làm sao có thể? Tại sao nguyên lực trong cơ thể ngươi lại không bị cản trở” “Ha ha, ta vốn không có nguyên lực, làm sao có thể bị cản trở vận chuyển nguyên lực nữa chứ”