Chương 90: Gió!! (1)

Âm thanh của Nguyễn Phong không quá to, chỉ vừa đủ nghe, thế nhưng âm thanh này lại vang vọng mãi trong cả phiến rừng cây, quanh quẩn không ngừng bên tai những kẻ ở trong mảnh rừng này. Tiếng nói của Nguyễn Phong giống như những đợt gió, tuy nhẹ nhàng tự nhiên, nhưng lại không ngừng hằn sâu vào tâm trí Từ Hồng, trong nhất thời khiến cho hắn không khỏi bối rối. Chỉ là Từ Hồng cũng không phải là hạng kém cỏi, rất nhanh tâm trí hắn đã khôi phục lại bình thường, thế nhưng trong lòng hắn lại không kìm được mà nổi lên một chút sợ hãi. Chỉ một câu nói đơn thuần, lại có thể ảnh hưởng đến tâm tình của người nghe, khiến cho tâm lý đối phương không tự chủ mà bị hướng theo ý định của người nói, thủ đoạn này cũng chỉ có những tu luyện giả cấp Bát quái mới thực hiện được. Mà điều này cũng có nghĩa là, thực lực của kẻ vừa lên tiếng, ít nhất cảnh giới chân hồn cũng đã đạt đến cấp Bát quái, cao hơn hẳn một bậc so với bản thân Từ Hồng. Mặc dù Từ Hồng tự tin bản thân có thực lực rất mạnh, trong cùng một cấp bậc Tu tinh cũng được tính là cao cường, nhưng mà hắn không nghĩ rằng mình có thể chống lại được một kẻ có cảnh giới Bát quái. Trong quá trình quyết đấu của tu luyện giả, cảnh giới chân hồn có thể coi là một yếu tố quyết định đến thắng thua. Cảnh giới càng cao, khả năng vận dụng nguyên lực, điều động nguyên tố trong thiên địa lại càng mạnh mẽ, sử dụng cùng một lượng nguyên lực lại có thể phát huy ra uy lực càng mạnh hơn so với những kẻ cảnh giới thấp. Mà uy lực của chiêu thức được hình thành từ cái gì? Chính là từ khả năng điều động nguyên lực kia, chứ không phải là số lượng nguyên lực đổ vào. Theo một cách hiểu nào đó, nguyên lực trong cơ thể tu luyện giả, giống như là một chiếc cầu nối mà thông qua đó tu luyện giả mới có thể điều khiển được nguyên tố trong tự nhiên, hình thành lên những chiêu thức mang theo uy lực khủng khiếp. Số lượng nguyên lực nhiều hay ít, cũng chỉ thể hiện lên rằng tu luyện giả so với cùng cấp có thể duy trì được cây cầu này lâu hay ngắn, có thể kết nối được với nhiều hay ít nguyên tố trong tự nhiên, nói một cách tổng quát thì đây chính là chênh lệch về lượng. Mà tất cả những chênh lệch này, đều chỉ được tính trong cùng cấp mà thôi, hay nói cách khác là so sánh trên cùng một hệ quy chiếu. Bởi vì một khi có sự chênh lệch về cấp độ, thì sự chênh lệch về lượng hoàn toàn có thể bỏ qua, thay vào đó người ta càng chú trọng hơn đến sự chênh lệch về chất. Nói đúng hơn, cái gọi là chênh lệch về chất, chính là chênh lệch về cấp độ chân hồn kia. Dù sao đi nữa, nguyên lực trong cơ thể con người cũng chỉ có hạn mà thôi, sau mười lần mở rộng dung lượng nê hoàn cung hoặc đan điền ở cấp tân thủ, lại thêm quá trình tinh luyện nguyên lực từ thể khí thành thể lỏng, sau đó là thể rắn ở cấp độ tu tinh, thì về cơ bản, lượng nguyên lực có thể dự trữ trong cơ thể con người sẽ không còn khả năng tăng thêm nữa, chính vì vậy cấp độ của chân hồn mới càng thêm được chú trọng và đề cao. Trừ khi tu luyện giả có thể đạt đến cảnh giới thái cực, nguyên lực trong cơ thể đã dung hòa vào trời đất, vậy thì lượng nguyên lực của một người sẽ là vô cùng vô tận, có thể dùng nguyên lực để đè chết đối phương. Bằng không, số lượng nguyên lực của một tu luyện giả tuyệt đối không thể bù đắp cho sự chênh lệch về cấp độ chân hồn được. Mà lúc này đây, Từ Hồng phải đối mặt chính là một tu luyện giả có cảnh giới chân hồn đạt đến cấp Bát quái. Mặc dù Từ Hồng đạt cấp độ Tu tinh, còn đối phương nguyên lực chỉ ở mức tu luyện nhân, nhưng chênh lệch về lượng này là không đủ để cho hắn đạt được thắng lợi. Trừ khi Từ Hồng hắn liên thủ với mấy cường giả cấp Tu tinh của các thế lực khác, nếu không hắn sẽ khó mà đánh thắng được đối phương. Chỉ là, Từ Hồng hắn vốn kiêu ngạo, quyết không muốn làm cái chuyện lấy nhiều đánh ít này. Dù sao đi nữa hắn cũng có tự tôn của bản thân, đối phương mặc dù cảnh giới chân hồn cao hơn hắn, nhưng cấp độ nguyên lực lại khá thấp, nếu như vậy còn lấy nhiều đánh ít, thật là mất hết thể diện. Rút cục, Từ Hồng cắn răng quyết định, hắn sẽ tự mình chiến đấu với đối phương, dù thua cũng phải đường đường chính chính. “Hừ, ngươi thì biết cái gì? Thế nào mới là gió chân chính? Chẳng nhẽ gió của ta còn chưa phải là chân chính sao?” Từ Hồng hét vang một tiếng, vận dụng thêm nguyên lực vào trong, tạo ra khí thế mạnh mẽ vô cùng. Theo tiếng hét của Từ Hồng, một cơn gió lớn quét qua cả khu vực, xua tan đi tầng bụi bặm còn chưa kịp lắng xuống, để lộ ra thân hình của kẻ vừa mới lên tiếng. Nguyễn Phong giờ phút này đã hoàn thành trận pháp phong hệ của bản thân, hơn nữa còn dùng trận pháp để đối kháng với một chiêu Phong Nha của Từ Hồng. Lớp bụi tán đi, chỉ thấy Nguyễn Phong hắn đã sớm đứng thẳng, thẳng tắp mà vững vàng, như một thân đại thụ đã vượt qua không ít mưa gió. Lúc này đây, Nguyễn Phong đang đứng ở phía trước hai người Trần Duy và Văn Thái, bộ dáng giống như thay bọn họ chống đỡ tất cả phong ba sắp tới, mà hai người kia ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Phong, lại mang theo một vẻ tin tưởng vô hạn, giống như đã đặt trọn niềm tin vào vị đại ca này vậy. Trận pháp phong hệ được hoàn thành, hình thành lên một tam giác gió không ngừng xoay chuyển trên đỉnh đầu Nguyễn Phong, chính là vị trí vừa ngăn cản một chiêu của Từ Hồng. Theo ý nghĩ của Nguyễn Phong thay đổi, tam giác gió được hình thành từ mười tám tụ gió xoáy này, dần dần bay ra sau lưng hắn, vị trí của các tụ gió cũng có sự thay đổi nhất định, tạo thành hình giáng một cái bánh xe không ngừng xoay tròn. Ánh mắt Từ Hồng khi nhìn thấy những tụ gió này, không khỏi sáng lên một chút. “Tam hợp phong luân trận, không ngờ ngươi lại có thể nắm giữ trận pháp cao thâm này. Ha ha, ta thật chờ mong có thể cùng ngươi chiến đấu, để xem rốt cục là gió của ta mạnh, hay gió của ngươi mạnh” Từ Hồng, lúc này sớm đã vượt qua nỗi sợ về chênh lệch cấp bậc, nhanh chóng lấy lại thần thái kiêu ngạo vốn có. Nhìn thấy sau lưng Nguyễn Phong là một trận pháp mạnh mẽ của thư pháp gia, nhiệt huyết của Từ Hồng nhanh chóng bị thiêu đốt, muốn được chiến đấu một trận phân cao thấp với đối phương. “Xem ra ngươi cũng là một người am hiểu về gió, đáng tiếc, gió của ngươi lại không thuần chất. Đã vậy, để ta cho ngươi biết thế nào mới là gió chân chính” “Nói nhiều, nếu đã muốn đánh thì cứ đánh đi, gió của ta không thuần chất, vẫn có thể xé tan gió của ngươi” Từ Hồng bị lời nói của Nguyễn Phong làm cho kích động, cũng không nhẫn nại nữa, mà sớm ra tay trước hòng chiếm lấy tiên cơ. Từ Hồng vốn đang đứng lơ lửng giữa không trung, hai chân lại chật thay đổi vị trí, một chân lui lại phía sau, giống như chuẩn bị đá ra. Chân trái của Từ Hồng mặc dù đứng giữa không trung, nhưng lại trụ vững vàng vô cùng, mà chân phải của hắn vốn đã giơ lên, lúc này lại không ngừng tụ tập phong hệ nguyên tố lên đó, hình thành một tầng ảo ảnh mơ hồ bên ngoài. Nguyễn Phong nhìn thấy vậy lại vẫn ung dung tự nhiên, chờ đợi cho đối phương xuất chiêu trước. Rốt cục Từ Hồng cũng xuất chiêu, chân hắn không ngừng đá ra trong không trung, hình thành lên một mảng ảo ảnh không rõ ràng. Mà theo mỗi một lần Từ Hồng đá ra, trong không trung lại hình thành lên một cơn gió cuồn cuộn rít gào phóng về phía Nguyễn Phong. Thế nhưng, mặc cho gió dữ rít gào trước mặt, Nguyễn Phong lại vô cùng nhẹ nhàng giơ tay lên, bánh xe gió sau lưng hắn nhẹ nhàng xoay chuyển một lượt, mười tám tụ gió xoáy đồng thời phóng ra mười tám cơn gió mát thổi qua không trung. Nhìn sơ qua, mấy cơn gió này của Nguyễn Phong chỉ sợ không ngăn nổi một luồng gió xoáy của Từ Hồng, huống chi là mấy chục luồng không ngừng rít gào bổ tới như thế kia. Thế nhưng, trái với suy đoán của mọi người, ngay khi hai bên va chạm, bị tiêu tán đi không ngờ lại không phải là mấy cơn gió mát của Nguyễn Phong, bị tiêu tán đi, lại chính là từng luồng gió dữ không ngừng rít gào của Từ Hồng. Mấy cơn gió mát kia giống như mang theo lực lượng thần bí, dù tiếp xúc với gió rít rất ngắn ngủi, rất nhanh chóng, thế nhưng mười tám cơn gió mát thổi qua, lại giống như quét sạch đi năng lượng trong từng luồn gió rít, khiến cho chúng nhanh chóng tan biến một cách kỳ lạ. Từ Hồng xuất chiêu vốn muốn thăm dò bản lĩnh đối phương, nào ngờ lại bị sự việc trước mắt làm cho chấn động. Gió của hắn, không ngờ lại dễ dàng bị quét tan như vậy. Điều này khiến cho Từ Hồng không khỏi sửng sốt một phen, sau đó là nghi hoặc khó hiểu vô cùng. “Ngươi, vừa rồi người đã làm gì? Sao có thể dễ dàng phá vỡ chiêu thức của ta như vậy?” “Ngươi nên nhớ, hiện giờ chúng ta đang trong chiến đấu, ta và ngươi là địch chứ không phải bạn, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi sao?” Nguyễn Phong thong thả đáp lại một câu, khiến cho Từ Hồng dù muốn nổi giận cũng không thể phát tác. Đúng thế, bây giờ hai bên còn đang chiến đấu với nhau, đối phương sao có thể đem bí mật chiêu thức ra nói cho mình biết được. “Ha ha, thật ra, ta hoàn toàn có thể nói cho ngươi biết được nguyên nhân. Điều này cũng chẳng phải là gì bí mật cả, căn bản là vì ngươi không thấu hiểu được bản chất của gió, cho nên mới dễ dàng bị ta phá vỡ chiêu thức mà thôi” “Cái gì? Bản chất của gió? Bản chất của gió mà ngươi vừa dùng, là cái gì?” “Bản chất của gió…..” Nói đến đây, Nguyễn Phong ngừng lại một chút, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Từ Hồng, không ngờ lại khiến cho đối phương trong lòng nổi lên một cảm giác thua kém. Từ Hồng khi nhận ra điều này, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Phong càng có thêm một loại biểu tình muốn tranh đua quyết liệt. “Bản chất của gió là cái gì, ngươi có thể hiểu được sao? Bằng không tại sao ngươi lại ngập ngừng không nói như vậy?” “Ha ha, bản chất của gió, chính là sự tự do!”