Chương 75: Gỗ Chiên Đàn

Lửa, mãnh liệt cháy. Một màu tím sâu thẳm soi rọi khắp phiến rừng rậm này, chiến lên nét mặt hy vọng của những tu luyện giả nhân loại, chiếu cả lên vẻ khiếp sợ của lũ thụ yêu. Ánh lửa màu tím không quá huy hoàng, cũng không chói lóa. Ánh lửa màu tím không cháy mãnh liệt, cũng không bùng nổ. Một màu tím thăm thẳm, theo ánh lửa bập bừng trên thân thể hỏa long mà soi rọi ra xung quanh. Trên thân thể hỏa long lúc này, đã không còn bất cứ trói buộc nào. Đám rễ cây vốn quấn chặt lấy thân rồng, lúc này đều đã rút lui. Nếu để ý kỹ, còn có thể thấy được, trên mặt đất lưu lại từng dấu lửa tím, cùng với vài vết tro tàn, hẳn là do đám rễ cây bị lửa đốt mà để lại. Xương Cuồng tức giận gầm rú. Thân thế hắn kể từ khi đạt đến cấp bậc tứ tượng đã có thể sử dụng mộc nguyên tố kết hợp với thủy nguyên tố, tạo thành khả năng kháng lửa mạnh mẽ. Đây vốn chính là điều hắn vẫn tự hào, cũng là phương tiện để hắn dương oai, để hắn bước trên con đường tham vọng của bản thân. Vậy mà lúc này đây, khả năng kháng lửa của hắn lại bị một tu luyện giả nhân loại đánh bại. Ngọn lửa màu tím kia, không ngờ lại có thể xuyên qua lớp phòng ngự kháng lửa của hắn, trực tiếp thiêu đốt lên thân thể Xương Cuồng. Thu lại toàn bộ đám rễ cây, Xương Cuồng ngay lập tức đâm chúng xuống lòng đất. Trải qua một lượt hấp thu vội vã, đám rễ cây bị thiêu đốt đã khôi phục được không ít. Mạnh mẽ điều khiển mộc nguyên tố và thủy nguyên tố trong cơ thể, Xương Cuồng một lần nữa phủ lên thân thể một lớp phòng ngự kháng lửa, hơn nữa còn là một lớp phòng ngự rất dày, rất chắc chắn. Xương cuồng tin rằng, chỉ cần hắn có thể tạo thành lớp phòng ngự đủ dày, vậy thứ lửa màu tím kia sẽ không còn đủ khả năng để tác động lên thân thể hắn nữa. Trong khi Xương Cuồng còn đang bận gia tăng thêm cho bản thân một lớp phòng ngự, Vũ Ngôn cũng không rảnh rỗi một chút nào. Hỏa long sau khi bùng phát lên ngọn lửa màu tím, phá tan vòng vây của Xương Cuồng thì cũng đã tiêu hao hầu hết năng lượng tích tụ trong thân thể nó, nếu không được bổ xung thì hỏa long rất nhanh sẽ tan biến. Vũ Ngôn đối với việc sử dụng hỏa long lúc này cũng cảm thấy không còn hiệu quả nữa, vì vậy dứt khoát thay đổi chiêu thức. Hỏa long nhanh chóng cuộn tròn lại, những đường nét bên ngoài cũng mờ nhạt dần, cuối cùng hóa thành một ngọn lửa tím cháy hừng hực trên không trung. Ngọn lửa dưới sự nén ép của Vũ Ngôn, không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng tất cả năng lượng hỏa hệ đều được ngưng tụ, biến thành một viên cầu màu tím lơ lửng trên không trung. Quả cầu này tuy kích thước nhỏ bé, chỉ bằng một nắm tay của người bình thường, thế nhưng nếu có thể cảm nhận được mức độ nguyên tố ẩn chứa bên trong quả cầu, không một ai có thể khinh thường sức mạnh của nó nữa. Sau khi quả cầu hình thành, không khí xung quanh nó không ngờ cũng dao động nhè nhẹ, từng làn sóng nhiệt hình tròn cứ thế lan dần ra xung quanh, khiến cho bất cứ ai cũng phải cảm thấy nóng bỏng. Vũ Ngôn điểm ngón tay về phía Xương Cuồng, quả cầu cũng từ từ bay về phía đối phương. Theo sự di chuyển của quả cầu, cả một vùng mặt đất phía dưới vốn đã hóa thành màu đen vì thụ yêu làm ô nhiễm, lúc này lại không ngừng khô quắt lại, màu sắc càng chuyển sang đen tối hơn bao giờ hết. Xương Cuồng khi đã ngưng tự được lớp phòng ngự trên thân thể, nhìn thấy quả cầu màu tím kia vẻ mặt cũng trở nên cẩn trọng vô cùng. Hắn biết rõ, sức mạnh bùng phát của quả cầu nho nhỏ đó tuyệt đối không nhỏ chút nào, cho dù là hắn cũng phải vận dụng đến bảy tám phần sức lực mới có thể chống đỡ được. Nhanh chóng thiết lập thêm mấy tầng phòng ngự từ rễ cây xung quanh thân thể, Xương Cuồng gồng mình vận chuyển mộc nguyên tố, nhanh chóng lưu động khắp mọi nơi trong thân thể hắn. Cả thân thể Xương Cuồng không ngờ bắt đầu có sự biến đổi. Một tầng ánh sáng nhè nhẹ bao trùm quanh thân thể hắn, ở những nơi thối rữa thì ánh lên sắc đen huyền ảo, mà ở vùng tươi tốt thì ánh lên màu xanh lục rực rỡ. Ngay khi tầng ánh sáng này lóe lên cũng là lúc quả cầu màu tím tấn công lên lớp phòng ngự của Xương Cuồng. Không có tiếng nổ phát ra, cũng không có bất cứ sóng xung kích nào lan ra xung quanh. Quả cầu vừa tiếp xúc với lớp phòng ngự, không ngờ bắt đầu bốc cháy, cháy hừng hực, cháy dữ dội. Nhiệt lượng mạnh mẽ tỏa ra, bao vây cả thân thể Xương Cuồng vào trong. Mặc cho lửa cháy, mặc cho sức nóng mãnh liệt trùng kích vào cơ thể, Xương Cuồng vẫn cẩn thận chống đỡ, thân thể hắn cho đến lúc này vẫn vẹn nguyên, không bị thiêu hủy chút nào. “Ha ha, chỉ bằng đám lửa yếu ớt này mà ngươi cũng muốn thiêu ta sao, thật là mơ mộng hão huyền. Ngươi cứ chờ đó, chỉ cần lửa này vừa tắt, cũng sẽ là lúc ngươi rời khỏi thế gian này” Tiếng cười cuồng vọng của Xương Cuồng lại bắt đầu vang lên. Đối với ngọn lửa tím đang thiêu đốt, Xương Cuồng đến lúc này đã hiểu thấu được bản chất của nó. Mặc cho nhiệt độ mãnh liệt cũng như khả năng xuyên thấu của ngọn lửa màu tím, thân thể hắn dưới tầng phòng hộ dày đặc kia hoàn toàn không cảm nhận thấy một chút sức nóng nào. Nếu đòn công kích của đối phương mà chỉ đến vậy thì Xương Cuồng chắc chắn có thể tiêu diệt được tên nhân loại đáng ghét này. Ngay lúc Xương Cuồng còn đang hào hứng vô cùng, trong không gian lại vang lên một tiếng sấm. Tiếng sấm này lúc bắt đầu thì rất nhỏ, khó mà nghe rõ, thế nhưng âm thanh nổ vang lại càng lúc càng lớn, cho đến khi xuyên qua được tầng lửa cháy, truyền vào tai Xương Cuồng thì đã mạnh mẽ nhưng tiếng chuông chùa, âm vang kéo dài mãi không dứt. Xương Cuồng trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo, một dự cảm bất an không ngừng chiếm cứ lấy tâm trí hắn. Mạnh mẽ thúc giục mộc nguyên tố trong thân thể, Xương Cuồng nhanh chóng tiêu hao hết năng lượng của đám lửa màu tím kia. Ngay khi ngọn lửa dập tắt, khói mù đã bị xua tan, đập vào mắt Xương Cuồng là một mảnh dày đặc những tia sét. Từng tia sét xanh trắng, chằng chịt trong không trung, đan lại với nhau thành một tấm lưới sét bao vê Xương Cuồng vào chính giữa. Tiếng sấm không ngừng nổ vang bên tai, khiến cho tâm trí của Xương Cuồng bị công kích mãnh liệt, đau nhức không thôi. Gầm thét một tiếng như muốn thi cùng tiếng sấm, Xương Cuồng điên loạn vung vẩy đám rễ cây chém mạnh vào tấm lưới sét dày đặc này, mong tìm ra được một con đường thoát thân. Thế nhưng, mặc cho hắn có cố gắng thế nào cũng không thể xé rách được tấm lưới sét này, chỉ hại cho thân thể hắn bị sét đánh lên, bốc lên mùi khét lẹt. “Ngươi đã muốn kiêu ngạo, vậy ta cho ngươi được kiêu ngạo. Ngọn lửa màu tím kia, rút cục ngươi cũng đã triệt tiêu được nó rồi đấy. Nhưng bây giờ, liệu ngươi có thể phá hủy được tấm lưới sét này không. Ta thật mong chờ kết quả này đấy” Tiếng Vũ Ngôn vang vọng trong không trung, ầm vang như tiếng sấm, không ngờ trực tiếp vượt qua rào cản tâm thần, truyền vào tâm trí Xương Cuồng, khiến cho hắn càng thêm đau đớn khó chịu. Xương Cuồng vội vã tiêu hao nguyên lực để hình thành lớp phòng ngự chống lại ngọn lửa tím, sau đó lại nhanh chóng thúc giục lực lượng để triệt tiêu tử hỏa, giờ khắc này sức lực của hắn còn lại thật sự không đủ để phá vỡ tấm lưới sét này. Đắn đo một hồi, cuối cùng Xương Cuồng cắn răng, quyết tâm thi triển bí thuật chạy trốn của hắn. “Tên nhân loại kia, ngươi hãy nhớ kỹ mối thù lần này. Ta, Xương Cuồng, sau này nhất định sẽ tìm ngươi để đòi lại” Sau tiếng gầm thét của Xương Cuồng, không ngờ cả thân thể của hắn lại chui toàn bộ xuống đất. Vũ Ngôn thấy vậy, vội điều động sấm sét đánh lên phần thân thể vẫn còn chưa kịp trốn đi của Xương Cuồng. Liên tiếp một loạt tia sét đánh lên cùng một vị trí trên thân thể Xương Cuồng, cuối cùng đánh gẫy một cành cây tươi tốt nhất của hắn. Từ dưới lòng đất, một tiếng gào rít dữ tợn vang lên “Đồ khốn, ngươi lại dám chặt đứt cành tươi của ta. Sau này ta nhất định phải xé xác ngươi ra mới có thể hả mối giận này được” Tiếng gào thét phát ra từ lòng đất, nhưng lại vang vọng trong khắp không trung, khiến cho người ta không thể nhận biết rõ được phương hướng bỏ chạy của Xương Cuồng. Vũ Ngôn vẻ mặt tiếc nuối, hôm nay không tiêu diệt được Xương Cuồng, ngày sau hắn nhất định sẽ tiếp tục tác oai tác quái, không biết sẽ có thêm bao nhiêu dân thường phải chịu khổ sở nữa đây? Thở dài một tiếng, Vũ Ngôn đi đến nơi Xương Cuồng vừa chui xuống. Trên mặt đất lúc này đã không còn lại bao nhiêu dấu vết, nhưng may mắn vẫn còn được một khúc cành cây của Xương Cuồng bị Vũ Ngôn đánh gãy. Nhặt khúc gỗ lên, Vũ Ngôn sắc mặt khẽ biến. Không ngờ chỉ một cành cây vậy mà đã nặng kinh người. Vũ Ngôn là cấp bậc Lưỡng Nghi, dù hắn là thư pháp giả nhưng thân thể đến cấp bậc này cũng đã sớm được tôi luyện hơn xa người thường, vậy mà khi cầm khúc gỗ này cũng bị sức nặng của nó làm cho giật mình. Trên thân gỗ còn có một mùi hương thơm nhè nhẹ, hơn nữa lại có những đường vân tươi sáng rõ ràng, liên kết hoàn chỉnh thành một thể. Vũ Ngôn cẩn thận xem xét một lúc, sau đó kết luận loại gỗ này chính là gỗ Chiên Đàn, một tài liệu luyện chế vũ khí, bút viết vô cùng quý giá. Đưa một tia tinh thần vào trong khúc gỗ, cảm thụ năng lượng lưu lại trên đó, vẻ mặt Vũ Ngôn không ngờ lại xuất hiện một nụ cười mỉm. Trong khúc gỗ này, vậy mà lại ẩn chứa một lượng nguyên tố vô cùng lớn, hơn nữa lại còn đa dạng vô cùng, bao gồm cả phong nguyên tố, thổ nguyên tố, mộc nguyên tố…. Chẳng những thế, tốc độ lưu chuyển của tinh thần trong khúc gỗ này cũng nhanh chóng vô cùng. Nếu đem khúc gỗ này làm thành thân bút, vậy thư pháp gia tuyệt đối có thể phát huy ra được sức chiến đấu kinh người, lại nghĩ đến Nguyễn Phong cho đến giờ vẫn chưa có một cây bút của riêng bản thân, Vũ Ngôn gật đầu thu lại khúc gỗ. “Khúc gỗ tốt như vậy, coi như quà tặng cho Phong nhi vậy. Hy vọng hắn sẽ biết trân trọng thứ tài liệu quý giá này, tự thân luyện ra được một cây bút phù hợp nhất với bản thân”