Mặt trời, đã xa dần về phía tây. Gần một ngày, nhóm bốn người Nguyễn Phong liên tục phải chiến đấu, chống đỡ yêu quái, phá vây thoát thân. Thế nhưng, lúc này đây, con đường thoát thân của bọn họ lại trở nên xa vời hơn bao giờ hết. Trong không gian, từng cái rễ cây thô to, đen xì, không khác gì xúc tu của bạch tuộc đang vờn múa bay lượn, bao vây nhóm người Nguyễn Phong vào chính giữa. Trong ánh mắt của bọn họ, những xúc tu kia thật chẳng khác nào lưỡi hái tử thần, chỉ trực chờ chém xuống, đoạt đi sinh mạng quý giá của nhân loại. Ở vào hoàn cảnh chắc chắn phải chết này, con người ta thường sẽ có hai loại phản ứng, một là cam chịu số phận, từ bỏ ý chí chiến đấu; mà loại thứ hai chính là bất chấp tất cả, kích khởi ra tiềm năng lớn nhất của bản thân để tìm đường sống. Mà Nguyễn Phong, lại chính là loại người thứ hai này. Trong thân thể Nguyễn Phong lúc này, nguyên lực đã sớm cạn kiệt. Hai lần liên tiếp thi triển ra những chiêu thức mạnh mẽ, Cuồng Phong Bạo Sát trận cùng với Loa Tiễn Xạ Nhật đã sớm rút cạn hết nguyên lực của Nguyễn Phong. Ngay bây giờ, cho dù Nguyễn Phong có muốn thiêu đốt tính mạng đổi thành nguyên lực để chống lại sát chiêu sắp đến của thụ yêu cũng là vô vọng, bởi nguyên lực để kích phát thiêu đốt còn chẳng đủ. Trơ mắt nhìn một cái rễ cây đang vung vảy trên đỉnh đầu, Nguyễn Phong trong lòng suy tính đủ mọi phương pháp mong tìm được một con đường thoát thân, đồng thời, hắn cũng điều động tất cả số nguyên lực còn lại trong cơ thể, toàn lực hấp thu khôi phục nguyên lực bản thân. Trong lúc mải suy nghĩ tìm cách thoát thân, Nguyễn Phong hoàn toàn không nhận ra, tốc độ khôi phục nguyên lực của hắn đã tăng nhanh hơn trước kia rất nhiều. Ngắn ngủi trong vòng vài phút đồng hồ, nguyên lực trong cơ thể Nguyễn Phong đã hấp thụ được đầy một nửa, mà phong hệ nguyên tố từ bên ngoài tiến vào vẫn cuồn cuộn không dứt, hơn nữa còn có xu thế tăng nhanh dần lên. Kinh mạch trong cơ thể Nguyễn Phong theo sự tràn vào của nguyên tố phong hệ cũng bắt đầu căng phồng lên, dần dần có vẻ không chịu nổi tốc độ hấp thu này. Cảm giác đau nhức từ trong kinh mạch khiến cho Nguyễn Phong không khỏi chú ý, lúc này hắn mới nhận ra nguyên lực trong thân thể đã khôi phục đến bảy tám phần. Chỉ có điều, số nguyên lực này hiện tại không thể điều hòa chuyển hóa, tích tụ để tăng trình độ tu luyện của Nguyễn Phong. Số nguyên lực này, giống như được Nguyễn Phong vay mượn từ ngoại giới, chỉ có thể trực tiếp sử dụng, không thể tính là nguyên lực của bản thân. Thế nhưng, như vậy cũng đã là quá tốt rồi. Nguyễn Phong không suy nghĩ nhiều nữa, nguyên lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, phóng ra xung quanh mọi người, hình thành một lớp phong bích dày dạn, chống đỡ lại những đòn công kích sắp đến của thụ yêu. Đám rễ cây cũng bắt đầu phát động công kích. Từ ban đầu là từng đòn nện xuống phong bích đang che chắn cho đám nhân loại kia, dần dần tốc độ tấn công càng tăng nhanh, hai cái, ba cái rễ cây cùng nện xuống là việc bình thường. Nguyễn Phong kiệt lực chống đỡ lại những công kích kia, hắn lúc này đã vận dụng đến mười hai phần lực lượng so với bình thường. Nguyễn Phong hiểu rõ, tính mạng của tất cả những người ở đây lúc này chỉ có thể trông cậy vào hắn, vì vậy mà Nguyễn Phong càng phải cố gắng hơn nữa. Nguyên lực mới hấp thu đầy đủ, theo sự tấn công của đám rễ cây mà nhanh chóng cạn kiệt. Nguyễn Phong hiện tại không thể dừng tay để hấp thu nguyên lực, chỉ có thể cắn răng chống cự, cố gắng thúc giục nguyên lực trong cơ thể hấp dẫn thêm càng nhiều nguyên tố từ bên ngoài, mong có thể hồi phục được phần nào nguyên lực. Không ngờ rằng, cố gắng của Nguyễn Phong lại đạt được thành quả vô cùng to lớn, nguyên tố từ bên ngoài lại ồ ạt tràn vào cơ thể Nguyễn Phong, tốc độ không kém gì vừa nãy. Nguyễn Phong chưa kịp vui mừng thì cảm giác đau đớn đã lại lan tỏa khắp thân thể, so với lúc trước còn đau gấp mấy lần, giống như bị hàng ngàn ngọn gió cắt lên từng tế bào trên cơ thể vậy. Từ mọi lỗ chân lông trên cơ thể Nguyễn Phong, từng giọt máu cứ thế trào ra, hơn nữa còn nhanh chóng ngưng kết lại, hóa thành một lớp bao phủ quanh thân thể hắn. Tâm trí Nguyễn Phong dần dần mất tỉnh táo, đôi mắt càng lúc càng mỏi, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ. Trong ý nghĩ của Nguyễn Phong lúc này, tất cả mọi thứ dường như đã loạn thành một đoàn, xoắn vào nhau, xoay tròn, xoay tròn. Xoay tròn! Một ý tưởng nổi lên trong óc Nguyễn Phong. Gió lốc mạnh mẽ cũng là xoay tròn, gió xoáy sắc bén cũng là xoay tròn, vậy tại sao phong bích không thể áp dụng kết cấu xoay tròn này. Nguyễn Phong cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, đôi mắt nặng trĩu lại một lần nữa mở to, nhìn thẳng vào đám rễ cây đang nện xuống tầng phong bích. Tất cả nguyên lực vừa hấp thụ được, theo một ý niệm của Nguyễn Phong tràn hết ra, hòa vào trong phong bích kia. Nguyên lực mới dần chia làm hai luồng, từ từ chuyển động theo một quỹ tích hình tròn. Theo tốc độ tăng nhanh của hai luồng nguyên lực này, cả lớp phong bích cũng từ từ xoáy tròn, hình thành trên không trung một tấm chắn xoáy. Tất cả rễ cây như nhận ra có điểm khác thường, không hẹn mà cùng vung cao hết cỡ, sau đó giáng thẳng xuống tấm chắn kia. Lực lượng tổng hợp của tám cái rễ cây thô cứng này thật không phải chuyện đùa, thế nhưng khi nện lên trên tấm chắn lại vẫn không thể phá được nó. Mà dường như, tấm chắn sau khi nhận được lực lượng của đám rễ cây lại càng xoay nhanh hơn. Nguyễn Phong nhìn thấy cảnh tượng như vậy, rút cục cũng thở phào một hơi, đôi mắt nặng trĩu lúc này cũng khép kín lại, chìm vào giấc ngủ sâu. Tất cả những gì hắn có thể làm được, cho đến lúc này Nguyễn Phong đều đã làm hết sức, bây giờ chỉ hy vọng sư phụ Vũ Ngôn của hắn có thể đến kịp, cứu thoát bọn họ. Trời, thường không chặt đứt đường sống của con người. Hoặc có lẽ, Vũ Ngôn không phụ sự mong đợi của đệ tử. Ngay khi Nguyễn Phong chìm vào giấc ngủ sâu, một loạt tiếng chiêng trống từ phương hướng ngôi làng kia liên tục vang lên. Đám rễ cây như bị tiếng chiêng trống làm cho hoảng sợ, tất cả run rẩy một hồi, sau đó toàn bộ kéo vào lòng đất, Dưới lòng đất như vừa xuất hiện một bầy giun khổng lồ, theo sự di chuyển của chúng mà để lại trên mặt đất từng đường lồi lõm kinh người. Đúng lúc này, tiếng của Vũ Ngôn vang lên, sang sảng mạnh mẽ, giữa rừng cây mà vẫn vang vọng không dứt, không hề bị cản trở một chút nào. “Lũ thụ yêu các ngươi, hành vi ác độc, mưu đồ xấu xa, lại dám làm hại đến đệ tử của ta. Hôm nay ta ở đây, nhất quyết tiêu diệt sạch lũ các ngươi, một tên cũng đừng hòng chạy thoát” Theo từng câu từng chữ của Vũ Ngôn, không ngờ trong không trung như xuất hiện tiếng sấm nổ, ầm vang liên tục. Đám thụ yêu ở đằng xa giống như bị tiếng nổ làm cho khiếp sợ, hoặc là bị áp lực của Vũ Ngôn làm cho kinh hãi, một loạt thụ yêu không ngờ đều ngã lăn ra đất, không còn động đậy gì nữa. Mà mấy con thụ yêu trung cấp trở lên, tuy không phải chịu hậu quả nặng nề như lũ thụ yêu cấp thấp kia, thế nhưng con nào con nấy cũng đều quay cuồng điên đảo, hoàn toàn không thể đối kháng lại với uy thế của Vũ Ngôn. Duy nhất chỉ có mấy con thụ yêu cổ thụ là còn tỉnh táo, tuy nhiên lúc này bọn chúng cũng run sợ không thôi. Vũ Ngôn quả thực không phải người chỉ nói miệng. Lũ thụ yêu sau khi phải chịu hậu quả nặng nề từ những âm thanh như tiếng trời của Vũ Ngôn, đợi chờ bọn chúng lại là một loạt những công kích đáng sợ. Giữa không trung, từng vụn lửa nho nhỏ xuất hiện nhanh chóng. Không gian cũng như tĩnh lặng xuống, ngoại trừ hỏa nguyên tố còn đang mạnh mẽ ngưng tụ ra, những nguyên tố khác dường như đều đã biến mất. Theo một tiếng quát vang của Vũ Ngôn, những vụn lửa đang bay tán loạn trong không trung nhanh chóng ngưng tụ lại, bùng phát mãnh liệt, hóa thành cả một biển lửa rừng rực cháy. Trong biển lửa nóng hừng hực, một con hỏa long dần ngưng tụ. Hỏa long tuy hoàn toàn được cấu tạo từ hỏa nguyên tố, thế nhưng lại linh động vô cùng, giống như là có thần trí của riêng bản thân chứ không còn là một chiêu công kích đơn thuần nữa. Hỏa long há to cái miệng rộng của nó, mạnh mẽ hút một hơi, hấp thụ toàn bộ hỏa nguyên tố còn đang cháy hừng hực trên không trung vào trong cơ thể. Cả thân thể của hỏa long lập tức bành trướng, dài hàng chục mét, mà chiều rộng cũng phải lên đến bảy tám mét. Theo sự chỉ huy của Vũ Ngôn, hỏa long uốn lượn một vòng giữa không trung, sau đó nhanh chóng lao thẳng vào đám thụ yêu, mãnh liệt tiêu diệt lũ yêu quái ghê tởm này. Dưới sự công kích điên cuồng của hỏa long, lại phải chịu lửa giận của Vũ Ngôn thiêu đốt, lũ thụ yêu nhanh chóng biến mất, hoặc nói đúng hơn là hóa thành tro bụi. “Nhân loại đáng chết, ta và ngươi vốn không thù không oán, tại sao ngươi lại phải dồn bọn ta vào chỗ chết?” Một tiếng gầm điên cuồng vang lên, thụ yêu thủ lĩnh rút cục cũng ra tay, ngăn chặn hỏa long không cho nó tiếp tục tàn sát đám thụ yêu kia. “Hừ, không thù không oán? Vậy tại sao ngươi lại muốn hãm hại học trò của ta? Hơn nữa, dù cho chúng ta không có xích mích gì, nhưng ngươi là yêu quái, lại làm nhiều chuyện độc ác như vậy cũng đã đủ lý do để ta tiêu diệt ngươi rồi” “Đồ giả dối, nhân loại các ngươi toàn một lũ giả dối. Các ngươi có thể săn giết những loài động vật khác làm thức ăn, các ngươi có thể chặt phá cây cối làm dụng cụ, vậy yêu quái chúng ta tại sao không thể coi nhân loại các ngươi là thức ăn, là công cụ? Xương Cuồng ta không thể chấp nhận chuyện này, ta phải thay đổi thế giới này. Mà ngươi, ngươi sẽ là bước thang đầu tiên trên con đường thay đổi thế giới của ta” “Thật là loại không biết điều. Ngươi vốn dĩ có thể sống một cuộc sống bình yên trong thế giới tự nhiên của ngươi, thế nhưng ngươi lại chọn con đường tà ác, hơn nữa còn muốn mượn lý luận ma quỷ của mình để lừa người dối lòng. Đã vậy hôm nay ta sẽ tiêu diệt ngươi, để ngươi không còn làm được việc ác nữa”