Chương 67: Hợp Sức

Vầng mặt trời đỏ ối cứ đi xa dần về phía tây, ngày càng tiếp xúc gần với đường chân trời. Dưới chút ánh nắng cuối cùng của một ngày tàn, rừng cây như cũng chìm dần vào trong nỗi tương tư vô bờ. Tiếng gió xuyên qua tán cây xào xạc, rì rào. Mặc kệ, từng phiến lá cây cứ lâm vào nỗi tâm sự nặng nề, cũng chẳng nhiệt tình hưởng ứng cơn gió kia. Cả một phiến rừng cây, có lẽ sẽ theo mặt trời lụi tàn mà cứ như vậy chìm vào giấc ngủ sâu thẳm, chìm vào trong đêm đen u tối. Có lẽ, một ngày sẽ nhanh chóng trôi qua theo giấc chiêm bao đến sớm của cả khu rừng. Có lẽ…… Tất cả vẫn chỉ là có lẽ, mà không phải là sự thật. Sự thật đang hiển hiện trong thời khắc này, tại phiến rừng cây này, lại hoàn toàn trái ngược với cái tính từ yên tĩnh. Giữa một khoảng đất trống trải trong rừng, đang có một cuộc chiến đấu vô cùng ác liệt. Một bên là hơn mười nhân loại đang cố gắng hết sức mình, vung lên những thanh vũ khí sắc bén, né tránh những đòn tấn công hiểm ác, bảo vệ cho nhau giữa muôn trùng nguy hiểm. Mà bên kia, lại là hơn hai chục con yêu quái cây đang bao vây bọn họ lại, có con hả hê sung sướng, nhìn những tên loài người kia giãy dụa trước khi chết, có con lại đang gầm gừ gào thét, như ra hiệu cho đồng bọn cùng nhau tấn công, nhanh chóng giải quyết mấy kẻ nhân loại ngoan cố này, mà hơn một chục con yêu quái, lại đang cùng nhau tấn công những con người khốn khổ kia, động tác cuồng bạo dữ tợn vô cùng. Nhìn vào tình thế này, có lẽ số phận của đoàn người kia cũng giống như ánh mặt trời ngày hôm nay, sắp đi đến chặng cuối của cuộc đời. Thế nhưng, một lần nữa, có lẽ lại vẫn chỉ là có lẽ. Giữa đoàn người đang gồng hết sức mình để tìm lấy cơ hội sống sót kia, lại có một kẻ nổi bật hơn tất cả, chống đỡ cho tất cả mọi người. Đây là một người đàn ông, có thể coi là đúng tiêu chuẩn. Thân thể hắn nổi bật lên những bó cơ bắp mạnh mẽ, tràn đầy sức mạnh cũng như khả năng bùng nổ. Khuôn mặt hắn khá góc cạnh, có lẽ đã trải qua nhiều sóng gió trong cuộc đời. Mái tóc cắt ngắn, khiến cho hắn càng thêm phần khỏe mạnh, đôi mắt đen sâu thẳm, thi thoảng ánh lên một ngọn lửa sức sống mãnh liệt, khiến cho bất cứ ai nhìn vào đều sẽ cảm thấy hắn đang “sống”, chính xác là đang sống, chứ không chỉ đơn thuần là tồn tại. Cặp lông mày đen đậm, sắc như dao khiến cho vẻ mặt hắn thêm vào một phần quyết liệt. Tổng thể mà nói, có lẽ hắn sẽ là một người có vẻ ngoài xuất sắc, nếu không phải chiều cao của hắn hơi khiêm tốn. Lúc này đây, trong muôn trùng công kích của đám quái vật, hắn vẫn mạnh mẽ, hiên ngang tiến bước. Từng bước chân dài mà vững trãi, chuẩn xác bước đến vị trí trống giữa đám yêu quái kia. Đôi tay hắn mãnh liệt vung lên, mỗi đòn tấn công giống như đều mang theo tất cả cảm xúc, tất cả khát vọng, hoài bão, và cả “bản thân” hắn. Ánh đao loang loáng, phản chiếu lại từng tia nắng cuối ngày, khiến cho chúng càng thêm sáng ngời, càng thêm sinh động. Dường như ngọn lửa sức sống trong con người kia cũng lây nhiễm cả sang ánh nắng, tiếp thêm hơi ấm cho từng tia nắng đã sắp lụi tàn. Mặc cho lũ yêu quái vây kín xung quanh, thanh đao trong tay hắn vẫn mạnh mẽ lướt đi, không hề có một chút ngập ngừng hay bất cứ cản trở nào cả. Nếu như có thể nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra thanh đao trong tay hắn cũng không phải là một thanh đao bình thường. Chuôi đao dài gấp đôi chuôi những thanh đao khác, mà lưỡi đao cũng dài gấp rưỡi những thanh đao bình thường. Trên thân đao có khắc những đường vân rất mảnh, rất mờ, nhưng theo sự phản chiếu của ánh sáng, những đường vân này lại trở nên sống động lạ thường, giống như đây là nơi tụ tập linh hồn của cả thanh đao. Một thanh đao tràn đầy linh tính, kết hợp với một con người cũng tràn đầy linh tính, vững vàng, bất khuất tung hoành giữa vòng vây của yêu quái. Người và đao như đã hòa hợp thành một, bất kể phía trước có bao nhiêu hiểm nguy cũng không ngần ngại mà xông lên. Sau lưng hắn, từng con yêu quái đổ gục xuống, hai chân quỳ trên mặt đất, mà đầu thì ngửa ra sau, lủng lẳng dính với thân thể bằng một tầng vỏ cây dập nát. Từ miệng vết thương của lũ yêu quái, từng dòng chất lỏng màu xám phun ra, thế nhưng mặc cho chúng có phun ra mãnh liệt thế nào cũng không thể chạm được vào một người một đao kia. Có lẽ đám yêu quái cũng nhận ra sự nguy hiểm của người này, vì vậy càng lúc càng có nhiều thêm những con yêu quái bao vây lấy hắn. Đám người bình thường kia cũng nhờ vậy mà được giảm bớt áp lực, tình trạng chật vật khổ sở chống đỡ cũng dần được hóa giải. Chỉ là bọn họ còn chưa kịp thở phào, thì từ bốn phía rừng cây xunh quanh lại tràn ra gần hai chục con yêu quái nữa, khiến cho áp lực nhanh chóng tăng vọt trở lại. “Sư phụ, người kia đao pháp thật mạnh mẽ, hơn nữa ý chí cũng thật bất khuất, đáng nể. Chúng ta có nên giúp hắn một tay hay không ạ?” Bốn người Nguyễn Phong đã sớm đến nơi này, chỉ là họ vẫn đang quan sát tình hình, cẩn thận xem xét dấu vết xung quanh, chờ đợi thời cơ thích hợp. Lúc này nhìn thấy hoàn cảnh của đoàn người kia không quá khả quan, Nguyễn Phong mới lên tiếng. Vũ Ngôn quan sát tình hình xung quanh một lượt nữa, lại cẩn thận cảm ứng hoàn cảnh trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh, không phát hiện ra bất cứ con thụ yêu nào nữa mới yên tâm gật đầu một cái. Ba người Nguyễn Phong nhận được hiệu lệnh của sư phụ, tinh thần liền trở lên hăng hái, vũ khí mang theo đã sớm lấy ra khỏi vỏ. Ba người kết hợp thành hình tam giác, nhanh chóng tiến vào trong tràng chiến đấu, tấn công lũ thụ yêu đang bao vây đoàn người kia lại. Ba người bọn họ hỗ trợ cho nhau vô cùng ăn ý, dễ dàng bù đắp lại khuyết điểm về cấp bậc thấp kém của bản thân. Văn Thái sử dụng đại đao, công thủ toàn diện, trở thành tấm lá chắn ngăn cản những đòn tấn công của đối phương vào ba người. Trần Duy sử dụng nhuyễn kiếm, chiêu thức biến hóa quỷ dị, tinh tế, dễ dàng ngăn chặn những đòn đánh bất ngờ của đối phương, cũng như tấn công vào chỗ yếu hại của bọn chúng. Mà Nguyễn Phong, lại càng trở thành mũi nhọn tấn công trong ba người. Ngọn thiết thương sắc bén của hắn chỉ cần đâm tới, là y như rằng trên thân thể đám yêu quái sẽ xuất hiện thêm một lỗ thủng. Từng dòng chất lỏng xám đục phun ra, thế nhưng lại bị cản lại hoàn toàn ở bên ngoài phạm vi ba người đang đứng, giống như một phép màu vậy. Thực ra, chỉ cần cẩn thận quan sát cũng có thể nhận ra, ánh sáng trong không khí xung quanh ba người như phải trải qua một tầng gấp khúc, khiến cho hình dáng của ba người cũng có chút mờ ảo. Đây hoàn toàn là hiệu quả do Nguyễn Phong sử dụng phong bích bảo vệ xung quanh mà gây lên. Sau một thời gian luyện tập, Nguyễn Phong đã có thể khống chế phong nguyên tố hình thành lên những tấm chắn bằng gió, có tác dụng phòng hộ nhất định, lúc này phát huy hoàn toàn hợp lý. Những dòng chất lỏng màu xám đục kia cũng không thể nào coi thường, bởi chúng hoàn toàn là độc tố sản sinh trong thân thể thụ yêu, nếu để chúng dính vào cơ thể, da thịt tại chỗ đó sẽ nhanh chóng thối rữa, lan dần đến các khu vực khác, cuối cùng khiến con người tử vong. Số lượng đám yêu quái kể từ khi nhóm ba người Nguyễn Phong tham gia vòng chiến đấu đã tụt giảm mãnh liệt. Chẳng mấy chốc, số yêu quái còn sót lại đã chỉ còn năm con. Bọn yêu quái đến lúc này mới nhận ra, thì ra chúng đã gặp phải cao thủ của loài người. Chỉ có điều, khi nhận ra thì đã muộn, số yêu quái này sẽ rất nhanh chịu chung số phận với đồng bạn. Năm con yêu quái gầm gừ dữ tợn, không ngờ chúng không hoảng sợ chút nào. Từ thân thể mỗi con yêu quái mọc ra vô số sợi dây leo, những sợi dây leo này lại liên kết với nhau, nhanh chóng kết hợp thân thể năm con yêu quái vào làm một. Năm con thụ yêu loại nhỏ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một con thụ yêu tầm trung, to lớn hơn số thụ yêu kia mấy lần, mà cũng mạnh mẽ hơn bọn chúng rất nhiều lần. Con thụ yêu này gầm lớn một tiếng, giống như đang thị uy đối với mấy tên nhân loại kia. Đám võ giả bình thường lúc này đều bị dọa cho khiếp sợ, sắc mặt chuyển thành một màu trắng bệch. Mà ba người Nguyễn Phong cùng với người sử dụng đao kia sắc mặt đều trở lên nghiêm trọng. Trong khi mọi người còn đang lâm vào suy tư, thì Nguyễn Phong đã ra tay trước. Mũi thương xoáy tròn, nhanh chóng đâm ra bảy thương. Phong nguyên tố ngưng tụ trên thân thương, theo thế đâm mà hình thành lên trong không trung bảy thương ảnh được tạo thành bởi gió xoáy. Theo sự huy động của Nguyễn Phong, bảy mũi thương ảnh kia đồng loạt lao thẳng đến con thụ yêu. Một chiêu Thất tinh điểm dạ này, kết hợp với khả năng điều động phong hệ nguyên tố, uy lực đã được gia tăng mạnh mẽ. Thế nhưng, kết quả của một đòn tấn công này lại khiến mọi người đều phải thay đổi sắc mặt. Con thụ yêu mặc dù chậm chạp, không thể tránh né hay cản lại những thương ảnh kia, nhưng không ngờ thương ảnh đâm lên thân thể nó lại cũng không thể gây ra được bao nhiêu sát thương, tối đa chỉ để lại một cái lỗ nhỏ. Nguyễn Phong đôi lông mày cau chặt lại, đối với con yêu quái này càng thêm phần đề phòng. Có lẽ là bị đòn tấn công của Nguyễn Phong kích động, con yêu quái nổi giận gầm gừ, tiến thẳng đến chỗ bọn họ. Hai cánh tay thô ráp, gai góc của con yêu quái giơ cao, như muốn nghiền nát toàn bộ những kẻ nhân loại đang đứng trước mặt nó. Ba người Nguyễn Phong nhanh chóng tách ra, vây xung quanh con yêu quái. Lúc này tình thế đã hoàn toàn đổi ngược lại, không còn phải là yêu quái vây công con người, mà đã là tu luyện giả vây công yêu quái. “Các vị, cảm ơn đã trợ giúp. Tôi là Nguyễn Đức Minh, cũng là một tu luyện giả trên đường thấy việc bất bình chẳng tha. Hiện tại chúng ta đối với mặt với con yêu quái này, nếu chỉ dựa vào sức lực một người, sẽ không thể tiêu diệt được nó. Tôi mạo muội đề nghị, chúng ta nên cùng nhau hợp sức công kích cùng lúc, có lẽ sẽ tiêu diệt được con quái vật này” “Được, ba người chúng tôi đối với việc này cũng hoàn toàn đồng ý. Tôi sẽ ra hiệu đếm từ một tới ba, sau tiếng đếm thứ ba chúng ta sẽ đồng loạt công kích con yêu quái này. Anh hãy chuẩn bị đi. Một… hai … ba, tấn công” Nguyễn Phong đáp lại lời của đối phương, đồng thời điều động lượng lớn nguyên lực trong cơ thể, ngưng tự phong nguyên tố trên đầu mũi thương. Mà ba người còn lại cũng không ngoại lệ, đều chuẩn bị tung ra đòn tấn công mạnh mẽ của bản thân. Tiếng đếm thứ ba vừa dứt, cả bốn người đồng loạt tấn công. Đảo ảnh màu vàng của Văn Thái, kiếm ảnh xanh lục của Trần Duy, thương ảnh ngưng tụ từ gió xoáy của Nguyễn Phong, và còn cả ánh đao sáng loáng như tia chớp của Nguyễn Đức Minh. Bốn đòn công kích đồng loạt phủ xuống người con thụ yêu, gây ra sát thương mãnh liệt vô cùng. Con thụ yêu sau một loạt công kích này của mọi người, cả cơ thể xuất hiện vô số vết dập nát, còn có cả những vết cắt sắc bén, còn cả một vết thương trí mạng sâu hoắm ở giữa đỉnh đầu cùng một vết chém sắc lịm ở cổ. Lung lay một chút, có vẻ như con thụ yêu vẫn không cam lòng, muốn tấn công lại bốn người kia, chỉ là sức sống của nó đã tiêu tan, con thụ yêu cuối cùng cũng đổ sập xuống trong ánh mắt vui mừng của mọi người.