Bốn người Nguyễn Phong sau khi ra khỏi quán cũng không có nhiều tâm trạng đi tham quan thành Kinh Bắc nữa. Mới vừa bước vào thành chưa được một ngày đã bị người ám sát, dù là ai cũng không thể cao hứng được, chính vì vậy nên lựa chọn tốt nhất của họ bây giờ chính là trở về Giáo trường nghỉ ngơi. Trên đường đi, Vũ Ngôn vẫn ung dung tự nhiên, nhưng ba tên học trò thì không thể nào giữ được tâm tình như hắn. Trần Duy cùng Văn Thái kéo theo Nguyễn Phong, cố tình đi tụt lại sau Vũ Ngôn một đoạn, tiếng bàn luận khe khẽ vang lên. “Đại ca, Văn Thái, hai người có biết tại sao sư phụ lại thả hắn đi không?” Trần Duy vốn thiếu tính kiên nhẫn, cho nên hắn luôn là người lên tiếng trước tiên “Thả ai cơ?” Nguyễn Phong hỏi lại, vẻ mặt cũng có chút bắt chước Vũ Ngôn, tâm tình bình thản vô cùng. “Đại ca, ngươi cũng biết ta đang nói đến ai mà. Chính là cái kẻ đã hạ độc chúng ta ấy. Thật không hiểu sư phụ nghĩ gì, rõ ràng hắn hạ độc suýt hại chết chúng ta, thế nhưng sư phụ lại dễ dàng thả hắn đi như vậy, thật không công bằng mà” “Đúng đó đại ca, ta với Trần Duy suýt chút nữa đã đi gặp ông bà tổ tiên rồi, may mà ngươi cảnh báo kịp thời, nếu không thì chúng ta giờ này chắc cũng đã không còn đứng đây nữa” “Sư phụ tự khắc sẽ có suy nghĩ của người, các ngươi cần gì phải quan tâm quá như vậy” “Đại ca, ngươi nói cứ như ngươi hiểu rõ được sư phụ suy nghĩ gì vậy. Ngươi thử nói cho chúng ta nghe xem nào” “Sư phụ suy nghĩ cao thâm, tầm nhìn của người các ngươi sao có thể sánh được. Mà ngay cả ta, cũng không hiểu được người suy nghĩ gì nữa” “Xì, vậy cũng bày đạt ra vẻ cao thâm. Đại ca ngươi muốn bắt chước sư phụ cũng còn xa lắm” Văn Thái, Trần Duy hai người nghe câu trả lời của Nguyễn Phong cũng biết rõ là hắn đang nói đùa, mặc dù ngoài miệng thì vẫn nói lại một câu, nhưng trong lòng thì tâm trạng cũng đã tốt hơn nhiều, ít ra cũng không còn vì quyết định của sư phụ mà thấy khó chịu. Nguyễn Phong thấy hai tên ạnh em kết nghĩa này trong lòng đã hết bực tức, cũng vui vẻ mà cười. Thực ra không phải là hắn không rõ được tâm ý của sư phụ, nhưng mà sư phụ đã không muốn giải thích, thì hắn cũng chẳng muốn nói ra. Ba người đã cố tình đi tụt lại một đoạn, mà xung quanh lại đông người đi lại, tiếng huyên náo ồn ào vô cùng, át hẳn đi giọng điệu của ba người, chính vì vậy bọn họ không lo bị sư phụ nghe thấy được. Nào ngờ Vũ Ngôn tai thính vô cùng, đi phía trước vẫn nghe rõ ràng những gì ba tên học trò bàn luận bàn luận, thế nhưng từ đầu đến giờ vẫn cố tình lặng yên, muốn thử nghe xem mấy đứa nhóc này có lý giải như thế nào đối với hành động của bản thân. Chỉ cần nghe qua một lượt, Vũ Ngôn đã biết được trong lòng mấy đệ tử suy nghĩ gì, khóe miệng cũng khẽ mỉm cười. Ba người Nguyễn Phong đi đằng sau vốn còn tưởng rằng mình nói chuyện không thể bị sư phụ nghe được, bất ngờ lại nghe thấy tiếng Vũ Ngôn truyền lại: “Nguyễn Phong, con không ngại thì thử nói ra lý giải của bản thân với cách làm của ta xem nào” “Dạ sư phụ. Theo con hiểu, ngay từ lúc phát hiện ra có kẻ hạ độc, người đã âm thầm thi triển ra thủ đoạn của ảo thư pháp gia, khiến cho đối phương bị lâm vào ảo cảnh, một là vừa che mắt kẻ địch, hai là dẫn dụ hắn ra khỏi chỗ ẩn nấp. Sau khi đối phương đã lâm vào ảo cảnh, tất cả mọi hành động của hắn đều sớm đã bị tâm tính khống chế. Nếu như trong lòng hắn chỉ có những ý nghĩ xấu xa, vậy thì hắn vĩnh viễn sẽ chìm đắm trong ảo mộng cho đến chết. Thế nhưng kẻ này trong lòng lại vẫn còn một khoảng tâm tính thiện lương, vẫn biết coi trọng tình cảm gia đình, tình thân máu mủ ruột thịt. Chính điều này đã giúp cho hắn thoát được ảo cảnh. Sư phụ lại thả hắn đi, bởi vì con người kẻ này không hoàn toàn xấu, người muốn dùng hành động này để tạo lên trong lòng hắn một hạt giống tốt đẹp, giúp hắn có cơ hội quay đầu. Tâm trí của sư phụ, thật sự khiến cho học trò nể phục. Chỉ là có điều con vẫn chưa hiểu, mặc dù kẻ này tâm tính đã tự loạn, nhưng sư phụ hoàn toàn không sử dụng một chút thư pháp nào, làm sao có thể ảnh hưởng được đến kẻ địch?” Nguyễn Phong không phải kiến thức hạn hẹp, hắn đã từng đọc qua tư liệu về ảo thư phái, cũng biết được các thư pháp gia thuộc trường phái này khi chiến đấu sẽ thông qua thư pháp, tạo ra ảo cảnh, dẫn dụ địch nhân tiến vào, thậm chí một số cao thủ của lưu phái này còn có thể khiến kẻ địch tự sinh loạn trong lòng mà không cần phải dùng đến thư pháp. Nhưng kể cả là như vậy thì việc muốn kẻ địch lâm vào ảo trận cũng không đơn giản, bởi vì ảo thư phái phải khống chế được tâm tình đối phương, khiến cho tâm tình kẻ địch biến hóa theo ý mình, như vậy mới có thể dẫn dụ được địch nhân tiến vào ảo trận. Nếu kẻ địch chỉ bị nhiễu loạn tâm thần, mà chưa phải là bị khống chế tâm thần thì hoàn toàn không thể đưa được chúng vào ảo trận. Mặc dù Nguyễn Phong tu luyện không phải là lâu, nhưng kiến thức chuyên môn về thư pháp của hắn còn cao hơn Trịnh Tùng nhiều, vì vậy hắn đối với vấn đề này càng thêm nghi hoặc. Từ trước đến nay, sư phụ Vũ Ngôn của hắn thể hiện ra vẫn là một thư pháp gia truyền thống, không ngờ hôm nay hắn mới biết được sư phụ còn là một ảo thư pháp gia. Sự tình khó hiểu xảy ra trên người Vũ Ngôn hôm nay còn nhiều hơn cả mấy năm trước cộng lại khiến cho Nguyễn Phong cũng như lâm vào mây mù, không hiểu được rõ ràng mọi chuyện. Vũ Ngôn đối với câu trả lời của Nguyễn Phong khá là ưng ý, trong mắt hắn, tên đệ tử này quả thật là có thiên phú rất cao, không chỉ tài năng thư pháp, khả năng ứng biến, mà ngay cả tâm tính cũng rất tốt. Trong lòng cao hứng, Vũ Ngôn cũng không tiếc lời, tận tình chỉ bảo cho Nguyễn Phong: “Con hẳn là cảm thấy kì quái khi vi sư vốn là một thư pháp gia truyền thống mà lại có thể thi triển ra ảo cảnh. Điều này cũng không lạ, bởi thực ra mà nói, ta vốn nghiên cứu cả hai trường phái thư pháp này. Mặc dù thành tựu đạt được cũng không có gì đặc biệt, nhưng ít ra đối với việc vận dụng sức mạnh của thư pháp và thi triển ảo cảnh cũng có được chút tâm đắc. Bất kể trường phái nào cũng có điểm mạnh và điểm yếu, ảo thư phái cũng không ngoại lệ. Con cũng đã biết, thư pháp gia thuộc trường phái này muốn thi triền được ảo trận thì trước tiên phải khống chế được tâm tình đối thủ, sau đó mới dẫn dụ chúng vào trong ảo trận của bản thân. Ảo trận là điểm mạnh của ảo thư pháp gia, nhưng quá trình dẫn dắt kẻ địch vào ảo trận quá phức tạp, chính vì vậy mà trở thành điểm yếu của bọn họ. Theo ta thấy, thay vì bản thân phải khống chế tâm tình của kẻ địch, không bằng chúng ta lợi dụng chính tâm tình của kẻ địch để tạo ra ảo trận tương ứng, từ đó mà đưa kẻ địch vào ảo trận. Hơn nữa, ảo trận dù cần phải có thư pháp làm xúc tác để kích phát, nhưng thư pháp không nhất thiết phải viết trên giấy, không nhất thiết phải viết bằng bút. Thư pháp gia đến cảnh giới cao thâm, phải tự lấy bản thân làm thư pháp, biến bản thân thành thư pháp, có vậy mới kích phát được hết sức mạnh của thư pháp gia. Điều này nghe thì có vẻ cao thâm, nhưng thực ra lại cũng rất đơn giản. Ví dụ như con có thể sử dụng các ngón tay tạo hình, hình thành nên các mẫu chữ, đó đã có thể coi là bước đầu của việc lấy thân thể làm thư pháp rồi. Chỉ cần con cố gắng luyện tập, hẳn sẽ có một ngày làm được những điều mà ta đã nói” Lời nói của Vũ Ngôn đối với Nguyễn Phong giống như một chiếc chìa khóa, giúp hắn mở ra cánh cửa tri thức mới. Nguyễn Phong chợt hiểu ra một điều, thư pháp không nhất thiết phải cứng nhắc, phải theo khuôn khổ. Thư pháp vốn đại biểu cho vạn vật, đại biểu cho cả cuộc sống, vậy thì thư pháp phải thiên biến vạn hóa mới đúng. Chỉ là cách suy nghĩ nề lối, cứng nhắc của đa số thư pháp gia từ trước đến nay đã hằn sâu vào lòng Nguyễn Phong, khiến cho hắn không thể nghĩ ra những cách vận dụng sáng tạo của thư pháp. Hôm nay được nghe Vũ Ngôn giảng giải, không chỉ giúp hắn hiểu ra một vấn đề, mà còn giúp cho Nguyễn Phong vén màn mây mù, nhìn thấy một chân trời kiến thức mới. Trong lòng sung sướng vô cùng, Nguyễn Phong cúi đầu thi lễ với Vũ Ngôn: “Đa tạ sư phụ chỉ dạy. Nhờ những lời giảng giải của sư phụ, đệ tử đã thấu hiểu càng sâu về thư pháp rồi ạ” Vũ Ngôn tuy không quay lại, nhưng chỉ cần từ biểu hiện của Nguyễn Phong, hắn cũng hiểu được tên học trò này thật sự là tài giỏi, nói một hiểu mười. Tâm tình Vũ Ngôn càng lúc càng vui vẻ, không kìm được mà cũng cười to mấy tiếng, biểu lộ ra sự thoải mái trong lòng: “Ha ha, đệ tử của ta quả nhiên là tư chất hơn người, nói một hiểu mười. Không ngờ ta lại có thể may mắn thu được một đệ tử tốt như con. Nào, đứng thẳng lên đi, không cần hành lễ như vậy” Nâng Nguyễn Phong dậy, Vũ Ngôn ánh mắt nhìn vào đệ tử này càng thêm sâu sắc, giống như muốn nhìn thấu được người đệ tử mà hắn ưng ý vô cùng này. Chỉ là trong vài giây ngắn ngủi, Nguyễn Phong đã thu hồi lại ánh mắt, bước chân vẫn đều đều đi trước, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa giáo trường. “Các trò, mặc dù ta không đăng kí cho các trò trọ học tại đây, nhưng việc tìm hiểu quy chế thi cũng như tình hình sĩ tử vẫn rất quan trọng. Vì vậy nên ta quyết định chúng ta sẽ tạm ở lại giáo trường bảy ngày, thuận tiện cho các trò tìm hiểu. Bảy ngày này không dài, nhưng cũng không quá ngắn, hy vọng các trò có thể tranh thủ để hiểu sâu về quy chế thi cử.” “Đa tạ sư phụ đã quan tâm, chúng đệ tử nhất định sẽ cố gắng hết sức” Mấy người Nguyễn Phong đều đồng thanh hô, thể hiện rõ quyết tâm đối với kì thi sắp tới.