Chương 36: Đối Mặt

Nhóm người Nguyễn Phong trong quá trình truy lùng dấu vết Phong sí hổ, lại không hề biết rằng chính họ đã trở thành mục tiêu của kẻ khác. Nhóm người Lâm gia với nhân số đông đảo, giữa núi rừng rậm rạp cũng không tốn bao nhiêu công sức, đã xác định được tung tích của đối tượng. Hành động này, hoàn toàn là do sự chỉ đạo của hai vị thiếu gia họ Lâm. Tất nhiên, họ không thể nào để cho chú mình biết được mục đích thực sự, vì vậy đã lấy lí do là thăm dò các tình hình các nhóm thám hiểm xung quanh để có thể điều động nhân thủ truy tìm tung tích của mục tiêu. Và mục tiêu của bọn họ không phải ai khác mà chính là thiếu nữ đã phát ra tiếng cười thánh thót nọ, cũng chính là Tiểu Yến. Sau khi đã xác định rõ nhân số nhóm người Nguyễn Phong, hai vị thiếu gia họ Lâm cũng tự tin hơn rất nhiều. Dù sao thì một nhóm ba người, với hai kẻ mới là thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, ngay cả cấp bậc tân thủ cũng chưa đạt đến, thật không đáng để cho nhóm người Lâm gia đặt vào trong mắt. Trong nhóm người nhà họ Lâm, vị trưởng bối kia là cường giả đã tu luyện đến cảnh giới Tu tinh cấp mười, chỉ cần tiến thêm một bước, sẽ bước vào hàng ngũ cường giả Bát Quái cấp, cũng là cấp bậc cường giả đứng đầu Đại Việt quốc hiện nay. Ngoài ra, còn có ba tên, cấp bậc đều đã đạt đến mức tu luyện nhân, cũng có thể kết thành trận pháp để chiến đấu chống địch. Số người còn lại, hầu hết đều không có căn cơ tu luyện, đều chỉ là võ giả bình thường, nhưng người ta vẫn có câu, lượng đổi thì chất đổi, chính vì vậy, cũng không thể coi thường đám võ giả này. Có thể nói, trận hình lần này Lâm gia phái ra, quả thực là quá mạnh mẽ, nguyên nhân cũng chính là vì hai vị thiếu gia kia. Nếu có ai ở kinh thành, hẳn sẽ biết đến, gia chủ Lâm gia đời này có hai người con trai, con cả tên là Lâm Chính, con thứ tên là Lâm Thuận, cũng chính là hai vị thiếu gia họ Lâm đang ở trong Phong Long sơn này. Tuy là anh em, nhưng hai người cùng cha khác mẹ, đều sinh cùng một năm nhưng lại chênh nhau vài tháng tuổi. Năm nay cả hai anh em đều đã bước qua tuổi mười lăm, cũng chính là lúc đi tìm chân hồn cho bản thân, vì vậy mới có đoàn hộ tống mạnh mẽ như vậy đi theo bảo vệ và nghe hai người sai khiến. Trong rừng rậm trên Phong Long sơn, một đoàn đội hai mươi người vẫn đang đều đều tiến lên. Theo như dự kiến ban đầu, bọn họ sẽ tiến lên khu vực gần đỉnh núi để tìm kiếm chân hồn. Mặc dù trên đỉnh Phong Long sơn mới là nơi có nhiều loài hồn thú mạnh mẽ sinh sống, nhưng theo như truyền thuyết kể lại, ở nơi này còn có một tồn tại với sức mạnh khủng khiếp đang sinh sống. Chính vì vậy, dù cho có một cường giả Tu tinh mười cấp đi theo hộ tống, đoàn người Lâm gia vẫn không dám tiến lên đến đỉnh núi. Lúc này đây, lộ trình của bọn họ đã có một chút thay đổi, dần dần khớp với lộ trình của nhóm Nguyễn Phong. Sự thay đổi này, chính là ý kiến của Lâm Chính và Lâm Thuận, mặc dù bề ngoài nhìn như không có gì đặc biệt, nhưng chẳng ai biết rõ được ý tưởng đen tối nào đó đã nảy sinh trong lòng hai vị thiếu gia này. Trong rừng cây tĩnh lặng, hành trình của hơn hai mươi người tất sẽ gây ra sự xao động không nhỏ. Tuy khoảng cách giữa nhóm người Lâm gia và ba người Nguyễn Phong là khá lớn, nhưng những động tĩnh này vẫn không thể thoát được cảm giác của Vũ Ngôn. Mặc dù vậy, Vũ Ngôn cũng không có bất cứ hành động nào đối với đám người Lâm gia. Nguyên nhân thứ nhất là vì Cửu Long sơn mạch vốn là nơi để tìm kiếm chân hồn cho các tu luyện giả, có người tiến vào đây tìm kiếm cũng là chuyện bình thường, nếu chỉ vì một nhóm người đi cùng đường với mình mà ra tay xua đuổi thì cũng quá vô lý rồi. Thứ hai là bên đối phương nhân số đông hơn, nếu thật sự động thủ, Vũ Ngôn tự tin có thể đánh bại toàn bộ đối phương, kể cả là tên tu tinh mười cấp kia, nhưng điều này không có nghĩa là Vũ Ngôn có thể đảm bảo an toàn cho Nguyễn Phong và Tiểu Yến, vì vậy nên hắn vẫn yên tĩnh chờ xem mục đích của đối phương. Nếu thực sự chỉ là trùng hợp mà cùng đường thì cũng sẽ không có chuyện gì, còn như đối phương mà có mưu đồ bất chính, thì hắn cũng sẽ không để cho đối phương được yên ổn. Tình thế vi diệu giữa hai nhóm người cứ thế tiếp tục. Một bên vẫn tập trung vào việc truy tìm tung tích của Phong sí hổ, bên kia thì thuận đường đi tìm chân hồn, bám theo nhóm người phía trước vì mục đích nào đó mà không mấy người biết rõ. Mãi cho đến ba ngày sau, hai nhóm người mới chính thức chạm mặt. Nếu xét về tốc độ, đương nhiên nhóm người Nguyễn Phong sẽ nhanh hơn, vì dù sao bọn họ cũng không có những võ giả tầm thường thiếu căn cơ. Nhưng vì vừa đi lại phải vừa truy tìm dấu vết của Phong sí hổ, tốc độ của ba người bị tụt xuống, khiến cho nhóm người Lâm gia dần dần đuổi kịp. Một buổi chiều, ba người Nguyễn Phong quyết định nghỉ sớm. Sau bữa cơm chiều đơn giản, Vũ Ngôn rất nhanh đã nhập tâm vào những suy nghĩ của bản thân, đầu mày cau lại, hằn sâu như vết dao khắc, rõ ràng là trong lòng hắn có những nỗi lo lắng vô cùng lớn. Đối với Nguyễn Phong và Tiểu Yến, đây cũng là một cảnh tượng quen thuộc. từ khi bắt đầu hành trình đến nay, chưa có ngày nào mà họ thấy sư phụ mình không suy nghĩ đến xuất thần như thế. Hai người cũng không có hỏi một lần nào, vì dù sao đây cũng là chuyện riêng của Vũ Ngôn, đối với bọn họ dù có muốn biết cũng chưa chắc đã được Vũ Ngôn nói cho nghe. Trái ngược với Vũ Ngôn đang tĩnh lặng vô cùng, Nguyễn Phong lại lấy thương pháp ra tập. Đây cũng là một thói quen của Nguyễn Phong, từ trước tới nay chưa có ngày nào nghỉ ngơi. Cũng không thể nói rõ, Nguyễn Phong lúc này đang luyện thương pháp, hay là luyện thư pháp nữa, bởi vì thương trong tay hắn linh động xảo diệu vô cùng, giống như là đang viết chữ chứ không phải đang múa thương. Tiểu Yến thì khác hắn với hai người đàn ông, nàng luôn thích sạch sẽ, vì vậy mỗi lần hạ trại đều kiến nghị trọn chỗ gần bờ suối, tranh thủ khi xung quanh không có ai, nàng có thể dùng nước suối để tắm rửa, giúp giải trừ cảm giác mệt mỏi cũng như tẩy sạch đi mồ hôi và bùn đất dính trên người sau một ngày đi đường. Đang khi Tiểu Yếu thoải mái ngâm mình trong nước suối mát rượi, để mặc cho dòng nước xoa dịu cơ thể, thì một tiếng cười dâm đãng vang lên ngay cạnh đó. Từ trong rừng cây, đi ra hai bóng người, đúng là hai vị thiếu gia nhà họ Lâm. Trên khuôn mặt bọn chúng lúc này, đang ẩn hiện nụ cười dâm đãng, ánh mắt giống như sói đói, nhìn chằm chằm vào thân thể mảnh mai của Tiểu Yến ở dưới dòng nước. Thấy có người lạ đến, Tiểu Yến phản ứng đầu tiên là vơ ngay lấy quần áo để trên bờ, che đi những chỗ nhạy cảm. Sau đó nàng trừng mắt nhìn hai tên nam nhân xấu xa kia, giọng nói mang đầy ý tức giận “Các ngươi ở đâu tới đây, dám nhìn trộm ta tắm rửa. Mau cút ngay đi, nếu không ta gọi một tiếng thì sẽ có người cho các ngươi một bài học nhớ đời đó” “Ha ha, đại ca, ngươi nghe con nhỏ này nói có buồn cười không. Trước giờ chỉ mới có chúng ta đuổi người khác đi, làm sao lại có kẻ nào dám đuổi chúng ta. Con nhỏ kia, khôn hồn thì ngoan ngoãn ngậm mồm vào, để cho hai vị thiếu gia đây đùa vui một lát. Chúng ta mà thoải mái, còn có thể thưởng thêm cho ngươi, bằng không bọn ta mà tức giận, thì ngươi cứ liệu hồn”. Lâm Thuận cất giọng khinh bạc Tiểu Yến, trong lời nói tràn đầy ý tứ đe dọa uy hiếp, anh trai hắn là Lâm Chính đứng một bên, cũng chỉ cười khảy trước lời đe dọa của Tiểu Yến, chân cũng chẳng dừng bước, cứ thế bước về phía nàng. Tiểu Yến lúc này đang hoảng loạn vô cùng, nàng không thể tin được lại có kẻ dám ngang nhiên làm trò đồi bại như thế. Không thể làm gì khác hơn, nàng chỉ có thể cầu cứu đến cha và sư huynh. “Anh Phong, anh đang ở đâu, mau đến cứu em với”. Tiếng của Tiểu Yến vang vọng giữa rừng sâu, rất nhanh truyền đến tai Nguyễn Phong đang luyện thương ở gần đó. Nghe thấy Tiểu Yến cầu cứu, Nguyễn Phong không dám chậm trễ, lao ngay về phía dòng suối. Hai tên thiếu gia cũng không dám chậm trễ, vội vã vọt về phía Tiểu Yến, mục đích đánh ngất nàng trước tiên, đem đến nơi không người biết rồi sau đó mới từ từ xử lý. Tiểu Yến chỉ có thể quàng một cái áo dài qua người, che vội đi những chỗ nhạy cảm, sau đó rút con dao nhỏ trong cái túi ra, giơ lên để tự vệ. Hai tên thiếu gia thấy nàng có vũ khí, cũng không dám khinh thường, đều đề phòng cẩn thận, áp sát về phía Tiểu Yến, một tên vòng ra sau, một tên tiến sát đến trước mặt nàng, tạo thành thế tiền hậu giáp công. Tiểu Yến vung con dao nhỏ lên, bảo vệ xung quanh thân thể, khiến cho hai tên nam nhân xấu xa kia trong nhất thời cũng không làm gì được nàng. Vì muốn nhanh chóng hoàn thành mục đích, Lâm Thuận rút từ trong ngực áo ra một cây quạt bằng sắt, vung lên giao đấu trực diện với con dao nhỏ trên tay Tiểu Yến. Rất nhanh hắn đã đánh bay con dao nhỏ ra ngoài, vì dù sao Tiểu Yến cũng là phận nữ nhi, sức lực không thể bằng được một nam nhân như hắn. Lâm Chính thừa cơ này, áp sát Tiểu Yến từ phía sau, tay vung lên tạo thành thủ đao, muốn chặt mạnh vào sau gáy khiến Tiểu Yến ngất đi. Vừa lúc tay hắn hạ xuống, một vật thể từ xa phóng tới, đánh trúng tay Lâm Chính, khiến hắn như bị điện giật, nhanh chóng rút tay lại. Trên tay Lâm Chính lúc này, đã găm chặt một hòn đá nhỏ có cạnh rất sắc, máu tươi chảy ra đầm đìa. Lâm Thuận nhìn thấy tình thế không ổn, ngưng thần cảnh giác, vừa lúc có tiếng gió rít vang lên. Lâm Chính thất thanh kêu lên một tiếng “Em trai, cẩn thận”. Lời hắn vừa ra, thì một ngọn thương cũng đã đánh lên ngực Lâm Thuận, sau đó quay ngược lại, quật lên ngực Lâm Chính. Vì quá bất ngờ, hai tên đều không kịp đề phòng, bị đánh cho bay ngược ra sau. Tiểu Yến nhìn thấy người đến cứu là Nguyễn Phong, cũng vui mừng khôn xiết, vội vã chạy lên bờ, núp vào sau lưng Nguyễn Phong. Nhìn thấy tình cảnh của Tiểu Yến, Nguyễn Phong cũng không quay đầu lại, chỉ bảo nàng núp ra sau một bụi cây, mặc quần áo vào cho tử tế trước đã. Tiểu Yến mặt mày đỏ hồng, vừa ngượng ngùng, vừa vui mừng vì được Nguyễn Phong tới cứu, lại tức giận vì bị hai tên dâm tặc kia quấy nhiễu, vội vàng chạy đi thay quần áo. Nguyễn Phong lúc này mới ngưng thần quan sát hai tên dâm tặc, nhìn thấy bọn chúng bộ dáng cũng là con nhà quyền quý, lại chính là hai tên thiếu gia trong nhóm người lần trước mà mình đã bắt gặp, trong lòng cũng dâng lên sự tức giận. Không ngờ cũng là kẻ được ăn học tử tế, lại dám làm trò đồi bại như vậy giữa thanh thiên bạch nhật. Nguyễn Phong chẳng quản bọn chúng có phải công tử quyền quý hay không, lại bước nhanh về phía trước, vung thương lên, nhằm vào bọn chúng mà đánh tới. Lâm Thuận biết tình thế không ổn, vội kêu to một tiếng, kêu gọi đám người dưới đến giúp mình. Lâm Chính lúc này tay đã chảy máu đầm đìa, cũng vô cùng tức giận, gào lên một tiếng, rút ra một thành nhuyễn kiếm vẫn quấn ở thắt lưng, lao lên trực tiếp tấn công về phía Nguyễn Phong. Nhưng tay hắn đã bị thương, lại bị trúng một gậy vào ngực, khí huyết đảo lộn chưa bình tĩnh lại được, làm sao có thể là đối thủ của Nguyễn Phong. Rất nhanh hắn đã bị Nguyễn Phong đánh rớt kiếm, sau đó là một thương xỉa thẳng vào đùi, đánh cho hắn ngã vật ra đất lăn lộn kêu khóc. Lâm Thuận đứng một bên thấy vậy, lòng cũng vô cùng căm tức, nhưng hắn biết hiện giờ bản thân không phải đối thủ của Nguyễn Phong, nên chỉ có thể chờ người đến giúp đỡ. Lúc này trong rừng chạy vọt ra một đám hơn mười tên, đúng là hạ nhân của Lâm gia đi theo bảo vệ hai vị thiếu gia. Lâm Thuận mừng rỡ, chỉ thẳng vào Nguyễn Phong, ra lệnh cho đám hạ nhân: “Các ngươi, mau tiến lên, đánh hắn cho ta. Bắt trói hắn lại càng tốt, dám đả thương đến người của Lâm gia, tuyệt không thể bỏ qua hắn một cách nhẹ nhàng được.” Lâm Chính nằm lăn lộn dưới đất, cũng lên tiếng, giọng rít lên đầy căm phẫn: “Đúng thế, nhất định phải bắt được hắn, chặt chân của hắn ra mới làm ta hả được cơn giận này” Đám hạ nhân cùng hung cực ác lao lên, bao vây Nguyễn Phong vào giữa. Nguyễn Phong thấy tình thế bất lợi, cũng không bối rối, đôi mày nhíu lại tìm sơ hở của bọn chúng, hòng đột kích thoát ra. Đúng lúc này, một giọng trung niên gầm lên đầy dữ tợn, giống như tiếng sấm nổi giữa trời quang, chấn nhiếp mọi người “Kẻ nào dám đả thương người của Lâm gia ta hả?” Lâm Thành, cũng chính là vị trung niên quyền uy trong đoàn người Lâm gia đã đi đến hiện trường, khuôn mặt bừng bừng tức giận. Lâm Chính là cháu hắn, đường đường là thiếu gia của Lâm gia, lại bị người đả thương ở giữa rừng rậm thế này, làm sao hắn có thể bỏ qua cho được. Hai tay Lâm Thành vung lên, nguyên khí trong không trung sôi động, một cơn gió xoáy mạnh mẽ quét qua, bao vây Nguyễn Phong lại, từ từ ép chặt thành một cuộn, trói Nguyễn Phong ở chính giữa. Chiêu này được gọi là Phong hệ Giam Cầm, một kỹ năng khống chế nổi tiếng của Lâm gia. Nguyễn Phong bị đối phương vậy chặt, không thể cựa quậy, vốn tưởng rằng khó thoát, nào ngờ lại có một đạo gió xoáy khác nổi lên, xoáy tròn như một mũi khoan, đục thủng lớp trói buộc quanh thân hắn, khiến cho hắn thoát ra được. Đám người xung quanh còn đang ngơ ngẩn vì sức mạnh của những tu luyện giả, thì Nguyễn Phong đã vọt qua bọn chúng, thoát ra ngoài. Tiếng của Vũ Ngôn vang lên, quanh quẩn khắp núi rừng, uy thế còn hơn cả của Lâm Thành: “Dám động đến đệ tử của ta, các ngươi cũng to gan lắm. Khôn hồn thì cút ngay khỏi tầm mắt của ta, bằng không dừng trách ta ra tay tàn nhẫn” Lâm Thành nghe tiếng đoán người, biết được đối phương cũng là một cường giả cấp cao, chắc chắn là mạnh hơn hắn, lúc này mới kinh hãi, vội ra hiệu cho người khiêng Lâm Chính đang nằm trên đất lên, vội quay người rời đi. Lâm Thuận cũng bị chú hắn lôi đi, nhưng vẫn quay lại, ánh mắt độc ác nhìn về phía Nguyễn Phong: “Các ngươi đợi đấy, mọi chuyện còn chưa xong đâu” Bỏ lại một câu, đám người Lâm gia đã vội vã rời thẳng đi, Tiểu Yến lúc này mới từ trong rừng cây đi ra. “Anh Phong, anh không sao chứ. Cũng may em kịp chạy về gọi cha em đến đây, bằng không anh thật sự bị bọn họ bắt mất rồi” Tiểu Yến quan tâm hỏi thăm Nguyễn Phong, lại xem xét trên người hắn có vết thương nào không. Nguyễn Phong cười nói: “Còn chưa có vấn đề gì. Cũng may em nhanh trí, gọi sư phụ đến giải vây giúp anh. Sư phụ, đa tạ người đã giúp con thoát khốn” “Không có gì, đệ tử của ta, cũng không thể để kẻ khác tùy tiện khinh thị như vậy. Thôi mau thu dọn nghỉ ngơi, sáng mai còn phải lên đường tiếp”. Ba người lại quay về điểm tập kết, dọn chỗ nghỉ ngơi qua đêm. Một đêm yên tĩnh, nhẹ nhàng trôi qua, khiến người ta tâm tình cũng bình yên lại.