Chương 33: Núi Rừng Không Yên Tĩnh

Ngày thứ hai, ngay khi trời còn tờ mờ sáng, ba người đã tiếp tục đi tìm chân hồn. Bọn họ đi từ sáng sớm, đến chiều tối lại nghỉ chân trong rừng, tuy không có lều trại gì, nhưng cũng rất tự nhiên hòa đồng với thiên nhiên. Nguyễn Phong còn kiếm về một ít dây leo, cành cây khô cùng lá cây, dựng hẳn cho Tiểu Yến một căn lều nhỏ để ngủ qua đêm. Dù sao nam nữ cũng khác nhau, đàn ông có thể thoải mái ngủ ngoài trời, nhưng cũng không nên để một cô gái chịu khổ theo mình. Tiểu Yến được Nguyễn Phong quan tâm, thâm tâm rất đỗi vui mừng, cũng không có tỏ vẻ tranh hơn thua với cánh mày râu như những cô gái cá tính khác, chỉ ngoan ngoãn vào trong lều nghỉ qua đêm, tranh thủ thời gian hồi phục sức lực để còn tiếp tục cuộc hành trình. Thời tiết mùa xuân ấm áp, nhưng cũng rất mát mẻ dễ chịu. Ấm áp là vì người ta vừa trải qua mùa đông lạnh giá, đối với mùa xuân dịu dàng cũng tràn ngập chờ mong. Ấm áp, có lẽ cũng vì sinh cơ bừng bừng của mùa xuân, khiến con người không thể nào khống chế được nhiệt huyết trào dâng mà tạo ra cảm giác ấm áp. Mà mùa xuân mát mẻ, lại vì những cơn gió xuân mang theo hơi nước, mang theo từng hạt mưa phùn tưới tắm cho cây cối, tưới tắm cả cho cuộc sống của con người, tạo cho người ta một cảm giác sướng khoái mát mẻ trước khi bước sang mùa hè nóng bỏng. Trong thời tiết mùa xuân tươi mới, ba người bước đi trong rừng rậm, vượt qua núi đồi, cùng nhau tìm kiếm một chân hồn thích hợp cho Nguyễn Phong. Theo sự lựa chọn của Nguyễn Phong, mục tiêu của cuộc tìm kiếm lần này chính là một chân hồn mang thuộc tính phong. Theo kiến thức của những tu luyện giả, trong khu vực Cửu Long sơn mạch này, các loài động vật mang thuộc tính phong chủ yếu đều tụ tập ở Phong Long sơn, cũng là ngọn núi cao thứ hai trong Cửu Long sơn mạch. Tính từ thôn làng Vĩnh Thái, cũng tức là từ dưới chân Thanh Long sơn mà đi, thì ít nhất cũng phải năm ngày mới đi được đến Phong Long sơn. Khoảng cách tuy không phải quá xa, nhưng đường núi chập chùng, lại gập ghềnh khúc khuỷu, hơn nữa còn phải leo núi vượt dốc, nên tốc độ cũng bị giảm đi đáng kể, thời gian tốn cũng không ít. Ba người Nguyễn Phong mới khởi hành từ hôm qua, tính đến lúc này, nhiều nhất cũng chỉ mới đi được một phần năm hành trình, vì vậy họ cũng không nóng vội. Trên đường đi vừa trò chuyện, lại ngắm nhìn cảnh sắc núi non, rừng rập tràn đầy sức sống mùa xuân, đối với con người cũng là một loại hưởng thụ. Nguyễn Phong trong quá trình leo núi, lại nhớ tới trước đây từ có lần leo lên đỉnh Fanxipan ở phia Bắc Việt Nam, tuy cùng là rừng núi hoang sơ, nhưng so cảnh sắc thì Fanxipan tuyệt không thể so được với núi rừng nơi này. Giá mà có máy ảnh, chụp lại vài kiểu làm kỷ niệm thì tốt biết mấy. Đáng tiếc ở đây con người chuyên tâm vào nghiên cứu và phát triển khả năng của bản thân, lại không quá để ý đến sự trợ giúp từ bên ngoài, cho nên công nghệ khoa học cũng không phát triển lắm. Hoặc nói cách khác, công nghệ của thế giới này, liên quan trực tiếp đến sức mạnh bản thân nhiều hơn là các nguồn năng lượng từ bên ngoài. Theo như sách vở mà Vũ Ngôn đưa cho Nguyễn Phong đọc, cũng có miêu tả đến vài loại đồ vật công nghệ cao ở thế giới này. Ví dụ như những quả cầu nước có thể lưu giữ hình ảnh bên trong, hoặc những mầm cây có thể trực tiếp mọc thành nhà gỗ, hoặc là một vài loại phù chú khắc lên trên ngọc, vàng hoặc các tài liệu quý hiếm, tạo thành các loại trang sức có thể giữ cho con người luôn thơm tho, không bị bụi bẩn bám vào. Nghe miêu tả qua, Nguyễn Phong cứ tưởng như mình đang được nhìn thấy phép thuật một cách gián tiếp, nhưng ngẫm nghĩ lại theo suy luận logic, thì đây cũng là một điều bình thường. Người ở thế giới này, tận dụng sức mạnh bản thân là chính, sử dụng những khả năng điều động sức mạnh tự nhiên, truyền vào trong đồ vật, hoặc trực tiếp tạo nên đồ vật cũng có thể tính là một loại công nghệ khoa học khác. Dù sao vẫn là điều khiển năng lượng và vật chất mà thôi. Từ thôn làng bắt đầu khởi hành cho đến nay, Nguyễn Phong đã gặp rất nhiều loài động vật, nhưng không có những loài thú ăn thịt nguy hiểm, cũng không gặp cảnh các loài động vật săn mồi. Có lẽ người dân trong làng đã xua đuổi những loài động vật nguy hiểm ra xa làng xóm, đuổi chúng vào trong núi rừng sâu thẳm để bảo đảm an toàn của bản thân. Tiểu Yến có lẽ từ trước tới giờ luôn ở trong làng, cũng chưa từng trải qua bao nhiêu chuyện, nên tâm lý cũng có chút buông lỏng, đi trên đường giống như đi chơi nhiều hơn là đi rèn luyện. Dù đã được cha nhắc nhở về tính nguy hiểm của chuyến đi, nhưng Tiểu Yến suốt từ đầu tới giờ chưa gặp phải chuyện gì nguy hiểm, lại luôn có hai người Nguyễn Phong bảo vệ xung quanh, nên cũng rất thoải mái. Nguyễn Phong tuy cũng là lần đầu đi đến rừng nguyên sơ như thế này, nhưng do đã xem nhiều trên truyền hình, cho nên cũng hiểu được, cảnh sắc rừng bình tĩnh nhưng không có nghĩa là an ổn, vì vậy vẫn luôn mang tâm lý đề phòng. Vũ Ngôn thấy Nguyễn Phong cẩn thận như vậy thì rất tán thưởng, lại nhìn sang con gái mình có vẻ thả lỏng, chỉ có thể lắc đầu. Dù sao con gái cũng không giống con trai, tâm tư cẩn thận không thể được như con trai. Đây là kết luận của Vũ Ngôn lúc này. Ba người vượt qua một đoạn đất đai nhô cao, gần giống như một cái đèo. Lên đến đỉnh đèo, nhìn ra xa mới phát hiện, càng đi rừng cây càng thêm rậm rạp. Sau bữa trưa, ba người tiếp tục tiến bước, đã bắt đầu bước vào khu vực rừng rậm. Trong rừng rậm, cây cối mọc um tùm, có nhiều cây cổ thụ cao đến cả chục mét, thân cây hai ba người ôm không xuể, cành lá xum xuê rậm rạp, che kín khoảng không, tạo cho rừng rậm một cảm giác hơi âm u. Mặt trời trên cao dù vẫn đang tỏa sáng, nhưng bước đến khu vực rừng này, giống như bước vào một toàn cung điện làm bằng gỗ vậy, ánh sáng bị mái nhà che bớt đi, khiến cho bên dưới luôn mát mẻ thoải mái. Thính lình trong rừng cây có tiếng động xột xoạt, giống như có loài thú đang qua lại vậy. Dù trong rừng, việc có các sinh vật chạy qua chạy lại là rất bình thường, nhưng lần này, tiếng cành lá va chạm lao xao lại khiến cho Nguyễn Phong cùng Tiểu Yến trong lòng có chút lo lắng. Nguyễn Phong càng thêm nâng cao cảnh giác, còn Tiểu Yến thì hai tay đã nắm chặt vũ khí. Vũ khí của nàng là một sợi roi da, cán được làm từ một loại gỗ đặc biệt, tuy cầm vào có rất nhẹ, nhưng lại vô cùng chắc chắn, không phải lo roi sẽ bị tuột tay khi đang đánh nhau. Ngọn roi làm từ đuôi một loài động vật thuộc họ bò sát, thẳng tắp, mềm dẻo. Trên ngọn roi lại có nhữn đường nét như khắc vào, lại như dấu da của một loài động vật nào đó, có thể gia tăng ma sát khi tấn công kẻ địch, làm thương tích gây ra cho đối phương càng thêm mạnh, cũng có thể gia tăng độ chắc chắn khi khống chế đối phương. Vũ khí thuộc loại roi, thường thiên về khả năng khống chế đối phương, yêu cầu kỹ năng sử dụng tốt, năng lực khống chế cao, tính toán tỉ mỉ, nhưng lại không cần quá nhiều sức mạnh, vì vậy rất phù hợp dành cho phụ nữ sử dụng. Ngọn roi trên tay Tiểu Yến, chính là do Vũ Ngôn cẩn thận chế tạo, dành riêng cho nàng. Sau một loạt tiếng loạt xoạt, một tiếng gầm gừ vang lên trong không trung. Một bóng hình to lớn vọt ra từ trong rừng cây, nhìn kỹ lại thì ra là một con hổ. Con hổ này so với loài hổ mà Nguyễn Phong thường thấy, thật sự khác biệt. Toàn thân con hổ có màu xanh lá, lại có những vằn màu nâu, rất phù hợp để ẩn tàng ngụy trang trong tán lá cây, rình rập săn mồi. Mục tiêu của con hổ này, không phải là ba người Nguyễn Phong, mà là một con hươu ở đang ăn lá cây ở gần đó. Tiếng hổ gầm vang lên giữa không trung, mạnh mẽ hung bạo, khiến cho con hươu giật mình, hoảng sợ vô cùng, không còn đủ sức mà bỏ chạy. Sau một nhát vồ mạnh mẽ, con hổ tiếp tục bằng một nhát cắn mạnh vào cổ con hươu khiến máu tươi ròng ròng chảy ra. Đây chắc chắn là một đòn trí mạng, bởi chú hươu đang giãy dụa, sau khi trúng đòn này đã hoàn toàn im lặng, không còn động tĩnh gì nữa. Con hổ ánh mắt gườm gườm, hăm he nhìn về phía ba người Nguyễn Phong, trong đôi mắt có ý đe dọa và xua đuổi. Dường như nó sợ ba người Nguyễn Phong sẽ tranh con mồi với nó vậy. Tiểu Yến nhìn cảnh con hổ cắn chết chú hươu, vô cùng xúc động, dường như muốn tiến lên giải cứu chú hươu đáng thương kia. Chỉ là Nguyễn Phong đã sớm giữ tay nàng lại. Trải qua một hồi khuyên bảo của Nguyễn Phong, Tiểu Yến cũng nguôi ngoai đi phần nào. Dù sao đây cũng là giới tự nhiên, động vật ăn thịt săn mồi là hoàn toàn bình thường, hơn nữa con hươu cũng đã chết rồi, có muốn giải cứu cũng chẳng được nữa. Ba người lẳng lặng quay đi, con hổ thấy vậy cũng lặng lẽ tha con hươu đi, dù sao ba kẻ đáng gờm kia cũng không gây ảnh hưởng đến bữa ăn của nó. Tiểu Yến lần đầu tiên biết được, giới tự nhiên cũng tàn nhẫn vô cùng. Cả quãng đường buổi chiều, nàng thi thoảng lại chảy nước mắt, thương tâm vì một chú hươu đáng yêu như vậy lại trở thành bữa trưa cho con hổ. Nguyễn Phong khuyên bảo cũng đã nhiều, nên cũng để mặc nàng như vậy. Một người con gái, lần đầu tiên chứng kiến sự vô tình của thiên nhiên, có chút buồn rầu cũng là bình thường, mặc cho cô gái ấy có phải là tu luyện giả hay không. Hành trình của ba người, cũng sẽ không vì chút chuyện này mà gián đoạn.