Chương 240: Đổi Mới – Vinh Quy.

Ngày mười sáu tháng chạp, sáng sớm! Vậy là đã hai ngày trôi qua kể từ khi âm mưu của đám ma tộc bị đánh bại, thế nhưng khoảng thời gian ấy vẫn là quá ngắn để xoa dịu nỗi đau mà bọn chúng đã gây ra cho người dân Đông Long. Quanh một khóc phố nào đó, người ta vẫn mơ hồ nghe được tiếng khóc ai oán của những người vợ đã mất chồng, tiếng bập bẹ đòi cha của những đứa con thơ, và còn cả tiếng thở dài não nề của những người đã chẳng còn ai để yêu thương! Thế nhưng, hy vọng vẫn chưa bao giờ bị dập tắt. Ngay cả trong những giây phút tăm tối nhất, thì nơi con tim mỗi người vẫn luôn le lói ánh sáng của niềm tin. Và cũng chính những tia sáng ấy đã trở thành động lực cho người dân Đông Long vượt qua nỗi đau, để rồi sáng ngày hôm nay, dọc theo các tuyến đường lớn trong kinh thành là từng hàng người đông nghìn nghịt nhưng vẫn xếp hàng một cách chỉnh tề, ai ai cũng dõi mắt chờ mong được nhìn thấy những vị tiến sĩ của khoa thi năm nay – những người sẽ giúp họ xây dựng lại một chốn quê nhà bình yên và giàu đẹp. Hoàng cung! Ngay từ sớm tinh mơ, các sĩ tử đạt được công danh trong khoa thi năm nay đã xếp hàng trước cửa đông hoàng thành, tổng cộng cũng phải đến bốn trăm người, bao gồm cả hai ban văn võ. Hơn bốn trăm người là một con số không lớn cũng không nhỏ, nhưng đối với lịch sử khoa cử của Đại Việt suốt mấy nghìn năm nay thì đây lại là một con số kỷ lục, bởi từ khi triều đình Đại Việt bắt đầu đặt ra chế độ khoa cử thì chưa có một khoa thi nào có đến hơn hai trăm người đỗ đạt công danh. Và khoa thi năm nay càng đặc biệt hơn khi ban võ không có tam khôi() hay bất cứ vị tiến sĩ nào, bởi tất cả những sĩ tử dự thi ban võ có thể đứng đây ngày hôm nay đều đã sớm được hoàng đế bổ nhiệm làm quan rồi. “Boong!” Đúng lúc này, một tiếng chuông bất chợt ngân lên, vang vọng ra khắp cả kinh thành. Tiếng chuông báo hiệu giờ lành đã đến, cũng đồng thời báo cho toàn bộ nhân dân Đông Long biết rằng: nghi lễ đã sắp bắt đầu. “Kẽo kẹt, kẽo kẹt!” Tiếng chuông vừa dứt, cánh của hoàng thành to dày đã được mở ra. Một vị thái giám cầm tay cầm phất trần nhanh chóng tiến ra, đến tận trước mặt các sĩ tử thì mới dừng lại, cất cao giọng mà hô: “Thánh chỉ đến!” Chờ khi toàn bộ các sĩ tử đều đã quỳ xuống tiếp chỉ, vị thái giám này mới mở cuộn lụa vàng ra mà đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết! Khoa thi năm Giáp Ngọ đã kết thúc môt cách tốt đẹp. Trong số hàng vạn sĩ tử dự thi, trẫm đã chọn ra được những người có tài năng và phẩm hạn cao cả nhất - những người sẽ giúp trẫm xây dựng đất nước Đại Việt ngày càng vững mạnh giàu đẹp hơn. Nay, nhằm vinh danh các sĩ tử đã đạt được thành tích tốt trong kỳ thi vừa qua, trẫm ban cho các khanh được cưỡi ngựa dạo quanh kinh thành, để dân chúng khắp chốn đô thành được nhìn thấy dung mạo của các vị hiền tài, cũng là những rường cột tương lai của đất nước. Khâm thử!” “Chúng thần tạ ơn hoàng thượng!” Chúng sĩ tử sau khi nhận được thánh chỉ liền đồng loạt cảm tạ ân điển của hoàng đế, rồi tất cả lại đồng loạt đứng lên theo hiệu lệnh của vị thái giám. Ngay lúc này, một đội binh mã đã tiến đến trước mặt các sĩ tử, mỗi binh sĩ đều dẫn theo ba bốn con ngựa tốt đã được thắng những bộ yên cương đẹp mắt. Các sĩ tử cũng đã sớm biết thông lệ này, thế nên mỗi người đều nhanh chóng tiếp nhận ngựa từ tay các binh sĩ. Chờ khi toàn bộ các sĩ tử đều đã lên ngựa, vị tướng quân dẫn đầu đội binh sĩ mới ra hiệu cho bọn họ đi theo sau mình, chính thức bắt đầu quá trình vinh danh các sĩ tử. Lộ trình của các sĩ tử cũng tuân thủ theo thông lệ bao đời nay: xuất phát từ cửa đông của hoàng cung, sau đó sẽ đi dọc theo tuyến đường chính phía đông, mãi cho đến khi tiến vào chợ Đông Thắng thì mới rẽ dần về phía nam, rồi lại vòng qua chợ Tây Trường mà đi lên phía bắc. Sau khi đi hết một vòng lớn quanh kinh đô, đội ngũ sĩ tử sẽ trở về hoàng cung, tiếp nhận ly rượu tiễn biệt do đích thân hoàng đế ban tặng rồi mới lên đường vinh quy. Cũng như bao năm trước, ngay khi các sĩ tử vừa tiến vào trục đường chính phía đông kinh thành thì cũng là lúc họ nhận được những lời chúc mừng của nhân dân. Không chỉ có những lời chúc tràn đầy niềm hân hoan, nhân dân Đông Long còn không ngừng tung những cánh hoa tươi về phía các sĩ tử để mừng cho thành tích mà họ đã đạt được, và cũng là để gửi gắm niềm kỳ vọng của mỗi người dân đến những vị quan mới này. Trong bầu không khí náo nức ấy, lòng người bất chợt cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Đâu đó, một tiếng trẻ em vui cười chợt vọng lại, khiến cho những người trưởng thành cũng cảm thấy thêm ấm lòng, trong đáy mắt mỗi người khi nhìn về những sĩ tử đang cưỡi ngựa kia cũng đã nhiều thêm một nét cảm kích và trông mong. Đoàn sĩ tử diễu hành khắp một vòng quanh kinh đô, không chỉ đón nhận tấm thịnh tình của dân chúng mà còn được tận mắt nhìn thấy sự phục hồi của cả thành Đông Long này. Mới chỉ qua hai ngày, thế nhưng những tàn tích sau cuộc chiến đã hoàn toàn được thu dọn. Trên nền đất cũ ẩn chứa bao đau thương và mất mát, từng tòa nhà mới đã được dựng lên, không chỉ mang đến cho thành Đông Long một bộ mặt hoàn toàn khác biệt mà còn phả vào tòa kinh đô ngàn năm văn hiến này một luồng sức sống trẻ trung tươi mới. Dù đã đi khắp kinh thành, nhưng người ta vẫn thoang thoảng ngửi được hương vữa mới: thơm ,chân chất và nhẹ nhàng! Dõi mắt về phía tây kinh thành, tại nơi đã từng là khu xóm liều nghèo khổ và tăm tối, người ta lại nhìn thấy nền móng của một ngôi trường rộng rãi khang trang – nơi sẽ thắp sáng niềm hy vọng và chắp cánh cho ước mơ của những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn. Và không chỉ có lũ trẻ nhận được điều may mắn, mà ngay cả những người dân sống ở các xóm liều cũng đã được triều đình ban cho công ăn việc làm. Những người đàn ông khỏe mạnh thì tham gia xây dựng trường học, còn những người phụ nữ tần tảo rồi sẽ trở thành những người phục vụ trong trường. Cuộc sống của họ rút cục cũng có được một chỗ dựa ổn định, chẳng còn phải tất bật chạy vạy vì miếng cơm manh áo như trước đây. Và có lẽ cũng vì lý do ấy mà trong một ngày cuối đông ảm đạm như hôm nay, các sĩ tử vẫn mơ hồ thấy được những tia nắng mới rạng ngời trong nụ cười của những người dân nơi kinh thành. Cuộc diễu hành kéo dài đến tận giờ Tỵ mới kết thúc, đoàn sĩ tử cũng đã trở lại nơi hoàng cung đầy vẻ trang nghiêm. Khác với lúc sáng sớm phải đứng chờ ngoài cửa đông, các sĩ tử giờ đây đã được dẫn vào sân rồng để hoàng đế gặp mặt. Trên sân rồng chẳng biết từ bao giờ đã bày ra hàng chục dãy bàn dài, trên bàn lại đã sớm được bày những ly rượu Thất Tràng với nước men sáng bóng như ngọc. Chờ khi các sĩ tử đã an vị thì tiếng nhạc mới bắt đầu nổi lên. Đồng thời, một đoàn cung nga mang theo lọng, tán, cờ, quạt hộ tống Lý Hiền Tông tiến vào sân rồng. Ngồi trên ngai vàng, dõi mắt nhìn khắp một lượt hơn bốn trăm sĩ tử, Lý Hiền Tông chậm rãi lên tiếng: “Các khanh. Trong khi diễu hành qua các tuyến đường lớn tại kinh đô, các khanh có cảm nhận được niềm trông mong và kỳ vọng to lớn của dân chúng hay không?” “Bẩm hoàng thượng, chúng thần có cảm nhận được ạ!” “Nếu vậy thì tốt! Trẫm cũng sẽ không nói nhiều lời với các khanh, bởi chính các khanh cũng đã cảm nhận được niềm kỳ vọng mà dân chúng đặt vào lên các khanh rồi. Và niềm kỳ vọng ấy cũng chính là trách nhiệm mà sau này các khanh phải gánh vác. Trẫm hy vọng rằng, sau ngày hôm nay, trong lòng các khanh đều sẽ tồn tại một tinh thần trách nhiệm cao cả, sẵn sàng cống hiến toàn bộ sức mình vì nước vì dân. Chén rượu này là trẫm chúc các khanh sẽ trở thành những vị quan thanh liêm chính trực, tạo phúc cho dân chúng Đại Việt ta. Người đâu, ban rượu!” Lý Hiền Tông vừa dứt lời, một đoàn cung nữ xinh đẹp liền tiến vào sân rồng, nhanh chóng đi qua từng dãy bàn mà rót rượu cho các sĩ tử. Sau khi tất cả các sĩ tử đều đã nhận được rượu của mình, Lý Hiền Tông mới nâng chén rượu trong tay lên, ra hiệu cho các sĩ tử được phép cạn chén. Một chén rượu này vốn không phải loại rượu quý hiếm khó tìm, trái lại, một chén rượu này chỉ đơn giản là một chén rượu trắng mà thôi. Thế nhưng, thứ rượu trắng ấy đã được ủ qua rất nhiều năm, khiến cho hương vị rượu cũng trở nên thơm ngon vô cùng. Hơn nữa, độ rượu ủ lâu năm lại càng mạnh. Rượu vừa vào họng đã khiến cho người ta cảm thấy nóng rừng rực, đồng thời cũng khiến cho bầu nhiệt huyết trong tim mỗi người sục sôi. Chí nam nhi là phải lập công danh đền nợ nước, nay quyết tâm lập công danh đã thành, các sĩ tử lại càng muốn đem đến cho muôn dân một cuộc sống êm ấm yên vui. Có làm được như vậy, họ mới không thấy uổng công sinh ra làm một đấng mày râu, mới không thấy hổ thẹn với niềm hy vọng của nhân dân và hoàng đế. Rượu trong chén đã cạn từ lâu, nhưng ngọn lửa nhiệt tình trong lòng mỗi người lại chưa bao giờ tắt. Sau khi bái tạ hoàng đế một lần nữa, các sĩ tử lại được một vị thái giám dẫn đường rời khỏi sân rồng. Phía ngoài hoàng cung, một đội binh mã đã sớm đứng chờ sẵn. Nhiệm vụ của đội binh mã này là hộ tống các sĩ tử vinh quy bái tổ, mà cũng vì trọng trách lớn lao ấy nên các binh lính có mặt tại đây đều là kẻ tinh nhuệ hơn người. Gần bốn trăm sĩ tử, gần một nghìn binh sĩ, cả một đoàn người lớn như thế chậm rãi tiến bước trên đường lớn phía đông, bắt đầu hành trình vinh quy của các sĩ tử. Cửa thành phía đông đã sớm được mở rộng, trên tường thành treo hàng loạt những lá cờ với hai màu đỏ vàng. Trong làn gió nhẹ cuối đông, những lá cờ ấy vẫn rộn ràng tung bay, như vẫy chào tiễn bước những người sĩ tử. Bên cổng thành, chẳng biết từ bao giờ đã có một chiếc xe ngựa hoa lệ đứng đợi sẵn. Ngay khi vị tướng dẫn đầu đoàn hộ tống nhìn thấy chiếc xe ngựa ấy thì ông liền lập tức ra hiệu cho mọi người dừng lại, còn các binh sĩ cũng lập tức tách sang hai bên, nhường ra một lối đi ở chính giữa. “Lạch cạch!” Cánh của bên chiếc xe ngựa bỗng nhiên bật mở. Từ trong buồng xe ngựa, một bóng hình yểu điệu chậm rãi bước ra, tiến về phía các sĩ tử. Vẫn là những bước đi duyên dáng mà thanh nhã, vẫn là mái tóc dài suôn mượt như một dải lụa đen óng ả, và còn cả cánh môi hồng chúm chím như nụ sen; tất cả những đường nét ấy đã tạo nên một sức hấp dẫn tuyệt đối với những sĩ tử tuổi đời còn rất trẻ này, khiến cho họ mỗi lần ngắm nhìn dung nhan ấy đều phải ngây ngẩn một phen. Và trong khi bọn họ còn đang ngơ ngác ngắm nhìn người con gái xinh đẹp kia, thì một cơn gió nhẹ đã cuốn qua tất cả mọi người mà tiến đến trước mặt nàng. Mặc cho phía sau còn cả nghìn người đang quan sát, Nguyễn Phong vẫn can đảm tiến đến trước mặt Thanh, để nhìn thật sâu vào trong mắt nàng, để thấy được đôi mi còn khẽ run rẩy vì lo lắng, và để cảm nhận được từng nhịp tim đang đập loạn trong lồng ngực mình. Mà trên đôi má Thanh giờ đây cũng đã ửng lên hai ráng hồng nhàn nhạt, hàm răng ngà khe khẽ cắn nhẹ vào cánh môi xinh, tựa như có lời muốn nói ra nhưng lại chưa dám nói. Rút cục, Nguyễn Phong vẫn là người mở lời trước. Chỉ thấy hắn rất cố gắng mới có thể mỉm cười, chậm rãi nói ra ba từ: “Chờ anh nhé!” Chỉ ba từ đơn giản vậy thôi, nhưng lại khiến cho ráng hồng trên khuôn mặt Thanh càng thêm đậm sắc. Và có lẽ, bởi Nguyễn Phong đã gánh lấy áp lực khi phải mở lời trước, nên giờ đây Thanh cũng bớt đi phần nào nỗi lo lắng trong lòng, cố gắng mà nói với Nguyễn Phong: “Em chờ anh đấy!” Sau khi Thanh dứt lời, hai người lại lặng yên mà nhìn vào mắt nhau thật lâu, để rồi lại tìm được bóng dáng mình đã in dấu thật sâu trong đáy mắt người còn lại. Bất chợt, Nguyễn Phong lại mỉm cười rồi gật nhẹ đầu với Thanh, mà nàng cũng mỉm cười với hắn một cách thật duyên, sau đó liền quay về trở về xe ngựa. Chờ khi chiếc xe ngựa đã khuất sau một khúc quanh, đoàn sĩ tử mới lại tiếp tục cuộc hành trình. Thế nhưng, họ còn chưa đi được bao xa thì đã phải dừng lại, bởi từ trên con đường phía sau họ lúc này đang không ngừng vọng lại những tiếng vó ngựa phi nhanh, xen lẫn cùng những tiếng gọi đầy vẻ gấp gáp: “Khoan đã! Đừng đi vội!” Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, nháy mắt đã vượt lên trước đoàn sĩ tử rồi mới dừng lại. Chặn trước đoàn sĩ tử lúc này là một con con ngựa với bộ lông đen tuyền, mà trên lưng con ngựa ấy lại là một cô gái đầy vẻ cá tính. Chẳng chờ cho vị tướng dẫn đầu đoàn hộ tống kịp lên tiếng, cô gái đã nói: “Làm ơn hãy cho tôi gặp Phạm Văn Thái!” Lời này vừa dứt, từ trong đoàn sĩ tử chợt vang lên một tiếng hô to đầy vẻ kinh ngạc. Người vừa hô lên chính là Trần Duy. Dù rằng sau trận chiến tại Hoàng Lăng thì hắn đã có vẻ chín chắn trưởng thành hơn, nhưng cái tính hấp tấp thì vẫn chưa thể bỏ ngay được. Sau khi hắn hô lên một tiếng ấy, toàn bộ các sĩ tử khắc đều quay đầu mà nhìn về phía Trần Duy, trong khi Trần Duy thì lại đang nhìn sang Văn Thái với một ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ: “Văn Thái, thật không ngờ đó nha. Người linh hoạt như tôi còn chưa kịp tìm được một người thương, thế mà anh đã có người tiễn đến tận cổng thành rồi đấy! Đúng là bất công quá đi mà!” “Hừ, cậu cứ liệu hồn đấy, chỉ toàn nói năng lung tung thôi.” Bực mình bỏ lại một câu như vậy, Văn Thái liền tách đoàn sĩ tử ra mà tiến về phía cô gái mới đến. Đến tận lúc này hắn mới có cơ hội quan sát cô gái kia một cách cẩn thận hơn, thế nhưng ngay lúc vừa nhìn thấy dung mạo của cô gái này, Văn Thái đã không kìm được mà phải hô lên một cách ngạc nhiên: “Sao lại là cô?” Thì ra cô gái kia chính là Phương Thanh Mộc, chỉ có điều giờ đây cô nàng đang diện một bộ quần áo đậm chất nữ tính nên nhìn khác hẳn với trước kia. Cảm nhận được sự ngạc nhiên trong ánh mắt Văn Thái, nàng ta không khỏi bối rối mà đỏ ửng hai má, mãi mới nói được một câu: “Tôi đến đây là muốn… muốn cảm ơn anh vì đã cứu tôi khỏi tay lũ ma tộc.” “Thì ra là vậy. Cô không cần cảm ơn đâu, dù sao đây cũng là việc mà tôi nên làm thôi. Cô còn gì muốn nói với tôi nữa chăng?” “Không… không còn gì cả!” Khi Phương Thanh Mộc nói ra lời này, chẳng biết vì lý do gì mà trong lòng cả hai người đều dâng lên một sự luyến tiếc khó nói. Sau một hồi trầm lặng, rút cục Văn Thái lại lên tiếng trước: “Nếu đã vậy thì, tạm biệt cô. Tôi đi đây!” Sau khi dứt lời, Văn Thái liền xoay bước trở về hàng ngũ sĩ tử. Nhưng nào ngờ, ngay lúc này Phương Thanh Mộc lại đột nhiên hét to, khiến cho Văn Thái không khỏi ngẩn người: “Văn Thái, tôi… tôi nhớ anh! Sau này anh nhớ phải quay lại kinh đô gặp tôi đấy!” Sau khi hét lên như vậy, Phương Thanh Mộc liền vội vàng leo lên ngựa mà rời đi thật nhanh, thế nhưng ngay cả những làn gió lạnh lướt qua bên tai cũng chẳng thể khiến nàng cảm thấy khuôn mặt mình bớt nóng. Nghe được lời ấy, Văn Thái đột nhiên sững người lại, chỉ có điều chính hắn cũng chẳng biết rằng khóe môi mình đang mỉm cười một cách khó hiểu. Thế rồi, chẳng biết trong tâm trí hắn nghĩ gì mà Văn Thái đột nhiên hét lên thật to với Phương Thanh Mộc: “Tôi hứa, sau này nhất định sẽ đến gặp cô. Tôi hứa đấy!” Liên tục bị dừng lại vì có người đến chia tay, liên tục chứng kiến những cảnh tình cảm lãng mạn như vậy, không ít chàng sĩ tử trẻ tuổi cũng không khỏi cảm thấy hơi tiếc nuối vì bản thân chẳng có ai đến đưa tiễn, xen lẫn cùng một chút ghen tị với hai người Văn Thái và Nguyễn Phong. Chỉ có Trần Duy lúc này lại chẳng hề cảm thấy như vậy, thậm chí hắn còn đang mỉm cười mừng cho hai người anh em kết nghĩa của mình. Chẳng qua, trong ánh mắt Trần Duy mơ hồ có một nét buồn biệt ly, xen lẫn cùng một niềm quyết tâm vô cùng chắc chắn. Chờ khi đoàn sĩ tử đã đi qua cửa Đông, hắn mới đột nhiên nói với Nguyễn Phong và Văn Thái rằng: “Đại ca, Văn Thái. Lần này tôi không thể về cùng hai người được, bởi tôi còn có một việc quan trọng cần phải làm. Khi nào các anh về đến làng rồi thì hãy giúp tôi nhắn với cha mẹ tôi rằng: ‘Tết năm nay có lẽ con sẽ về muộn, thậm chí là không về. Thế nhưng xin cha mẹ hãy yên tâm, bởi con biết rõ việc con cần làm là gì. Và nhất định, con sẽ trở về thăm cha mẹ đấy.” “Này Trần Duy, tôi không biết là cậu định làm gì, nhưng nhớ là cẩn thận đấy. Hai bác ở nhà có mỗi mình cậu là con trai, đừng để cho họ phải lo lắng quá.” Nghe được lời nhắc nhở của Nguyễn Phong, Trần Duy chỉ khẽ gật đầu. Thế rồi, sau khi đã vẫy tay từ biệt hai người anh em kết nghĩa, hắn liền rời khỏi đội ngũ sĩ tử vinh quy, tiến về một gò đất phía xa. Ở nơi đó, chẳng biết từ bao giờ đã có một chiếc xe ngựa đứng chờ. Ngay khi Trần Duy vừa bước vào trong buồng xe, người đánh xe cũng lập tức ra roi giục ngựa. Chiếc xe chuyển bánh, nhanh chóng chạy theo đường quan đạo mà tiến về phía nam. ******* () Tam khôi chính là ba vị trí đầu trong một khoa thi, lần lượt là trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa.