Chương 235: Sứ Mệnh – Nụ Cười!

“Nguyễn Phong!” “Cẩn thận!” Từng tiếng kêu gọi bất chợt vang lên, khiến cho bầu không khí nơi sân rồng càng nhiều thêm mấy phần gấp gáp. Thế nhưng, mặc cho hoàn cảnh xung quanh có thay đổi ra sao, thì trong cảm nhận của Nguyễn Phong giờ đây cũng chỉ còn lại từng tiếng gió rít vội vàng. Tiếng gió kia xuất phát từ đâu? Phải chăng là từ phía ngọn roi đang quật về phía hắn kia? Hay có lẽ, tiếng gió ấy xuất phát từ chính trong tâm hồn hắn – tâm hồn của một kẻ đã mang theo trí nhớ của hai kiếp làm người? Trong một phút giây này, Nguyễn Phong chợt nhớ đến một câu nói: mỗi con người sống trên đời này đều có một sứ mệnh riêng của bản thân. Nguyễn Phong biết điều ấy là chính xác, và hắn cũng biết rằng trên vai mình còn gánh vác một sứ mệnh mà có lẽ là rất nặng nề. Thế nhưng, sứ mệnh của hắn là gì? Cho đến tận bây giờ, Nguyễn Phong vẫn chẳng thể giải đáp được câu hỏi này! Chỉ có điều, câu hỏi ấy hẳn sẽ sớm chẳng thể làm phiền được hắn nữa, bởi Nguyễn Phong cảm nhận được cái chết đã tiếp cận hắn rồi, gần, gần lắm! “Phong công tử!” Chính trong khi hắn tưởng rằng sứ mệnh của mình đã kết thúc, thì Nguyễn Phong chợt nghe được một tiếng gọi. Tiếng gọi ấy vô cùng dịu dàng, tựa như làn suối trong róc rách giữa rừng sâu thấm mát tâm trí đã mỏi mệt của Nguyễn Phong, đồng thời còn đánh thức cả ước niệm cầu sinh từ sâu thẳm trong linh hồn hắn. “Thanh!” Vô thức gọi lên một cái tên mà hắn vẫn luôn ấp ủ trong tim, Nguyễn Phong lại gắng gượng chịu đựng nỗi đau đang hoành hành trong thân thể mình, chậm rãi lê từng bước về phương hướng của tiếng gọi kia. Thế nhưng, khoảng cách tưởng như ngắn ngủi giữa hai người giờ đây bỗng trở nên xa cách muôn trùng. Mặc cho Nguyễn Phong có cố gắng ra sao, hắn vẫn chẳng thể đuổi kịp tà áo trắng tinh khôi ấy. Tà áo kia sao mà trắng quá, hay đó vốn chỉ là một vầng sương khói mộng ảo mà thôi? Suy nghĩ ấy bất chợt hiện lên trong tâm trí Nguyễn Phong, khiến cho niềm tin của hắn về cuộc sống cũng chợt lung lay muốn sụp đổ. Chẳng nhẽ, tất cả những chuyện này đều là do hắn tưởng tượng ra? Hay có lẽ, từ đầu đến giờ, hắn vẫn luôn theo đuổi một mảnh ký ức vốn không hề có thực? Bước chân của Nguyễn Phong đã dừng lại, chút động lực cuối cùng thôi thúc hắn níu giữ lấy sinh mạng của mình cũng dần tan biến. Cảnh vật trước mắt là thực hay ảo, hắn đã chẳng thể phân biệt. Ngay cả mối hiểm nguy cận kề, hắn cũng chẳng thể nhận rõ. Hay có lẽ chăng, chỉ khi nào ngọn roi khổng lồ kia phủ xuống thân mình Nguyễn Phong, thì hắn mới có thể phát hiện ra chân tướng của mọi việc? Nhắm lại đôi mắt đã chẳng thể nhìn rõ sự thật, Nguyễn Phong đột nhiên giang rộng vòng tay, đợi chờ ngọn roi kia giáng lên thân thể mình, đợi chờ cái kết cho một mộng ảo đã chẳng còn tồn tại. “Bụp!” Thanh âm ngọn roi quật vào da thịt đã vang lên, nặng nề đúng như bản chất của nó. Thế nhưng, Nguyễn Phong lại chẳng hề cảm nhận được nỗi đau đớn như hắn đã từng tưởng tượng. Trái lại, bên tai hắn giờ đây còn vang vọng một giọng nói, nhẹ nhàng và mong manh như một cánh hoa giữa giông tố bão bùng: “Phong công tử… Xin anh… hãy… tỉnh lại đi!” Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Nguyễn Phong đột nhiên mở bừng hai mắt. Trước mắt hắn giờ đây đã xuất hiện một bóng dáng thân quen – là Thanh! Thanh vẫn đang múa, một điệu múa đẹp vô cùng. Trong ánh mắt của hàng vạn kẻ đang đứng tại sân rồng, động tác của nàng thật mỹ miều biết bao, có khác nào một nàng tiên đang phô bày ra điệu múa đẹp nhất của bản thân! Chỉ có điều, sân khấu bầu trời dành cho nàng lại chẳng hề bình lặng, và xung quanh nàng tiên ấy cũng chẳng phải là muôn vàn cánh hoa rực rỡ hay những ánh hào quang lộng lẫy. Bao quanh Thanh giờ đây chỉ có một bóng roi khổng lồ đang không ngừng siết chặt vòng vây, chậm rãi mà tàn nhẫn vùi dập đi một đóa hoa thanh nhã của cuộc đời. Vòng vây siết chặt khiến cho phạm vi hoạt động của Thanh cũng bị hạn chế, mà những động tác tuyệt đẹp của nàng cũng ngày càng trở nên yếu ớt và mỏng manh, tưởng như sẽ bị ngọn roi kia nghiền nát bất cứ lúc nào. “Thanh!” Lại một lần nữa Nguyễn Phong gọi cái tên ấy, chỉ có điều, trong giọng nói của hắn giờ đây lại ngập tràn sự lo lắng và hối hận. Hắn lo lắng cho sự an nguy của Thanh, hắn lại càng hối hận vì đã hoài nghi cuộc sống này. Đến bây giờ thì hắn đã rõ, cuộc sống của hắn hoàn toàn chân thực, và cả những hiểm nguy kia cũng chân thật vô cùng. Thế nhưng, sự giác ngộ ấy dường như đã muộn, bởi ngay lúc này thì ngọn roi khổng lồ kia đã quấn chặt lấy Thanh, chuẩn bị cướp đoạt đi tính mạng quý giá của nàng. “Ôi, nhìn các ngươi kìa, thật khiến ta phải mủi lòng đấy! Một cô gái ngốc nghếch chấp nhận hy sinh để cứu người mình yêu, mà chàng trai thì lại nhận ra tình cảm ấy quá muộn màng, cảm động, cảm động quá đi mất thôi! Giá như mối tình của các ngươi mà được truyền ra ngoài, thì biết đâu lại trở thành một thiên tình sử được người người ngưỡng mộ ấy chứ? Đáng tiếc, thật đáng tiếc! Tiếc rằng câu chuyện này sẽ chẳng thể lưu truyền ra ngoài, bởi tất cả các ngươi ngày hôm nay đừng mong thoát khỏi tay ta! Ta sẽ giết, giết, giết hết lũ nhân loại các ngươi, bắt đầu từ chính con bé ngu ngốc này, khặc khặc khặc!” Trong bầu không khí lặng yên đầy áp lực tại chốn này, tiếng cười của gã ma tướng lại thản nhiên vang lên, mang theo ý chế giễu và châm chọc sâu sắc mà xoáy vào lòng người nghe, khiến cho ngay cả những kẻ bình tĩnh nhất cũng phải nổi giận. Thế nhưng, Nguyễn Phong lại chẳng hề nổi giận, hay có lẽ nên nói là hắn đã không còn lòng nào để tức giận. Trong tâm chí hắn giờ đây chỉ còn lại duy nhất một quyết tâm, một sứ mệnh mà hắn tự đặt ra cho chính bản thân mình: giải cứu Thanh! Quyết định ấy vừa xuất hiện trong lòng Nguyễn Phong thì nguyên tố hệ phong quanh thân thể hắn cũng đột nhiên sôi lên sùng sục. Lấy vị trí của hắn làm tâm, toàn bộ phạm vi năm mét xung quanh Nguyễn Phong nháy mắt đã bị những cơn cuồng phong chiếm dữ. Gió dữ sắc bén như đao không ngừng rạch lên mặt đất từng “vết thương” vừa sâu vừa dài. Thế nhưng, cũng những cơn gió dữ ấy lại chẳng hề gây ra bất cứ thương tổn nào cho Nguyễn Phong, trái lại, gió còn bao bọc lấy thân thể của hắn, khiến hình dáng của hắn cứ mờ dần đi, cho đến khi chỉ còn lại một bóng ảnh mơ hồ. “Vụt!” Một cơn cuồng phong bất chợt cuốn ngang sân rồng, làm dấy lên một trận khói bụi mịt mù che khuất tầm mắt. Không kịp chờ cho khói bụi tan đi, từ trên bầu trời Hoàng Lăng đã vọng lại một loạt thanh âm va chạm nặng nề, khiến cho kẻ khác dù mới chỉ nghe thôi thì cũng đã phải run lòng vì sợ hãi. Nhìn theo phương hướng vọng lại tiếng va chạm, người ta chỉ thấy một cái bóng mờ đang không ngừng công kích ngọn roi khổng lồ, ngăn không cho nó siết chặt thêm hòng cứu lấy nàng tiên nữ đang bị ngọn roi khống chế. Thế nhưng, cái bóng ấy dường như cũng phải thúc thủ trước lực phòng ngự của ngọn roi, bởi đã năm phút trôi qua mà ngọn roi vẫn cứ trơ ra, chẳng hề lay chuyển một chút nào trước những đòn công kích liên tục của hắn. Tình thế giằng co cứ thế kéo dài, chỉ có điều ai cũng biết rằng cái bóng đang dần lâm vào hoàn cảnh bất lợi. Một khi thể lực và nguyên lực của hắn tiêu hao hết, hay thậm chí chỉ cần hắn chậm lại một chút thôi, thì số phận của cả Nguyễn Phong và Thanh có lẽ đều sẽ phải chấm dứt tại nơi này. Và cũng chính vì biết rõ điều ấy mà Nguyễn Phong lại càng đẩy nhanh tốc độ của bản thân, mặc cho thân thể hắn đã bắt đầu xuất hiện những vết thương vì lực ma sát khổng lồ. Dần dần, ngay cả cái bóng mờ ấy cũng tan biến, giữa không trung chỉ còn lại từng cơn cuồng phong không ngừng dội lên ngọn roi khổng lồ. Thứ áp lực kinh người từ truyền lại từ những vụ va chạm khiến cả ngọn roi cũng phải run lên bần bật. Dù cho gã ma tướng có thực lực khó lường, thế nhưng hắn cũng khó có thể khống chế được ngọn roi đang dao động với biên độ cực lớn kia. Rốt cuộc, gã đành phải buông lỏng lực siết của ngọn roi thì mới có thể phần nào nắm được quyền chủ động. “Bụp!” Đúng lúc này, một thanh âm vô cùng trầm trọng chợt vang lên, khiến cho những kẻ có thực lực dưới cấp tu tinh khi nghe thấy đều phải tức ngực thở dốc một hồi. Chờ đến khi nhịp thở của bọn họ đã bình thường trở lại thì cuồng phong khắp trời chẳng biết đã biến mất tự bao giờ. Giữa không trung giờ đây chỉ còn lại một bóng dáng vạm vỡ đang đứng thẳng tắp, mà một nắm tay của người ấy vẫn còn ấn chặt trên ngọn roi khổng lồ. Bóng người kia chính là Nguyễn Phong, chỉ có điều hắn lúc này lại đang ở trần thân trên, để lộ ra hàng chục vết thương vẫn còn đang rỉ máu. Thế nhưng, trên khuôn mặt hắn giờ đây lại chẳng hề có một chút biểu lộ đau đớn nào, thậm chí hắn còn đang mỉm cười một cách rất tươi, một nụ cười của sự thắng lợi! “Xoạt!” Nguyễn Phong chậm rãi thu lại nắm tay, ngọn roi khổng lồ kia cũng theo đó mà nới lỏng dần, vừa đủ để cho hắn đỡ lấy thân thể Thanh. Nhẹ tựa đầu lên bờ vai vững chắc của Nguyễn Phong, Thanh khẽ mỉm cười. Dù rằng sắc mặt nàng còn tái nhợt vì khí huyết bị tắc nghẽn, thế nhưng nụ cười của nàng lại rất tươi, tựa như cánh hoa hé nở trong nắng ban mai, đem đến cho đời một nét đẹp vô cùng thuần khiết. Nguyễn Phong chợt ngẩn người vì ngắm nhìn nụ cười của Thanh, chỉ chút nữa thôi là hắn đã mãi mãi không thể nhìn thấy nụ cười ấy. Mà ánh mắt nàng giờ đây lại đang nhìn thật sâu vào trong đôi mắt hắn, cứ như thể nàng đang muốn tìm kiếm một điều gì, hay cũng có lẽ là nàng đang muốn trao cho hắn một thông điệp chỉ của riêng hai người mà thôi! Đáp lại ánh mắt và nụ cười của Thanh, Nguyễn Phong cũng thoáng mỉm cười. Chỉ có điều, giây phút tình tứ của hai người rất nhanh đã bị cắt ngang. Bởi gã ma tướng giờ đây đã hoàn toàn thoát khỏi khe nứt không gian kia, và đang chuẩn bị cho một đòn mạnh nhất của bản thân mình.