Chương 230: Trúc Long (2)

Một đêm dần trôi qua, nặng nề và chậm chạp như chính nỗi lòng của những kẻ cô độc đang đợi chờ một điều gì đó tươi sáng và ấm áp. Thế nhưng, vào thời khắc cuối cùng của một đêm đen dằng dặc này, thế gian vẫn còn là lãnh địa của bóng tối âm u, và tất cả những tia sánh manh nha muốn chiếu sáng thế gian đều bị nhấn chìm trong sự tối tăm vô tận. “Grào!” Giữa lúc ánh sáng và bóng tối đang tranh giành quyền làm chủ một cõi đất trời này, một tiếng rồng ngâm lại bất chợt vang lên, xé tan cái vỏ bọc tĩnh lặng của một cuộc đấu tranh quyết liệt. Tiếng rồng ngâm như một cơn gió sắp cuốn về nơi xa, dù đã biết sẽ phải chia tay nhưng vẫn quyến luyến mãi từng cành cây ngọn cỏ nơi rừng núi thân thuộc. Tiếng ngâm dài mà trầm, mơ hồ còn mang theo một thứ sắc điệu dứt khoát mà bi thương, như thay cho lời thổn thức của non sông về một tương lai mịt mờ. Trên đỉnh núi cao, những con rồng còn lại đều lặng lẽ ngẩng đầu lên, dõi ánh mắt nhìn về một ngọn núi phía xa, nhìn về một bóng rồng cô độc đang cất tiếng ngâm trong phút giao thời. Trong ánh mắt mỗi rồng lúc này đều ánh lên nét lo lắng và đau thương, bởi bọn họ đã biết trước được kết quả của cuộc chiến này, một cuộc chiến không có hy vọng! Với số lượng ít ỏi như lúc này thì bọn họ tất sẽ phải thua, thậm chí còn phải bỏ mình lại nơi đây, vùi thây trong mảnh đất rồi sẽ trở nên khô cằn không còn một chút sức sống. Dù bọn họ đã quyết định sẽ kề vai sát cánh cùng Trúc Long, thế nhưng vào thời khắc ngay trước khi cuộc chiến bắt đầu, nỗi đắn đo trong lòng mỗi rồng lại một lần nữa lớn lên, lớn đến mức khiến cho bọn họ muốn vứt bỏ mọi thứ để rời đi thật xa, để trốn tránh một kết cục đau lòng đã sớm biết trước. Chỉ có tiếng rồng ngâm trầm buồn nhưng kiên cường kia mới khiến bọn họ không rời đi, chỉ có tiếng rồng ngâm ấy mới nhắc nhở bọn họ rằng: ở nơi đây họ còn có một chiến hữu sẽ không bao giờ lùi bước. Phía xa xa, trong vùng tăm tối còn sót lại của bóng đêm dường như vừa có một thứ gì đó bị tiếng rồng ngâm đánh thức. Bóng tối cũng vì thế mà xao động, mà rục rịch bắt đầu công cuộc bành trướng của bản thân, chậm rãi lấn át đi những tia sáng trong trẻo của một ngày mới. Theo mỗi bước tiến của bóng tối khổng lồ, tiếng bước chân hành quân lại không ngừng dồn vang. Áp lực của hàng trăm ngàn quân binh khiến cho ngay cả loài sinh vật mạnh mẽ như rồng cũng phải cảm thấy nặng nề. Đúng vào lúc này, tiếng ngâm lại đột nhiên vút cao, hóa thành từng đợt sóng âm dạt dào quét tan khí thế đáng sợ của binh đoàn bóng tối. Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời đã bị một con rồng xanh biếc chiếm lĩnh. Thân rồng linh hoạt uốn lượn từng vòng, dẫn dắt nguyên tố trong cả một vùng đất trời đều tụ lại nơi đây, hình thành nên một trận mưa nguyên lực với đủ loại sắc màu. Mưa rơi tí tách! Mưa rơi vội vàng! Mưa đến rồi đi chỉ như một giấc mơ thoáng qua, khiến cho biết bao kẻ không khỏi ngẩn ngơ tiếc nuối cho những hạt mưa, tiếc nuối cho cả những cảm giác mát lành rồi có lẽ sẽ bị hòa tan trong bóng đêm mãi mãi. Nhưng sự lo lắng ấy phải chăng là quá xa xôi, bởi ít ra, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi sau khi cơn mưa đã rời xa thì sự thanh khiết ấy vẫn còn tồn tại. “Grào!” Từng tiếng rồng ngâm liên tục vang lên, như cổ vũ cho những nỗ lực của con rồng xanh biếc. Từ trên đỉnh núi cao, năm bóng rồng lần lượt bay lên không, tụ lại cùng một chỗ với Trúc Long mà tạo thành một trận hình chặt chẽ. Bầy rồng lúc hợp lúc tan, lúc tấn công lúc phòng thủ, nhịp nhàng và hòa hợp như vốn đã phải vậy. Khí thế của mỗi cá nhân dần mờ nhạt đi, hòa nhập chung vào khí thế khổng lồ của cả tập thể, để rồi lại hóa thành một phần của đất trời nơi đây. Lấy Trúc Long làm đầu, bầy rồng đồng loạt xông vào giữa muôn trùng địch quân, dùng sức mạnh to lớn của bản thân mà đánh tan từng mảng quân binh của bóng tối. Trận hình phối hợp chặt chẽ giữa sáu rồng lại càng khuếch đại lực công kích của từng cá nhân, khiến cho bọn họ càng chiến đấu lại càng thêm dũng mãnh. Chỉ bằng sức của sáu rồng, thế nhưng bọn họ lại đang từng bước đẩy lùi cuộc xâm lăng của thứ gọi là bóng tối kia. Thế nhưng, bóng tối sao có thể chấp nhận rút lui? Từ sâu thẳm trong bóng đêm tối tăm, từng đội quân với đủ thứ hình thù ma quái không ngừng xông ra, cậy vào ưu thế về số lượng tưởng như vô tận mà chiến đấu với sáu rồng. Bước tiến của sáu rồng dần bị ngăn cản, mà sức lực của mỗi người lại không ngừng bị tiêu hao. Bóng tối một lần nữa ập về phía núi rừng xanh tươi kia, bằng một tư thế ồ ạt và hung hãn như muốn nuốt chửng tất cả mọi vật, kể cả sáu chiến binh nọ. “Trúc Long, chúng tôi đến giúp anh đây!” Ngay vào thời khắc sáu rồng đã chạm đến cái ranh giới mong manh của hiểm nguy thì một tiếng gầm đầy uy phong lại đột nhiên vang lên, tiếp thêm sức mạnh và niềm tin cho bọn họ. Chỉ thấy trên bầu trời phương xa, bảy bóng rồng đang gấp rút tiến đến nơi đây. Thân rồng bay nhanh trong không khí làm vang lên từng hồi thanh âm ma sát kinh người, thay cho lời nói mà biểu lộ lên sự lo lắng trong lòng bảy rồng nọ. “Hồng Long, tôi tưởng các anh đã rời đi rồi chứ?” “Đúng thế, chúng tôi đã rời đi, thế nhưng quyết định ấy lại khiến cho chúng tôi cảm thấy bứt rứt khó yên lòng. Rút cục chúng tôi cũng quyết định quay lại đây, bởi dù gì chúng ta cũng là chiến hữu mà. Nếu đã muốn rời đi, vậy thì tất cả chúng ta hãy cùng nhau rời đi!” “Ha ha, vậy thì tốt quá! Có thêm các anh thì ngày hôm nay chúng ta sẽ đẩy lui được thứ bóng tối đáng ghét này!” “Được, chúng tôi đến ngay đây!” Vừa dứt lời, bảy rồng nọ lại đồng loạt tăng tốc độ lên đến mức tối đa, nháy mắt đã vượt qua mấy chục cây số mà hội họp với nhóm Trúc Long. Có thêm bảy rồng bọn họ, trận hình của phe rồng nháy mắt đã bành trướng gấp đôi, lực lượng phối hợp cũng được tăng lên gấp nhiều lần. Tình thế trận chiến liên tục thay đổi, phe rồng dần dần chiếm lại ưu thế trên chiến trường. Thế nhưng, khác hẳn với mọi ngày, đám binh lính bóng tối giờ đây dù đã mất thế chủ động nhưng vẫn ồ ạt xông lên tấn công phe rồng, dường như bọn chúng đã quyết tâm xâm chiếm cho bằng được nơi đây! Từng mảng binh lính không ngừng gục ngã trước những đòn công kích mạnh mẽ của phe rồng, ngay cả sắc đen của bóng tối cũng đã phai nhạt đi không ít. Dù vậy, kết quả mà bọn chúng đạt được cũng rất đáng giá. Cả bầy rồng giờ đây đều đã thấm mệt, ngay cả hành động cũng chậm hẳn đi. Đã không ít lần bọn họ lâm vào tình cảnh hiểm nguy, và nếu không nhờ có sự phối hợp ăn ý sau bao ngày sát cánh kề vai, thì giờ đây quân số của phe rồng hẳn đã phải giảm đi một nửa. Chỉ có điều, bọn họ liệu còn có thể kiên trì được bao lâu trước những đợt công kích không có điểm dừng của bóng đêm? “Gràooo!” Một tiếng rồng ngâm bất chợt vang lên đầy đớn đau. Trên mình Bạch Long chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện những sợi khói đen đang không ngừng ăn mòn thân thể nàng. Biến cố bất ngờ của Bạch Long khiến cho tất cả những rồng còn lại đều ngạc nhiên, thế nhưng nét mặt của bọn họ rất nhanh đã trở nên nhúm nhó vì đau đớn, bởi đến lúc này họ mới nhận ra, bản thân mình cũng đang bị khói đen trói buộc. Lớp vảy chắc chắn mà bọn họ vẫn luôn tự tin cũng đang bị thứ khói đen ấy ăn mòn rất nhanh. Cảm giác đau đớn và nóng rát tựa như bị lột da khiến cho những con rồng ấy không kìm được mà gầm lên từng tiếng nhức nhối. Duy chỉ có Trúc Long là vẫn kiên trì cắn chặt răng không rên lên một tiếng nào, thế nhưng có ai hiểu được nỗi đau trong lòng hắn giờ đây đã vượt xa nỗi đau thịt da. Giận dữ chuyển mình đánh tan một đám địch quân đang tập tích những rồng còn lại, Trúc Long dứt khoát gầm lên một tiếng thật to: “Mọi rồng, mau tránh khỏi đám binh lính này càng xa càng tốt!” Vừa nghe được lời ấy, tất cả những rồng còn lại đều vội vàng bay lên không trung rồi mượn nguyên tố tự nhiên mà xoa dịu vết thương do khói đen gây ra, ngoại trừ Bạch Long! Trên mặt đất, Bạch Long vẫn yếu ớt giãy dụa giữa muôn trùng vây hãm của địch quân, thế nhưng mặc cho nàng có cố gắng ra sao cũng không thể nào cất mình bay lên bầu trời được. Khói đen lúc này đã ăn mòn đến tận cơ bắp của Bạch Long, và đang tiếp tục tàn phá thân thể nàng một cách dữ dội hơn, khiến cho một con rồng mạnh mẽ như nàng dù muốn cử động cũng thật khó khăn vô cùng. Chứng kiến tình cảnh hiểm nghèo của Bạch Long, cõi lòng Trúc Long lại quặn đau. Buồn khổ, đau thương, bất lực, và hối hận! Bốn thứ cảm xúc tiêu cực ấy không ngừng đan xen trong tâm chí Trúc Long, khiến cho hắn càng thêm khao khát một thứ sức mạnh lớn lao, một thứ sức mạnh đủ cho hắn ngăn cản cuộc xâm lăng của bóng tối. Nhưng đáng tiếc thay, mong ước ấy đã chẳng còn cơ hội để trở thành hiện thực, bởi bóng tối đã bao vây Bạch Long, bao vây Trúc Long, bao vây toàn bộ bầy rồng cùng một mảnh lãnh thổ nơi này. Đúng vào lúc Trúc Long dường như đã tuyệt vọng vì sự yếu đuối của bản thân thì hắn đột nhiên lại nhớ ra một truyền thuyết rất cổ xưa, hay nói đúng hơn là một nghi lễ vô cùng thiên liêng mà mỗi rồng trên đời này chỉ có một cơ hội để thực hiện. Khép lại đôi mắt đã nhuốm đầy sự tăm tối, Trúc Long chậm rãi thanh tẩy tâm trí của bản thân, chỉ giữ lại một niềm ước nguyện chân thành nhất: “Lấy danh nghĩa của đức Long Quân, Trúc Long xin nguyện cầu! Con nguyện được dùng máu thịt của bản thân để bảo vệ non sông mãi mãi xanh tươi; nguyện được lấy linh hồn của bản thân để thanh tẩy thế gian khỏi mọi điều xấu xa tăm tối. Dù cho thân này có phai tàn mục nát, dù cho hồn này có biến mất khỏi thế gian, thì con cũng quyết không hối hận vì lời nguyện cầu này! Kính xin Long Quân chứng giám!”