Chương 220: Trung – Gian – Phản (2).

Dưới chân núi Trúc Long, trong một khoảnh rừng trúc tĩnh lặng lúc này lại bất chợt xuất hiện một bóng người. Người này là một nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi, thân thể hắn vốn cũng cao ráo khôi ngô thế nhưng sắc mặt lại có vẻ tiều tụy lạ thường. Không chỉ vậy, bộ quần áo trên người hắn lúc này cũng đã nhàu nhĩ vô cùng, lại lem luốc dơ bẩn khiến cho nam tử nọ trông thật chẳng khác gì một kẻ ăn xin. Chẳng qua, nếu để ý đến chất vải cũng như những đường nét hoa văn cao quý của bộ quần áo, người ta không khó để nhận ra được giá trị xa xỉ của bộ đồ này. Đặc biệt, trên góc tay áo còn có một ký hiệu nổi bật được thêu bằng chỉ trắng, chính là dấu hiệu của dòng họ Mạc nổi danh khắp đất Đại Việt. Bấy giờ đã là quá trưa, thế nhưng bầu trời Trúc Long sơn vẫn bị bao trùm bởi một vầng mây đen dày đặc. Đưa mắt nhìn lên sắc trời tối tăm, trên mặt nam tử nọ không khỏi lộ ra vẻ lo lắng bồn chồn: “Đã không còn sớm nữa, không biết tình hình trong Hoàng Lăng ra sao rồi? Chỉ mong mình đến còn kịp lúc, bằng không thì cha, thậm chí là cả nhà họ Mạc đều sẽ gặp nguy hiểm mất!” “Lịch bịch, lịch bịch…” Đúng lúc này, trong rừng trúc chợt vang lên tiếng bước chân khiến cho nam tử nọ không khỏi giật mình. Tiếng bước chân nghe có phần nặng nề, đoán chừng cũng phải có hơn mười người đang tiến về phía này. Hơn nữa, bước đi của đám người này đều tăm tắp, rõ ràng là một đội ngũ đã được huấn luyện cẩn thận. Chẳng qua nếu để ý kỹ sẽ có thể nghe ra được tiếng hít thở của những kẻ đang tới nặng hơn hẳn so với người thường, rất có thể là một đội ma binh đang đi tuần tra. Dù không thể xác định rõ ràng kẻ đến là người hay ma, thế nhưng nam tử nọ lúc này cũng đã không còn thời gian để tìm hiểu. Cảm giác bất an trong lòng ngày càng rõ ràng khiến cho nam tử nọ thật chẳng dám nghỉ ngơi. Vội vàng hít sâu mấy hơi để đè nén cơn mệt mỏi đang muốn xâm chiếm lấy tâm trí gã, nam tử nọ chắp hai tay lại trước người, nhanh chóng biến đổi thủ ấn hòng ép buộc chút nguyên lực ít ỏi còn lại trong cơ thể phải vận động. Chỉ thấy thân thể nam tử nọ chợt lóe lên một vầng ánh sáng màu vàng nâu, rồi chỉ trong nháy mắt cả người hắn đã chìm vào lòng đất. *********** Trên sân rồng, thời gian vẫn đang trôi qua một cách lặng lẽ và công bằng. Thế nhưng, trong cảm nhận của những kẻ đang có mặt tại nơi này, dòng thời gian dường như đã thay đổi. Đối với các quan viên trong triều đình Đại Việt, họ chỉ cảm thấy thời gian dường như đã trôi qua quá nhanh. Chỉ mới hôm qua thôi, bọn họ vẫn còn tranh luận với các đồng liêu trên điện Càn Nguyên, thế mà lúc này đây đã có không ít người rời khỏi hàng ngũ triều thần, vác lên lưng cái danh phản bội quốc gia mà bước lên con đường bị người người coi rẻ. Có phải hay chăng, thời gian đã quá vô tình, dù lòng người muốn vẹn nguyên mà vẫn không thoát khỏi sự nhào nặn của năm tháng? Hay có lẽ nên nói rằng tạo hóa trêu ngươi, cứ hay đẩy con người ta vào những hố sâu tăm tối? Bất kể tuổi tác trẻ già, bất kể lập trường chính trị, bá quan văn võ có mặt tại sân rồng lúc này đều không khỏi thở than về trò đùa của số phận. Mà đối với những người bị ép buộc phải đầu hàng đám ma tộc, trong lòng bọn họ lúc này cũng đang ngổn ngang trăm mảnh cảm xúc, nào còn ai quan tâm đến thời gian đang dần trôi? Câu thề tận tụy khi nhận áo gấm mũ quan nay cũng đã mất, lời hứa vì nước vì dân cũng bị năm tháng xóa nhòa, một tấm lòng trung liệu còn ai thấu hiểu? Hay có chăng, người đời chỉ nhìn thấy sự phản bội? Hay có chăng, lịch sử chỉ ghi lại sự đổi thay? Những đau đớn dằn vặt, những ân hận xót xa, có hay chăng thế nhân hiểu thấu? “Rít, thật đúng là một đám lề mề, có mỗi tí việc mà cũng mất bao nhiêu thời gian! Mau lên, còn có kẻ nào muốn đầu hàng ma tộc thì hãy bước ra đi, chớ làm chậm trễ thời gian của ta thêm nữa!” Trái ngược với những nhân loại đa sầu đa cảm kia, tên ma tướng họ Đoạt lúc này chỉ cảm thấy thời gian đang trôi qua thật chậm chạp. Có lẽ là bản thân hắn vốn đã thiếu tính kiên nhẫn, hoặc cũng có thể là vì thắng lợi đã gần ngay trước mắt mới khiến hắn sốt ruột khó mà chờ đợi thêm được nữa. Rút cục gã cũng không kiềm được mà phải lên tiếng, chẳng qua lời gã nói ra lại khó nghe vô cùng khiến cho tất cả mọi người đều phải nổi giận. Thế nhưng gã cũng chẳng buồn quan tâm đến tâm tình của những nhân loại kia mà lại tiếp tục lên tiếng hỏi: “Này Long Triệt, vì cớ gì mà cấp trên lại muốn những kẻ này?” “Ha ha, điều này cũng dễ hiểu thôi mà, muốn nuôi gia súc thì cũng phải có kẻ đi chăn chứ. Ha ha ha.” Nếu so sánh với lời nói của gã ma tướng thì tiếng cười thản nhiên của Long Triệt lại càng khiến cho bá quan văn võ cùng hàng trăm sĩ tử phải nổi giận. Chẳng qua, lúc này lại không có bất cứ một người nào lên tiếng mắng chửi hắn, bởi lời nói của Long Triệt đã để lộ ra âm mưu và dã tâm vô cùng thâm độc của lũ ma tộc. Đúng vào lúc mọi người còn đang lặng yên suy nghĩ về âm mưu của ma tộc, Mạc gia chủ lại bất chợt bước ra khỏi hàng. Hành động của ông lập tức thu hút sự chú ý của cả hai phía người và ma, khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ xem ông muốn làm gì. Chỉ thấy Mạc gia chủ đưa ánh mắt nhìn khắp một lượt các vị quan đã đầu hàng ma tộc sau đó mới lên tiếng: “Các vị, tôi biết trong số các vị có những người là bị ma tộc ép buộc nên phải đầu hàng, cũng có người là do tâm trí không vững vàng trong giây lát mà đưa ra quyết định sai trái. Nhưng bất kể là vì lí do gì, tôi cũng chỉ muốn nói với các vị rằng: vẫn chưa quá muộn để quay đầu lại! Đúng thế, nếu bây giờ các vị thay đổi quyết định của mình, vậy dù chúng ta có hy sinh tại nơi này thì ít nhất cũng vẫn giữ được cho lòng mình thanh thản. Mà nếu như các vị vẫn quyết tâm đầu hàng lũ ma tộc, vậy thì các vị cũng đã nghe rõ lời của bọn chúng rồi đó, bọn chúng đâu có coi chúng ta là người! Trong mắt đám ma tộc này, nhân loại chúng ta có khác gì thứ gia súc chờ bị giết thịt? Mặc dù các vị đầu hàng bọn chúng có thể đổi lấy một cuộc sống bình yên cho chính mình và người thân, thế nhưng các vị sống như vậy liệu có yên tâm không? Tự tay mình đẩy đồng bào vào trong cảnh nước lửa, làm như vậy các vị sẽ được bình yên chứ? Hay là mỗi ngày đi ra đường đều phải nghe đủ mọi tiếng chửi rủa của nhân dân, lại phải chuốc vào người sự coi khinh của đám ma tộc mà sống một kiếp sống không có lòng tự trọng? Nếu sau này các vị phải sống như vậy thì có đáng không, có đáng không?” Lời nói của Mạc gia chủ chan chứa một nỗi bi ai thống thiết, thanh âm lại dõng dạc âm vang tựa như vọng thẳng vào lòng người nghe, khiến cho hơn hai mươi người đã đầu hàng đám ma tộc khi nghe được những lời này cũng phải tự hỏi lòng mình một phen. Mà gã ma tướng khi nghe thấy những lời ấy lại tỏ vẻ chán ghét vô cùng, trong ánh mắt hắn khi nhìn về phía Mạc gia chủ cũng chợt lóe lên vài tia sát ý: “Rít, ngươi nói nghe hay thật, thế nhưng ngươi tưởng rằng đã đầu hàng ma tộc chúng ta rồi mà còn có thể rời đi được hay sao? Tất cả những kẻ nào muốn thoát ly khỏi ma tộc chúng ta, từ trước đến nay đều phải chết! Mà ngươi, cũng phải chết!” Giữa không trung, con rắn khổng lồ bỗng rít lên một tiếng đáng sợ rồi quất mạnh cái đuôi về phía Mạc gia chủ. Cái đuôi rắn vốn thô như cây cột đình thế mà lại linh hoạt vô cùng, tựa như một ngọn roi dữ không ngừng quật xuống đầu kẻ địch. Bóng roi rợp trời nháy mắt đã phủ kín cả một mảnh không gian xung quanh Mạc gia chủ, phong tỏa hoàn toàn mọi đường rút lui của ông. Mà Mạc gia chủ dường như cũng không có ý định né tránh. Chỉ thấy hai tay ông lúc này đã ánh lên hào quang màu vàng nâu của nguyên lực, nháy mắt đã đánh ra cả trăm quyền chặn đứng mọi đòn tấn công của đối phương. Chỉ có điều sức một người làm sao chống được sự hợp lực của cả một quân đoàn! Sau khi so bì hơn trăm chiêu thì hào quang trên hai tay Mạc gia chủ cũng đã trở nên ảm đạm, mà thế công của gã ma tướng đến giờ vẫn không hề có xu thế yếu đi. “Bụp!” Ngay lúc này, một cú quét đuôi bất ngờ của con rắn đột nhiên phá tan tầng phòng ngự của Mạc gia chủ mà quất thẳng lên ngực ông. Cú đập này quả thật là vô cùng nặng nề, Mạc gia chủ sau khi hứng chịu một đòn ấy liền hộc máu mồm, phải liên tục lui về phía sau cả chục mét mới dừng lại được. Chẳng qua, Mạc gia chủ sắc mặt lúc này đã tái nhợt, hai chân cũng đã khó lòng đứng vững, chỉ có thể ngồi bệt xuống đất mà thở hổn hển. “Ngự y đâu, mau chữa trị cho Mạc thái sư!” Nhìn thấy một trong số ít những vị trung thần còn tận tụy với mình bị thương, Lý Hiền Tông không khỏi lo lắng mà truyền gọi thái y tới chữa trị cho Mạc gia chủ. Sau một hồi nghỉ ngơi, Mạc thái sư lúc này cũng đã tự mình đứng dậy được, mặc dù khí huyết trong cơ thể vẫn còn chưa ổn định hẳn nhưng ông vẫn chắp tay làm lễ với Lý Hiền Tông: “Tạ ơn hoàng thượng đã quan tâm, chút thương thế này quả thực không làm khó được vi thần!” “Miễn lễ! Vết thương của khanh còn chưa ổn định, trẫm cho phép khanh bỏ qua những lễ nghi thường ngày.” Vừa nói, Lý Hiền Tông vừa tiến đến nâng Mạc gia chủ dậy, đồng thời còn sử dụng nguyên lực của bản thân nhằm giúp Mạc thái sư ổn định thương thế. Nào ngờ đúng lúc này, nét mặt Mạc thái sư bỗng biến đổi. Trên khuôn mặt trầm tĩnh lão luyện bỗng lộ ra vẻ dằn vặt chua xót, xen lẫn còn có vài phần hối hận và quyết đoán. Chỉ nghe Mạc thái sư đau khổ thốt lên mấy tiếng: “Hoàng thượng, vi thần có lỗi với người!”