Lẫn trong bóng trúc xanh mướt phía đông Hoàng Lăng có hai bóng người đang nhàn nhã ngồi uống trà. Người nam dáng vẻ anh tuấn nho nhã, phong thái bình thản ung dung mà ngắm nhìn một mảnh rừng trúc lay động trong gió. Người nữ xinh đẹp yểu điệu, dù rằng dung mạo đã bị một lớp khăn xanh che giấu nhưng chỉ riêng cặp mắt như nước hồ thu kia đã đủ khiến người ta phải ngây ngẩn mất hồn. Mặc cho nơi kinh đô đang diễn ra tranh đấu kịch liệt, mặc cho phía Hoàng Lăng vẫn giằng co trong áp lực vô hình, hai người bọn họ vẫn cứ thưởng trà ngắm trúc một cách thật bình tĩnh, không khỏi tạo cho người ta một thứ cảm giác thật cách biệt với thế gian, tựa như một đôi thần tiên đang dạo chơi cõi phàm vậy. “Thủy Tuyệt, tướng quân Đoạt đã triển khai hành động chưa?” Đúng lúc này, người nam chợt lên tiếng hỏi người nữ. Thế nhưng, đáp lại câu hỏi của hắn chỉ có sự im lặng. Người nữ vẫn khép hờ đôi mắt, thản nhiên nâng chén trà đặt lên môi. Bờ môi hồng khẽ nhấp một chút vị đắng chát trong trà, nơi đôi mắt lim dim kia lại thoáng lóe lên nét chăm chú lạ thường, mê say mà cảm nhận lấy thứ dư vị ngon ngọt quyến rũ còn đọng mãi nơi đầu lưỡi. Người nam thấy vậy lại không tỏ ra sốt ruột chút nào, vẫn bình tĩnh ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp kia, trong ánh mắt rõ ràng một niềm yêu thích. Mà người nữ mãi đến lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đã trở lại vẻ bình lặng như mặt hồ thu: “Đoạt tướng quân vẫn chưa hành động, có lẽ là đang tận hưởng chút vui thú trong công việc.” “Hừ, một kẻ không có đủ thực lực mà lại được nắm giữ quyền hạn to lớn thường dễ sinh ra kiêu ngạo, mà kiêu ngạo thường sẽ dẫn đến thất bại. Tham gia vào một kế hoạch lớn như thế này mà hắn lại dám bày đặt tìm vui, nếu có bất cứ sơ sót gì thì để xem xem hắn sẽ bị bề trên trừng phạt thế nào?” Một thanh âm ồm ồm mang theo ý bất mãn chợt vọng lại từ phía sâu trong rừng trúc, kéo theo từng trận gió cuốn rền mãi không ngừng. Chẳng qua mấy chốc thời gian, gần chục bóng người đã bước đến trước mặt đôi nam nữ nọ. Dẫn đầu đoàn người này là một kẻ thân hình vạm vỡ, trên cái đầu chọc bóng loáng của hắn lại nổi bật lên tám đốm tròn đen tuyền tạo thành một hình vẽ kì lạ. Người nam mang dáng vẻ nho nhã nghe vậy chỉ mỉm cười, mãi đến khi gió dữ đã ngưng lại thì hắn mới lên tiếng: “Ha ha, Bát Sát, không nên bất mãn như vậy. Cậu phải biết rằng, phàm là ma có thể đạt đến danh hiệu tướng quân thì đều không thể coi thường.” “Hừ, cái tên họ Đoạt đó thì có tài cán gì chứ?” “Cậu nói vậy là nhầm rồi. Tài năng của hắn cũng giống như tên vậy. Hắn có thể đoạt! Đoạt được quyền lợi từ trong tay rất nhiều kẻ có thực lực còn mạnh hơn hắn, đoạt được sức mạnh mà kẻ khác khó thể bì được, và cả đoạt mạng nữa.” Nói đến đây, người nam nho nhã kia cũng phải trầm ngâm, mà gã đầu trọc thì chỉ có thể im lặng. Chẳng qua, người nam nọ rất nhanh đã lại mỉm cười: “Thôi, chúng ta không nói đến vấn đề này nữa. Việc mà tôi giao cho cậu đã hoàn thành rồi chứ?” “Đã hoàn thành rồi, chỉ còn chờ thời cơ thích hợp mà thôi.” “Ha ha, cậu làm tốt lắm! Ừ, thời gian cũng đã không còn sớm nữa rồi, chúng ta cũng nên nhắc nhở tướng quân Đoạt một chút chứ nhỉ.” Nói đến đây, người nam nọ liền khép hờ đôi mắt lại, miệng khẽ lẩm nhẩm mấy lời rồi phất tay về phía Hoàng Lăng. Từ trong ống tay áo của hắn lúc này chợt xuất hiện một đám khói đen, nhưng rất nhanh đã tan biến trong màu xanh vô tận của rừng trúc. ******** “Hử?” Vẫn lặng yên quan sát tình thế cuộc chiến từ đầu đến giờ, gã ma tướng lúc này lại chợt nhíu mày, trong ánh mắt thoáng lộ ra một chút nghi hoặc khó hiểu. Chẳng qua, hắn rất nhanh đã gạt nỗi nghi vấn trong lòng sang một bên, cũng dứt khoát phất tay về phía mảnh rừng trúc. Theo động tác phất tay của hắn, một cơn gió đen bất chợt cuốn nhanh về phía mảnh rừng trúc rồi trong nháy mắt đã quay trở lại trước mặt gã ma tướng, đồng thời còn mang theo một dúm khói đen mỏng manh. Gã ma tướng thuận tay tiếp lấy làn khói đen, nhưng rất nhanh nét mặt hắn đã trầm hẳn xuống. Chờ khi cơn khói đen đã hoàn toàn tan biến, nét mặt gã cũng đã tối lại đến mức đáng sợ, trong ánh mắt còn ẩn hiện vài phần tức giận khó kiềm chế. Tên phụ tá thân cận của gã ma tướng thấy vậy cũng phải kinh ngạc, không khỏi lên tiếng hỏi: “Tướng quân, chẳng nhẽ đã xảy ra biến cố gì rồi sao?” “Biến cố thì không có, thế nhưng lại có kẻ “thúc giục” ta hành động sớm.” “Thưa tướng quân, chẳng hay đó là mệnh lệnh của tướng quân Vô Nhân hay của sứ giả Ma Vĩ?” “Hừ, nếu là mệnh lệnh của bề trên thì ta còn có thời gian rảnh rỗi để nói những lời thừa này với ngươi sao?” “Hả, vậy là kẻ nào to gan lại dám thúc giục tướng quân như vậy?” “Là một kẻ gọi là Long Triệt. Thật đúng là… Hắn tưởng rằng với cái thân phận con trai của tộc trưởng tộc Thuồng Luồng là đã có thể ra lệnh cho ta sao?” “Vậy… Tướng quân dự định thế nào?” “Hừ, còn dự định cái gì nữa! Vốn ta muốn tìm chút niềm vui trong công việc thế mà lại bị hắn quấy nhiễu làm hỏng cả tâm tình, giờ có chờ đợi thêm cũng chẳng thấy vui vẻ gì nữa rồi. Truyền lệnh của ta cho binh sĩ: TẤN CÔNG!” Nói đến đây, gã ma tướng bực mình phất mạnh tà áo choàng màu đen sau lưng làm dấy lên từng trận gió đen dữ dội. Hình thể đồ sộ của hắn cũng nương theo gió đen mà vọt mạnh lên không trung, bày ra bộ dáng ngạo nghễ mà thản nhiên đáp xuống chính giữa sân rồng. Chẳng chờ cho tên ma tướng thể hiện thêm chút uy phong nào, hơn mười mũi giáo nhọn đã nhất loạt đâm về phía tên hắn, chuẩn xác nhằm vào những vị trí yếu hại trên mình tên ma tướng. Mà cùng lúc đó, hàng loạt binh sĩ phụ trách bảo vệ sân rồng cũng đã bao vây tên ma tướng lại, hình thành nên trận hình phong tỏa chặt đứt mọi đường rút lui của hắn. Tên ma tướng thấy vậy lại bật cười, trong tiếng cười tràn ngập sự khinh miệt. Thế rồi, hai nắm tay hắn đồng loạt vung lên, nháy mắt đã đánh ra hơn mười quyền, mỗi quyền đều đánh nát một mũi giáo đang đâm về phía hắn. Không chờ cho những binh sĩ xung quanh kịp phản ứng, tên ma tướng đã lại tiếp tục ra tay. Chỉ thấy bóng quyền phủ kín cả một vùng không gian xung quanh tên ma tướng, theo sau đó là hàng loạt thanh âm răng rắc vang lên khiến người khác không khỏi rùng mình. Tất cả mọi hành động ấy đều chỉ diễn ra trong chớp mắt, đến lúc gã ma tướng dừng tay thì hơn mười binh sĩ tấn công hắn đều đã tử vong, trên thân mỗi người còn in rõ hàng loạt dấu tay đen kịt. “Hừ, con sâu cái kiến cũng dám tấn công bản tướng quân, chết cũng không đáng tiếc!” Gã ma tướng lại buông lời kiêu ngạo, giọng điệu còn lộ rõ vẻ xem thường không coi ai ra gì. Tất cả những binh sĩ đang bao vây xung quanh hắn lúc nghe được lời ấy đều nổi giận bừng bừng, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu lâu năm khiến bọn họ vẫn kiềm chế được mà giữ vững vị trí, hết sức phong tỏa gã ma tướng. Mà lúc này, vị tướng quân thống lĩnh binh đoàn Kim Long đã tiến lên phía trước một bước, lạnh lùng lên tiếng: “Tên ma tộc kia thật to gan, lại dám ngang nhiên xâm phạm Hoàng Lăng như vậy sao?” Thanh âm của vị tướng quân hùng hồn mà giõng dạc, tầng tầng lớp lớp cuồn cuộn như sóng dồn ép về phía tên ma tướng. Đối mặt với thứ khí thế ấy, gã ma tướng chỉ thoáng cười ruồi đầy vẻ khinh thường. Chờ cho sóng âm ép đến thật gần, hắn mới bật cười thật lớn mà lên tiếng: “Ha ha ha, chỉ bằng trình độ kém cỏi này mà cũng muốn hù dọa ta sao? Thật đúng là không biết lượng sức mình!” Nhất thời, từng trận sóng âm thanh do vị tướng quân nọ phát ra đã bị phá vỡ, sắc mặt của vị tướng quân cũng vì thế mà biến đổi, nơi khóe miệng còn rỉ ra một dòng máu đỏ tươi. Mà ngay lúc này, đòn phản công của gã ma tướng đã lại ép đến. Thanh âm bị dồn nén lại tựa như một mũi khoan đâm thẳng về phía viên tướng quân, nhanh và quyết liệt vô cùng. Vị tướng quân nọ thấy vậy cũng chỉ có thể cắn răng đánh liều, nguyên lực cấp bậc tu tinh vội vã tụ tập lại trên hai nắm tay mà đánh về phía luồng sóng âm. “Bụp!” Sóng âm sắc bén dễ dàng xé nát tầng nguyên lực phòng hộ trên hai nắm tay, theo đó mà xâm nhập vào trong cánh tay của viên tướng quân. Sắc mặt của viên tướng quân đã tái mét lại vì đau đớn thế nhưng hắn vẫn cắn răng không kêu lên một tiếng nào, ánh mắt vẫn kiên cường nhìn chằm chằm về phía tên ma tướng. Đúng lúc này, sau lưng hắn chợt truyền đến một luồng nguyên lực nóng ấm xoa dịu cảm giác đau đớn thấu tim kia. Gia chủ Trần gia là Trần Kiến Quốc chẳng biết đã đến sau lưng hắn từ bao giờ, nguyên lực theo đỏ rực từ trên hai tay ông không ngừng truyền vào thân thể của viên tướng quân, vững vàng đẩy lui đòn công kích sóng âm của gã ma tướng. Nào ngờ, thủ đoạn của đám ma tộc lại quá hiểm ác, sóng âm vừa gặp phải sự ngăn cản liền nổ tung ngay bên trong thân thể của người trúng đòn. Chỉ thấy hai cánh tay của vị tướng quân thoáng run rẩy một hồi, từng giọt máu tươi bị ép phun thẳng ra ngoài theo lỗ chân lông, tạo thành một mảnh sương máu dày đặc. Còn may là nguyên lực của Trần Kiến Quốc tiến vào kịp thời, phần nào bảo vệ được hệ thống kinh mạch của viên tướng quân nên hai cánh tay của hắn mới không bị phế đi. Viên tướng quân nọ cảm kích mà khom người với Trần gia chủ, hai cánh tay dù run rẩy vẫn cố chắp lại để làm lễ. Trần Kiến quốc thấy vậy thì liền đưa tay ngăn lại mà nói: “Không nên! Việc mà ngươi cần làm lúc này là mau chóng lui lại phía sau tìm thái y để điều trị thương thế, chứ không phải là chú trọng đến chút lễ tiết này mà hủy đi cả sự nghiệp sau này. Mau đi đi, việc nơi này cứ để ta lo!” “Thái phó, tạ ơn người!” Viên tướng quân nọ xúc động chỉ có thể nói được mấy lời như vậy, sau đó liền lui lại phía sau. Mà Trần Kiến Quốc lúc này đã đứng vào vị trí thống lĩnh của hắn, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng về tên ma tướng, bình thản nói: “Ma tộc, chớ nên kiêu ngạo. Trận chiến này, để ta đấu với ngươi!”