Chương 209: Oan Khuất.

“Xem ra, quả thật có kẻ cấu kết với lũ ma tộc rồi.” “Hừ, không biết là tên khốn kiếp nào làm ra loại việc này, thật uổng một kiếp làm người!” “Thôi, nói chuyện này làm gì, việc mà chúng ta cần phải làm lúc này chính là chiến đấu với lũ ma tộc đáng ghét đó.” Gian mật thất đột nhiên chìm vào trong sự tĩnh lặng. Trên những khuôn mặt vẫn còn non trẻ của hơn năm mươi sĩ tử lúc này đều hiển hiện sự lo lắng. Bọn họ không sợ phải chiến đấu với ma tộc, thế nhưng trong thâm tâm họ vẫn luôn tồn tại một sự lo lắng đối với trận chiến đầu tiên – và cũng rất có thể là trận chiến cuối cùng trong đời mình. Chậm rãi hít vào một hơi thật sâu, Trần Duy đột nhiên cất giọng hô to: “Các anh em! Bè lũ ma tộc đã cận kề chúng ta, các anh em có sợ không?” “Không sợ! Không sợ! Không sợ!” “Đã đến lúc chúng ta đền nợ nước rồi, các anh em đã sẵn sàng chưa?” “Sẵn sàng! Sẵn sàng! Sẵn sàng!” “Xung phong!” “Xung phong!” Thanh âm của năm mươi người hòa vào nhau vang vọng mãi, cũng như dòng nhiệt huyết trong tim bọn họ chưa bao giờ ngừng sôi sục. Chút lo lắng còn sót lại trong lòng bọn họ lúc này đã hoàn toàn tan biến, nơi tâm trí mỗi sĩ tử chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: đánh bại lũ ma tộc! “Tổ một, hai, các anh trấn giữ cứ điểm phía đông. Tổ ba, bốn, các anh trấn giữ cứ điểm phía tây. Nhớ kỹ, nếu quân địch quá mạnh thì các anh hãy kích hoạt trận pháp cuối cùng rồi rút lui. Bên trên đã truyền lệnh rồi, dù có phải hủy bỏ địa đạo này cũng quyết đánh bại kẻ địch.” “Tổ năm và tổ sáu, các anh hãy phòng thủ tại gian mật thất trung tâm. Nhiệm vụ của các anh là bảo vệ đường rút lui, đồng thời sẵn sàng chi viện cho các cứ điểm khác khi cần thiết.” Hơn năm mươi sĩ tử nhanh chóng tách ra thành từng đội ngũ, cấp tốc tiến về vị trí trấn thủ của bản thân. Mặc cho nhân số đơn bạc, mặc cho kẻ địch hung hãn, bọn họ vẫn chẳng sờn lòng. Bước chân bọn họ nhanh nhẹn hơn hẳn thường ngày, thân thể bọn họ chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế. Từng đội sĩ tử hừng hực khí thế tiến vào vị trí cố thủ, sẵn sàng đương đầu với bất cứ kẻ địch nào. Bóng người khuất dần sau những khúc quanh, trong gian mật thất lúc này chỉ còn lại mười bốn sĩ tử, bao gồm cả Trần Duy và Bảo Trung. Bước đến trước tấm gương sáng, Trần Duy chậm rãi truyền nguyên lực của bản thân vào trận pháp điều khiển tấm gương. Hình ảnh trên tấm gương thay đổi liên tục, sau cùng phân ra thành ba mảnh hình ảnh khác nhau, rõ ràng là khung cảnh tại những vị trí trấn thủ trọng điểm cùng con đường rút lui của bọn họ. Những vị trí mà bọn họ trấn giữ đều là những khúc quanh hiểm yếu bắt buộc phải đi qua trong địa đạo này. Lại thêm địa đạo vốn nhỏ hẹp, thế nên sự chênh lệch về quân số đã bị hạn chế phần nào. Sau khi đã khởi động toàn bộ những trận pháp phòng thủ, quyết tâm trong lòng mỗi sĩ tử càng tăng cao. Ánh mắt từng người đều chăm chú nhìn vào địa đạo xa xăm kia, chờ đợi kẻ địch xuất hiện. “Vút!” Một trận gió lạnh lướt qua địa đạo, để lại từng tràng thanh âm mơ hồ tựa như tiếng ma kêu quỷ khóc khiến người nghe sởn tóc gáy. Trên tường, ánh sáng phát ra từ ngọn đèn pha lê chập chờn lay động. Thế rồi, những ngọn đèn chiếu sáng địa đạo bỗng vụt tắt. Cả tòa kiến trúc dưới lòng đất đột ngột chìm trong bóng tối đầy áp lực. Đâu đó, lại một cơn gió cuốn qua, cuốn theo cả những thanh âm đáng sợ của loài ma quỷ. “Choang!” Trận pháp phòng ngự bất chợt rung lên một hồi, trên bề mặt lồng phòng ngự thoáng xuất hiện một vết nứt nhưng rất nhanh đã biến mất. Gương mặt dữ tợn của lũ ma tộc hơi lộ ra vẻ thất vọng, thế nhưng sau đó bọn chúng lại cười vang: “Khành khạch, khành khạch. Các anh em, xem ra lũ nhân loại này đã chuẩn bị kĩ càng để đối phó với chúng ta rồi đấy. Thú vị, thú vị thật!” “Khặc khặc, đội trưởng nói đúng lắm. Nếu bọn chúng mà không chuẩn bị cẩn thận thì chỉ sợ là trận chiến này đã kết thúc từ sớm rồi.” Giọng nói của lũ ma tộc khàn khàn khó nghe, mà những lời bọn chúng nói ra lại càng khó nghe hơn nữa. Những sĩ tử kia nghe được lời ấy không khỏi tức sôi gan, vành mắt ai cũng đỏ bừng vì giận dữ. Một sĩ tử nào đó không kìm được cơn phẫn nộ, tức thì đánh ra bốn năm đòn liên tiếp về phía lũ ma tộc. Vừa có người mở đầu, những sĩ tử khác cũng đồng loạt hành động. Hàng loạt đòn công kích tới tấp ập đến đám ma tộc, ánh sáng rực rỡ đủ mọi màu sắc chiếu sáng cả một đoạn địa đạo. “Dừng tay, mọi người mau dừng tay!” Một sĩ tử có thực lực mạnh nhất đột nhiên quát to ra lệnh cho những sĩ tử khác. Chờ khi mọi người đã hoàn toàn ngừng lại, bọn họ mới phát hiện ra ở phía bên kia làm gì có tên ma tộc nào? Một sĩ tử có kiến thức rộng rãi bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, không khỏi hô to một tiếng: “Ám Dạ! Bọn chúng thuộc tộc Ám Dạ! Các anh em cẩn thận, đòn tấn công nguyên tố thông thường gần như không diệt nổi bọn chúng đâu.” “Khặc khặc, coi như ngươi có chút kiến thức. Ta khuyên các ngươi nên đầu hàng sớm đi, bởi các ngươi có cố gắng hết sức cũng không thắng nổi bọn ta đâu.” Vừa dứt lời, hàng trăm tên ma tộc lập tức hóa thành từng trận khói đen bao phủ lấy toàn bộ trận pháp phòng thủ. Khói đen dày đặc như thể hóa thành thực chất, chậm rãi ăn mòn lồng phòng ngự hình thành từ nguyên lực, khiến cho cả trận pháp cũng phải rung lên mấy hồi. Sắc mặt của những sĩ tử lúc này đều trở nên hết sức khó coi, bọn họ muốn chiến đấu nhưng những đòn tấn công đều vô hiệu với kẻ địch, bọn họ không muốn lùi bước nhưng lại không cam tâm hy sinh một cách vô nghĩa như vậy. Lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, những sĩ tử này chỉ còn một cách duy nhất là liều: “Các anh em, không cần phải ngại, mau dùng đòn công kích diện rộng với cường độ cao thuộc hỏa hệ hoặc lôi hệ để đối phó với bọn chúng.” Tiếng hô kịp thời vang lên khiến cho các sĩ tử lập tức tỉnh ngộ. Từng đòn công kích thuộc hỏa hệ và lôi hệ lập tức được tung ra. Lửa cháy rừng rực không ngừng thiêu đốt đám khói đen. Sét bạc nổ vang đánh cho lũ ma tộc phải liên tục lui bước. Trận chiến nhất thời lâm vào tình thế giằng co, hai bên chiến đấu chính bằng sự kiên trì và bền bỉ. Rút cục, ai sẽ giành được chiến thắng? Trong gian mật thất trung tâm, Trần Duy vẫn lặng yên nhìn vào tấm gương sáng. Nét vui đùa thường ngày đã biến mất từ lúc nào, trên khuôn mặt hắn lúc này chỉ còn lại vẻ cẩn trọng và quyết tâm. Thông qua hệ thống trận pháp của tòa địa đạo, Trần Duy liên tục truyền âm nhắc nhở các đội sĩ tử đang trấn thủ trận hình. Phe nhân loại cũng nhờ vậy mà kiên cường chống đỡ được từng đợt tấn công của lũ mà tộc, thậm chí còn chiếm được ưu thế. Chiến thắng, dường như đã nằm trong tầm tay của những sĩ tử ấy rồi! “Choang!” Đúng lúc này, tấm gương sáng trong gian mật thất trung tâm đột nhiên vỡ nát. Một mảnh gương sắc nhọn găm sâu vào cánh tay Trần Duy, thế nhưng sắc mặt hắn lại chẳng để lộ chút đau đớn nào, chỉ có vẻ bất an nồng đậm. “Đội một, hai, ba, bốn! Các anh hãy mau khởi động trận pháp cuối cùng rồi rút lui.” Thanh âm gấp gáp vang vọng trong gian mật thất, thế nhưng trận pháp truyền âm lại chẳng hề có chút phản ứng nào. Trong lòng Trần Duy lúc này đã xuất hiện một dự cảm không lành, chỉ e ngày hôm nay bọn họ thật sẽ gặp phải cảnh bất hạnh. Vội vàng ra lệnh cho những sĩ tử còn lại đi viện trợ các cứ điểm, Trần Duy chỉ giữ lại bốn người để trấn thủ con đường rút lui. Nào ngờ những sĩ tử kia đi chưa được bao lâu thì đã quay lại, trên mặt ai cũng mang theo dáng vẻ căm phẫn và đau xót. “Trần Duy, bọn họ... bọn họ…” Một sĩ tử nghẹn ngào lên tiếng báo lại với Trần Duy, thế nhưng mãi vẫn chẳng thể nói được thành lời. Trần Duy nghe vậy trong lòng càng thêm lo lắng, không khỏi bắt lấy hai vai sĩ tử nọ mà quát to một tiếng: “Bọn họ thế nào rồi?” Sĩ tử nọ nghe thấy lời quát của Trần Duy cũng đã tỉnh táo lại phần nào, cố gắng hết sức mà nói: “Trận pháp phòng ngự tại các cứ điểm bất ngờ suy yếu, đám ma tộc nhân cơ hội ồ ạt tiến công. Các anh em bên đó đã hy sinh hơn một nửa rồi! Những người còn lại đã không cách nào thoát thân được, thế nên bọn họ đã liều chết khởi động trận pháp cuối cùng. Bọn họ… Bọn họ đã quyết tâm hy sinh để ngăn chặn đám ma tộc, giữ lại đường rút lui cho chúng ta.” “Không!” Tin dữ đến quá bất ngờ khiến Trần Duy không kìm nén được mà gào to một tiếng như muốn xé họng. Không chỉ riêng mình hắn mà tất cả những sĩ tử còn lại đều hòa chung một niềm bi phẫn. Một vài người hai mắt đã đỏ bừng, trong lòng kích động chỉ muốn xông lên quyết tử với đám ma tộc, may là còn có người tỉnh táo kịp thời giữ bọn họ lại. “Mau đi thôi. Trận pháp cuối cùng đã được khởi động, địa đạo này sắp sụp đổ rồi! Nếu chúng ta không rời đi ngay bây giờ thì sẽ không còn cơ hội thoát thân nữa đâu.” Bảo Trung hét to một tiếng nhắc nhở mọi người. Sau khi trận pháp cuối cùng được khởi động, cả tòa địa đạo bỗng rực lên ánh sáng màu vàng kim chói mắt. Từng mảng tường kiến tạo lên tòa địa đạo bắt đầu lung lay kịch liệt, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. “Buông tôi ra, tôi phải quay lại quyết chiến với lũ ma tộc. Dù có chôn thân nơi đây tôi cũng quyết báo thù cho những anh em đã hy sinh.” Vẻ nhanh nhạy thường ngày của Trần Duy lúc này đã hoàn toàn biến mất, trong mắt hắn chỉ còn lại sự cố chấp muốn lao lên chiến đấu với lũ ma tộc. Thân hình không lấy gì làm to lớn ấy lúc này lại vững vàng lạ thường, mặc cho người khác cố gắng thế nào cũng không thể kéo hắn rời đi được. Bảo Trung thấy lời lẽ thông thường đã không thể khuyên bảo nổi người bạn này, không kìm được mà tức giận vung nắm đấm đánh Trần Duy một quyền rồi quát to: “Các anh em đã hy sinh, nhưng, họ hy sinh là để chúng ta được sống! Chúng ta không thể khiến sự hy sinh của bọn họ trở nên vô nghĩa. Chúng ta phải sống, phải vươn lên, phải tìm ra kẻ đã cấu kết với lũ ma tộc. Chúng ta phải sống để giải niềm oan khuất cho những anh em đã hy sinh, anh đã hiểu chưa? Các anh đã hiểu chưa?” Vừa nghe được lời ấy, những sĩ tử đang cố chấp muốn xông lên chợt sững người. Đến tận lúc này bọn họ mới nhớ ra, ngoại trừ ma tộc bọn họ còn có một kẻ thù khác, một kẻ thù mà bọn họ nhất quyết phải tự tay tiêu diệt. Sắc bi phẫn trên mặt mỗi người càng đậm, thế nhưng trong mắt họ lại không còn vẻ quyết tử như lúc trước. Mỗi người đều cố hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm tình, sau đó đồng loạt hét lớn một tiếng: “Quyết phải giải nỗi oan khuất cho các anh em đã hy sinh!” “Tốt lắm, nếu các anh đã thông tỏ rồi thì chúng ta mau rời khỏi đây thôi.” Bảo Trung thở phào một hơi nhẹ nhõm, lại một lần nữa lên tiếng nhắc nhở những người còn lại. Thế nhưng, đúng vào lúc này, một thanh âm khàn khàn lại chợt vang lên: “Khặc khặc, các ngươi còn muốn chạy đi đâu nữa?”