“Hừ, ma sứ! Ma tộc các ngươi khá lắm, lại điều hẳn một tên ma sứ tới đây. Không biết trong mười vị ma sứ của ma tộc có bao nhiêu vị xuất kích trong chiến dịch này? Không biết đệ nhất sứ giả của ma tộc là Ma Nhãn sứ giả có tham gia vào chiến dịch này hay không?” Lão Ngô vừa nghe thấy hai từ “ma sứ” liền không kìm chế nổi tâm tình, bộ dáng ung dung thường ngày đã hoàn toàn bị thay thế bởi vẻ giận dữ và căm hận. Khó nhọc lắm lão mới nói ra lời, chỉ có điều thanh âm của lão lại khàn khàn khô khốc, tựa như nơi cõi lòng não đang bị một ngọn lửa thù hằn thiêu đốt điên cuồng. Tên ma sứ ẩn trong đám mây đen cảm nhận được sự hận thù ấy lại chỉ cười nhạt vài tiếng, tỏ vẻ khinh khỉnh mà đáp lời: “Vô Nhân nói không sai, đám nhân loại các ngươi đúng chỉ là một lũ to mồm. Chuyện của ma tộc ta nào đã đến phiên ngươi lo, mà tên của đệ nhất sứ giả cũng không đến lượt ngươi gọi! Chẳng qua là một tên tu luyện giả cấp bậc Lưỡng Nghi mà cũng dám mạnh miệng đến thế sao?” “Ha ha ha, ha ha ha. Ngươi nói đúng lắm, ta chẳng qua là một tu luyện giả cấp bậc Lưỡng Nghi, cấp bậc Lưỡng Nghi mà thôi! Thế nhưng, ngươi là cái thá gì?” Lão Ngô giận quá hóa cười, tiếng cười khàn khàn giận dữ lại mang theo mấy phần chua chát. Thế rồi, lão chợt quát to một tiếng, thanh âm dồn dập như sóng vỗ thẳng lên trời. Hàng ngàn ánh sao sáng cùng lúc rung động theo tiếng quát ấy, điên cuồng ngưng tụ lại thành một cột sáng chọc trời, đâm thẳng vào trong đám mây đen. Lão Ngô gồng mình ôm lấy trụ ánh sáng khổng lồ, dùng hết sức bình sinh mà khuấy tung đám mây đen treo giữa trời. Thế nhưng mặc cho cột sáng bạc thả sức tung hoành, mây đen lại vẫn dai dẳng mãi không tan. Từ trong đám mây tối tăm ấy lại truyền ra tiếng cười của gã ma sứ, thanh âm văng vẳng như gần như xa mang theo sự khinh thường rõ ràng mà châm chọc lão Ngô: “Chỉ bằng trình độ này của ngươi mà cũng dám khiêu khích đệ nhất sứ giả của ma tộc sao, thật đúng là một tên ngu ngốc!” Thế nhưng lời ấy còn chưa nói hết đã bị chặn ngang. Cột sáng bạc đang dũng mãnh chiến đấu trong đám mây đen đột nhiên phát sinh biến hóa. Giữa muôn vàn tia sáng bạc lại bất ngờ le lói một tia sáng vàng rực như lửa. Mây đen vừa chạm vào tia sáng ấy liền tan rã, rút cục để lộ ra một cái bóng mờ ảo. Lão Ngô thấy vậy chỉ cười nhạt, chẳng qua đòn công kích của lão lúc này lại càng thêm mãnh liệt. Cột sáng bạc xé toang màn không khí, mang theo khí thế lật núi lấp sông mà bổ về phía cái bóng mờ. Thế tới của đòn này thật quá mạnh mẽ khiến cho tên ma sứ cũng phải né tránh, thế nhưng mặc cho hắn dùng thân pháp ảo diệu đến mức nào cũng không sao né được một chiêu ấy. Cắn răng ngưng tụ ma khí, tên sứ giả ma tộc quyết định liều mạng chống đỡ chiêu này. Chẳng qua hắn cũng biết rõ, dù có đỡ được một đòn này thì hắn cũng phải mất đi sức chiến đấu trong một khoảng thời gian ngắn, mà hậu quả của việc ấy thì thật khó lường. “Choang!” Đúng lúc này, một bộ móng vuốt cứng rắn phủ đầy ma khí đột nhiên xuất hiện, chặn đứng cột sáng khổng lồ. Con thuồng luồng vốn yên tĩnh quan sát từ nãy đến giờ rút cục cũng ra tay giải cứu đồng bọn. Cái bóng mờ nọ vừa thoát hiểm liền lập tức lẩn vào trong biển mây đen, nháy mắt đã không thấy hình bóng đâu nữa. Mây đen vần vũ trên bầu trời lại một lần nữa chuyển động, tầng mây rộng lớn nhanh chóng co rút lại. Ma khí vốn tản mạn lúc này lại liên kết chặt chẽ với nhau, không ngừng tỏa ra một thứ uy thế tàn ác mang đầy tính hủy diệt. “Uỳnh!” Bể ma khí đã hóa thành một dòng sông đen tuyền vắt ngang bầu trời thành Đông Long. Trên mặt sông thi thoảng lại dâng lên từng cơn sóng cao chót vót chẳng khác nào lưỡi của loài quái vật đáng sợ muốn nuốt chửng thế giới này. Đúng lúc này, con sông chợt động, dòng nước đen cũng vì thế mà sóng sánh khiến cho những cơn sóng càng cuộn trào dữ dội. Một con sóng dữ lạc khỏi dòng sông mà phủ xuống thành Đông Long, quét ngang qua một khu phố dài khiến cho toàn bộ kiến trúc nơi đây đều sụp đổ. Cả một con phố phồn hoa như thế lúc này chỉ còn lại từng vệt nước đen xen lẫn với gạch đá ngổn ngang. Cảnh vật sầm uất mới hôm qua nay đã hóa thành tiêu điều vụn vỡ, thật khiến người ta phải đau lòng. Sắc mặt lão Ngô biến hóa mấy lần, rút cục cũng bình tĩnh trở lại, lý trí cuối cùng đã chiến thắng sự hận thù trong lòng lão. Theo sự điều khiển của lão, cột sáng khổng lồ vững vàng chiếu thẳng xuống con phố đổ nát. Ánh sáng chói mắt mang theo khả năng thanh lọc mạnh mẽ, chậm rãi hóa giải những giọt ma khí còn sót lại trên con đường. Ma khí đen tuyền vội vã bốc hơi, giãy dụa lao nhanh về phía con sông đang lơ lửng giữa trời. Thế nhưng cột sáng trong tay lão Ngô lúc này lại đột ngột nở bung, ánh sáng hai màu bạc và vàng tức khắc quét khắp thành Đông Long một lượt. Khói đen kia vừa chạm vào ánh sáng liền tan biến, mà con sông ma khí lại chẳng chịu chút ảnh hưởng nào. Chờ khi đám khói đen đã hoàn toàn biến mất, ánh sáng rực rỡ mới tắt dần, ngưng tụ lại trên cuốn sách trời. Thở dài một tiếng, lão Ngô bình tĩnh nhìn hai đối thủ đang nhăm nhe chuẩn bị tấn công, trong ánh mắt chẳng biết từ lúc nào đã mang theo vài phần quyết đoán và hy vọng: chỉ hy vọng lão bạn già kia có thể ra tay kịp thời. ************** Chậm rãi đặt bút ngọc xuống bàn, Vũ Ngôn bình tĩnh thở ra một hơi thật dài. Cuối cùng ông cũng hoàn tất khâu chuẩn bị, thắng lợi tưởng như đã nắm trong tay, thế nhưng trên sắc mặt của người thầy đồ này lại chẳng có lấy một tia vui mừng. Chỉ thấy ông khẽ phất tay áo một cái, một cơn gió thoảng qua trong căn phòng thổi tung toàn bộ những bức thư pháp đặt trên mặt bàn. Tất cả là năm trăm bức thư pháp, mỗi một bức đều được viết trên một chất giấy khác nhau, được viết bằng một chất mực khác nhau. Càng đang kinh ngạc hơn chính là mỗi một bức thư pháp đều được viết theo một kiểu nét chữ đặc biệt, thật đúng là kỳ công vô cùng. Vũ Ngôn cẩn thận quan sát từng bức thư pháp, sau khi đã kiểm tra toàn bộ năm trăm bức thì ông mới thoáng gật đầu tỏ ý hài lòng. Chắp hai bàn tay lại tạo thành từng thủ ấn, Vũ Ngôn bình tĩnh điều khiển từng bức thư pháp sắp xếp theo một thứ tự kỳ lạ đầy huyền bí. Từng nét chữ trên mỗi bức thư pháp như sống lại, hòa tan vào nhau tạo thành một chỉnh thể đặc biệt vô cùng. Một thanh âm dường như không tồn tại trong thế giới này bất chợt vang lên, chỉnh thể đặc biệt đang lơ lửng giữa không trung cũng nhanh chóng biến đổi, hóa thành một ký tự vô cùng xa lạ mà cũng rất quen thuộc. Vũ Ngôn lại quát to một tiếng, thanh âm vang vọng như tiếng chuông nhưng lại không vượt ra khỏi phạm vi mười mét xung quanh ký tự nọ. Nguyên lực trong cơ thể ông cũng theo tiếng quát ấy mà dồn vào trong ký tự, chỉ thấy ký tự nhanh chóng biến lớn rồi tan biến vào trong thế giới này. *********** “Vun vút!” Con thuồng luồng chợt quẫy mình quất đuôi về phía cuốn sách trời, cái đuôi thô cứng đầy góc cạnh ma sát với không khí phát ra thanh âm vun vút ghê người. Mà từ trong dòng sông ma khí lúc này lại tuôn ra một cơn mưa tên ngợp trời. Những mũi tên đen nhánh ào ạt đổ xuống trận hình phe nhân loại, lấy số lượng áp đảo cùng khả năng ăn mòn đáng sợ mà đục thủng từng trận hình nhỏ. Phe nhân loại tử thương vô số, thế nhưng bọn họ phản công lại càng thêm quyết liệt. Hàng ngàn trận hình nhỏ lấy cuốn sách trời làm trung tâm, đều đặn tung ra từng đòn công kích mãnh liệt tạo thành một tổ hợp công thủ toàn diện. Một áng mây lửa đỏ rực bất chợt lướt qua mình con thuồng luồng, dễ dàng bóc đi một mảng vảy lớn trên thân nó. Một đóa sen tuyết trong suốt lạnh băng phiêu du giữa dòng nước đen tuyền, chầm chậm đóng băng từng cơn sóng dữ đang nhăm nhe nuốt chửng đóa sen ấy. Một con rối gỗ, một mũi thương bạc, một chiếc chày đá, một… “Choang!” Cái đuôi khổng lồ của con thuồng luồng đập mạnh lên cuốn sách trời. Vầng sáng bảo vệ xung quanh cuốn sách chợt vỡ tan thành muôn vàn mảnh sáng bạc. Hình ảnh cuốn sáng vốn do hàng ngàn ánh sao kiến tạo thành, lúc này lại thoáng run rẩy một phen, tưởng như sắp sụp đổ đến nơi. Đúng lúc ấy, một cái xoáy nước đen ngòm bất chợt ập lên cuốn sách, chậm rãi vặn nát cuốn sách thành tro bụi. “Hự!” Lão Ngô khẽ than một tiếng, khuôn mặt già nua bất chợt đỏ ửng lên, bên khóe môi đã rỉ ra một dòng máu tươi đỏ thắm. Còn không đợi cho lão kịp điều hòa khí huyết của bản thân, cái xoáy nước đen ngòm kia đã lại hung hăng cuốn tới. Trên khuôn mặt lão thoáng hiện lên một chút tiếc nuối, thế nhưng ánh mắt già nua lại vẫn bình thản nhìn thẳng vào tử vong. Bích Ngọc à, ta đến gặp nàng đây! “Lão Ngô, cẩn thận!” Một tiếng hét vang chợt cắt ngang dòng suy nghĩ tử vong trong lòng lão Ngô. Hoàng lễ sinh đang chiến đấu với một tên ma tộc lúc này cũng bỏ mặc đối thủ của mình, đạp gió phi nhanh đến chắn trước mặt người bạn già. Nguyên lực toàn thân bốc lên ngùn ngụt, Hoàng lễ sinh dùng hết sức bình sinh mà tung ra một đòn mạnh nhất đánh thẳng về phía cái xoáy nước tối tăm nọ. Xoáy nước va chạm với đòn công kích của Hoàng lễ sinh liền tan rã, hóa thành từng dòng ma khí bốc lên trời. Hoàng lễ sinh xoay người lại nhìn lão Ngô, khóe miệng thoáng mỉm cười. Chẳng qua ngay lúc môi lão nhếch lên, máu tươi đã không kìm được mà trào ra thành dòng. “Lão Hoàng, thực lực lão không đủ, tội gì phải làm như thế?” Lão Ngô vội vàng đỡ lấy Hoàng lễ sinh hạ xuống mặt đất. Vẻ mặt lão Hoàng thoáng hiện lên chút hoài niệm, thều thào mà nói: “Lão Ngô, còn nhớ năm đó anh em chúng ta kết nghĩa một phen đã từng lập lời thề như thế nào không? Dù có phải xả thân mình cũng nhất quyết bảo vệ cho anh em! Lần này xem ra ta đã thực hiện được lời thề ấy rồi, đến lúc xuống dưới đó có gặp lại những người kia cũng không phải xấu hổ.” “Không! Lão cứ yên tâm, số lão vốn thọ lâu, giờ này chưa chết được đâu.” Lão Ngô gấp gáp động viên Hoàng lễ sinh, một tay lại vội vàng lần tìm trong ngực áo, cuối cùng lấy ra một cái lọ ngọc sáng bóng. Vừa mở nắp lọ ngọc dốc thuốc vào miệng lão Hoàng, lão Ngô vừa vận nguyên lực truyền vào thân thể người bạn già này giúp dẫn dắt hiệu lực của thuốc. Lão Hoàng dường như không muốn nhận sự giúp đỡ từ lão Ngô, thế nhưng thân thể lão hiện giờ lại yếu đuối vô cùng, không cách nào giãy dụa được. Đúng lúc này, một cái móng vuốt khổng lồ lại ập về phía hai người bọn họ. Lão Ngô chẳng buồn để ý đến cái móng vuốt ấy, mà Hoàng lễ sinh thấy vậy lại chỉ thở dài, xem ra hai người bọn họ thật đúng là sẽ ra đi cùng ngày cùng tháng cùng năm như trong lời thề khi kết nghĩa rồi. “Phập!” Đúng lúc này, một bóng hình quen thuộc chợt xuất hiện trong tầm mắt Hoàng lễ sinh. Bóng người gầy gò đơn bạc ấy thoáng vung ngọn bút trong tay lên, đầu ngọn bút nhọn hoắt như thương dễ dàng đâm thủng móng vuốt khổng lồ của con thuồng luồng. Lại thấy người nọ chắp tay bắt ấn, bút ngọc thoáng chốc đã biến to, hóa thành một ngọn bút khổng lồ chỉ thẳng lên bầu trời. Thủ ấn khẽ biến đổi, một luồng nguyên lực không màu không sắc nhưng lại như tràn ngập sắc màu nhanh chóng tụ lại nơi đầu bút. Lấy luồng nguyên lực kỳ lạ mà quen thuộc ấy làm mực, ngọn bút thong thả viết lên bầu trời một ký tự không được ghi chép trong bất cứ tư liệu nào. Ngay lúc nét bút vừa ngừng, toàn bộ bầu trời đột nhiên tối sầm lại trong nháy mắt, sau đó lại tỏa sáng rực rỡ. Tất cả nguyên tố trong phạm vi trăm cây số quanh thành Đông Long nháy mắt đã tụ lại trên bầu trời, hóa thành một thứ lực lượng siêu phàm giáng thẳng xuống bè lũ ma tộc. Con thuồng luồng khổng lồ thoáng lộ ra thần sắc kinh hãi, mà tên ma sứ ẩn mình trong dòng sông đen tuyền lại càng hoảng hốt quát to một tiếng: “Cấm thư!”