Chương 196: Đồng Lòng Quyết Chiến

“Thế nào, đã tìm được vị trí giam giữ con tin chưa?” “Chưa, chẳng thấy chút dấu vết nào cả! Thế các anh đã tìm được Văn Thái chưa?” “Cũng chưa! Không biết cậu ta đi đâu rồi?” “Chắc chắn là hắn chưa thể ra khỏi nơi đây được!” “Báo cáo, phía chúng tôi vừa tìm được một vị trí khả nghi.” Mười chín sĩ tử nhận trách nhiệm giải cứu con tin sau khi đã khôi phục nguyên lực liền bắt đầu tìm kiếm nơi những con tin bị giam giữ. Thế nhưng lần này chẳng những họ không tìm được con tin mà ngay cả đội trưởng của bọn họ là Văn Thái cũng đã biến mất không chút dấu vết. Điều này khiến cho cả đội sĩ tử đều cảm thấy vội vàng. Đúng lúc này, một tiếng báo cáo gấp gáp đã kịp thời khiến bọn họ bình tĩnh lại. Đội sĩ tử nhanh chóng tập trung tại vị trí khả nghi. Ở đó chỉ có duy nhất một vòng xoáy đen kịt như mực, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác, thậm chí ngay cả một tia sáng cũng không! Đứng đối diện với vòng xoáy đen kịt, trong lòng những sĩ tử này đều thoáng hiện lên một nỗi do dự. Vòng xoáy kia quá quái dị! Trong bọn họ không một ai biết được khi bước qua phía bên kia vòng xoáy thì bọn họ sẽ phải đối mặt với những thứ gì. Mặc dù khi đảm nhận nhiệm vụ này bọn họ đều đã xác định tinh thần sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm, thế nhưng đoàn sĩ tử này đồng thời còn có trách nhiệm giải cứu con tin. Đúng lúc này, vòng xoáy trước mặt bọn họ chợt rung động, tốc độ xoay bỗng tăng gấp mấy lần. Một bóng người vạm vỡ bước ra từ trong vòng xoáy, trên lưng hắn còn cõng theo một người đang hôn mê. Nhất thời đoàn sĩ tử vui mừng hẳn lên: “Văn Thái, thì ra anh ở đây! Anh tìm được nơi bọn chúng giam giữ con tin rồi sao?” “Đúng vậy, đám ma tộc giam giữ con tin trong không gian phía sau vòng xoáy này. Trong đó hầu như không có nguy hiểm gì cả, chẳng qua không gian đó có thể làm đảo lộn các giác quan của chúng ta mà thôi. Các anh vào đó giải cứu con tin chỉ cần để ý điểm này là được. Ngoài ra, con tin đều bị trói buộc bằng một tầng lực lượng vô hình, thế nhưng tôi đã giải quyết hết rồi.” “Văn Thái, anh làm tốt lắm!” “Mọi người, sau khi giải cứu toàn bộ con tin thì chúng ta sẽ tập trung tại phòng khách của gian nhà này, sau đó sẽ phối hợp cùng với đội ngũ bên ngoài đột phá vòng vây của đám ma tộc. Thời gian không có nhiều đâu, mọi người mau hành động đi.” Đội sĩ tử nhanh chóng tiến vào trong vòng xoáy giải cứu con tin rồi cùng tập hợp lại tại phòng khách. Tổng cộng có mười tám con tin bị đám ma tộc giam giữ, lúc này toàn bộ đều đã được những sĩ tử nọ giải thoát khỏi không gian giam cầm kia. Một người cẩn thận kiểm tra lại tình trạng của những con tin, sau đó liền vội vàng báo cáo lại: “Báo cáo, theo danh sách những con tin bị ma tộc bắt giữ thì hiện tại vẫn còn thiếu mất một người, chính là con trai của Mạc thái sư.” “Các anh thử tìm kỹ lại xem, có lẽ là chúng ta đã bỏ sót người đó.” “Chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ rồi, chắc chắn là không bỏ sót ai đâu!” “Vậy có lẽ người nọ quá quan trọng nên đã bị bọn chúng giam giữ riêng rồi. Thôi, chúng ta mau đưa con tin rời khỏi nơi đây, chậm trễ một giây thì những anh em đang chống đỡ ngoài kia lại phải gặp nguy hiểm thêm một giây đó.” “Đúng vậy, chúng ta mau rời đi thôi.” Đội giải cứu nhanh chóng mang theo con tin hội họp cùng đội sĩ tử đang chiến đấu bên ngoài. Vừa nhìn thấy những con tin được giải cứu, đoàn sĩ tử đang khổ cực chống đỡ đều phấn chấn hẳn lên, đồng tâm phối hợp tiêu diệt đám ma tộc để mở đường rút lui. Trái lại, đội giải cứu khi nhìn thấy thảm cảnh của những sĩ tử đã hy sinh thì trong lòng bọn họ đều dâng lên một niềm phẫn nộ và bi thương vô cùng. Lấy Văn Thái làm đầu, đội giải cứu hừng hực lửa giận xông lên tiên phong mở đường, đoàn sĩ tử còn lại chia ra bọc hai bên cánh của đội giải cứu. Đám ma tộc lúc này đều đã bị ma trận kích thích đến mức hai mắt đỏ ngầu, nào còn quản đến đội sĩ tử tiên phong mới xuất hiện. Tất cả bọn chúng vẫn điên cuồng lao đến tấn công một cách hung tợn nhất, mặc kệ từng đòn công kích mãnh liệt của đội sĩ tử đánh lên thân thể chúng. “Các anh em, chúng ta thề phải tiêu diệt tất cả đám ma tộc này, vì những người đã hy sinh!” “Thề diệt sạch vì lũ ma tộc vì những người đã hy sinh!” Văn Thái hùng hồn quát lên một tiếng, tất cả những sĩ tử phía sau dường như đều bị lời ấy kích động, khí thế vốn bị ma trận làm suy yếu nhất thời lại bùng lên. Đúng thế, bọn họ quyết không chịu yếu thế trước đám ma tộc. Ma trận thì đã là gì, liệu có thể ngăn được lòng quyết tâm của chúng ta sao? Đám ma tộc hung tợn kia thì đã là gì, khi chúng ta có lòng quyết tâm thì bọn chúng còn đáng sợ sao? Không, lũ ma tộc kia không thể nào ngăn cản được lòng quyết tâm của chúng ta, ma trận kia không thể nào ngăn cản được lòng quyết tâm của chúng ta. Lòng quyết tâm ấy được hình thành nên bởi sự đồng lòng của những người đang chiến đấu, và cả những người đã hy sinh. Chúng ta, những kẻ còn sống nhất định phải chiến đấu thay cả phần những người hy sinh! Đám ma tộc đang điên cuồng bỗng như cảm nhận được sự uy hiếp, ánh mắt thoáng trở nên thanh tỉnh hơn một chút. Ngay lúc này, khí thế rừng rực của đoàn sĩ tử đột ngột ập đến, tạo thành một thứ áp lực vô cùng nặng nề lên những tên ma tộc. Trong ánh mắt đám ma tộc khẽ dâng lên một nỗi run sợ, thế nhưng rất nhanh nỗi run sợ ấy đã bị sự điên cuồng che lấp. Đám ma tộc đồng loạt gào thét giận dữ rồi ầm ập lao thẳng tới đoàn sĩ tử như từng lưỡi đao khát máu. Trái ngược với đám ma tộc, lửa giận của đoàn sĩ tử lại bị nén lại trong lòng, hòa cùng với nỗi bi thương tạo thành một nguồn sức mạnh đáng sợ. Khí thế của đoàn sĩ tử dần trở nên trầm trọng như một ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động cả ngàn năm, ẩn sâu bên trong lại là từng dòng lửa giận gầm gào chờ bùng phát. Hai đội ngũ nháy mắt đã ập vào nhau, tiếng gào thét giận dữ của đám ma tộc vang lên chói tai, xen vào đó là từng tràng thanh âm đồng nhất, hào hùng mà bi thương của đoàn sĩ tử. Ngọn lửa giận trong lòng đoàn sĩ tử đồng loạt bộc phát ra, tạo thành một biển lửa giận nuốt trọn đám ma tộc. Từng tên ma tộc nhanh chóng gục ngã xuống dưới đòn công kích phối hợp của đoàn sĩ tử, thế nhưng dù đã chết mà nét điên cuồng trong mắt chúng vẫn không hề giảm đi. Thân thể đám ma tộc đã gục ngã đột nhiên bốc lên một ngọn lửa đen rừng rực, nháy mắt đã thiêu đốt bọn chúng thành tro bụi. Đổi lại, từng đám lửa đen rực ấy càng trở nên thực chất rồi biến hóa thành từng đòn công kích dữ tợn nhất mà đánh về phía đoàn sĩ tử. “Choang!” Văn Thái vung thanh đao trong tay lên, dứt khoát chém nát một mũi gai đen nhánh đang đâm về phía hắn. Trên thân đao, từng đám nguyên tố màu vàng đất lúc này lại rừng rực rung động như một ngọn lửa. Từng đao chém ra đều dứt khoát và mãnh liệt vô cùng, thế đến như núi lở không cách nào chống đỡ. Những tên ma tộc xui xẻo phải đối mặt với Văn Thái đều bị một đao ấy hạ gục, mà ngay cả những đòn công kích đánh đổi bằng tính mạng của chúng cũng không thể nào chống đỡ lại được một đao này. Văn Thái lại chẳng hề để ý đến sự biến hóa ấy, trong lòng hắn lúc này chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là tiêu diệt sạch đám ma tộc này. Trong căn gác đối diện con hẻm, từng cặp mắt lúc này đều nhìn về phía Văn Thái với vẻ khó tin và kinh khiếp. “Hừ, chúng ta không thể để đám tu luyện giả kia lộng hành như vậy được!” “Vậy ngươi nói chúng ta phải làm sao đây. Ngươi cũng thấy đó, đám tu giả này đã chiếm ưu thế về nhân số so với chúng ta, huống chi lúc này ma trận cũng đã bị khí thế của bọn chúng lấn áp, chúng ta hoàn toàn không có chút ưu thế gì cả.” “Khí thế, khí thế, khí thế! Đúng vậy, động lực lớn nhất của đám sĩ tử ấy chính là khí thế. Đồng nghĩa với điều ấy là chúng ta chỉ cần phá tan khí thế của bọn chúng thì chúng ta sẽ thắng.” “Nói thì dễ lắm, nhưng làm sao chúng ta có thể phá được khí thế của chúng?” “Chẳng lẽ ngươi không thấy sao? Khí thế của đám sĩ tử ấy đều là do tên dẫn đầu kia kích động. Nếu chúng ta có thể giết được hắn thì khí thế của bọn chúng tự khắc sẽ bị áp chế. Đến lúc đó chỉ cần chúng ta ra tay tàn nhẫn một chút là đám sĩ tử ấy sẽ sụp đổ ngay.” “Vậy kẻ nào sẽ đi ra chiến đấu với tên kia?” Câu hỏi này lập tức khiến cho cả gian phòng lâm vào tĩnh lặng. Đúng lúc này, một giọng nói lãnh đạm chợt vang lên: “Ta nhớ rõ vừa rồi có kẻ đã lên tiếng rất oai phong cơ mà nhỉ? Bây giờ kẻ đó trốn đi đâu rồi, tại sao không ra ngăn chặn tên kia đi?” “Hừ, ngươi không cần phải khích tướng, ta cũng đang định đi ra tiêu diệt tên sĩ tử đó đây.” Vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên lao vút ra khỏi căn gác, nháy mắt đã đáp xuống con hẻm nhỏ. Chỉ thấy đôi tay hắn chợt động, một tia lửa đen thẫm như mực đột nhiên lao vút đi, cả con hẻm bỗng như bị vạch đôi bởi một nét đen nhàn nhạt ấy. Văn Thái vừa ra tay tiêu diệt một tên ma tộc đột nhiên trong lòng dâng lên một niềm cảnh giác. Thanh đao trong tay hắn dứt khoát chém mạnh về phía trước, gọn gàng chặt nát một cái móng vuốt tối đen đang đánh tới. Đúng lúc này, một tia lửa đen thẳm đột nhiên từ phía sau móng vuốt nọ bắn thẳng lên thanh đao của Văn Thái. Chỉ nghe “choang” một tiếng, lưỡi đao trong tay Văn Thái đã bị tia lửa kia đánh mẻ một mảnh, trên thân đao còn xuất hiện vài vết rạn nứt đang không ngừng lan ra. Ánh mắt Văn Thái nhìn chằm chằm về phía trước, ở nơi đó có một tên ma tộc toàn thân đang rừng rực bốc lên một ngọn lửa đen như mực