Phủ đệ nhà họ Phương. Trong thư phòng thanh tĩnh vắng lặng, Phương tướng quân mệt mỏi mà thở dài một hơi. Đã nhiều lần ông phải đối mặt với những vấn đề khó khăn vô cùng mà ông vẫn có thể hoàn thành tốt, thế nhưng vấn đề lần này lại đã vắt kiệt tâm trí của ông trong những ngày gần đây mà vẫn chưa thể tìm được một phương án giải quyết tốt đẹp. Con gái ông đã bị bắt cóc! Chuyện này cho đến giờ có rất ít người biết, mà một việc càng bí mật hơn chính là buổi gặp mặt giữa ông và những kẻ bắt cóc. Yêu cầu của bọn chúng không khó, thế nhưng một người có nhiều kinh nghiệm như ông vẫn có thể đoán ra đằng sau yêu cầu ấy là những gì? Một âm mưu khủng khiếp mà mục tiêu rất có thể là ngai vàng đã yên ổn mấy nghìn năm nay của nước Đại Việt. Ông không biết nên chọn lựa như thế nào cho phải, một bên là tình thân máu mủ ruột thịt, là nỗi ân hận lớn nhất trong suốt cuộc đời ông, và bên còn lại chính là chữ trung mà ông đã tôn thờ trong suốt mấy chục năm trời, thậm chí là cả đời. Day day khuôn trán đã hằn sâu những nếp nhăn vì lo nghĩ, ông thầm nhớ tới người vợ đã quá cố của mình: “Dung à, anh hy vọng em trên trời linh thiêng có thể hiểu được lòng anh. Anh biết mình đã sai rồi! Anh đã quá vô tâm, đã khiến cho em và con gái phải chịu nhiều đau khổ, anh xin lỗi em! Anh chỉ hy vọng em có thể chỉ đường cho anh một lần này, vì con gái của chúng ta em ạ!” Nếu có một ai quen thuộc với Phương tướng quân mà nghe được những lời này hẳn sẽ phải kinh ngạc đến ngây người. Một vị tướng quân nổi tiếng là cứng rắn bền bỉ mà lại cũng có lúc mềm yếu đến thế bởi một chữ tình, đúng là sự đời lắm chuyện khó lường. Đúng lúc này, một gã người hầu chợt gõ cửa thư phòng: “Bẩm ông, ngoài cửa có một người muốn gặp ông, đây là tín vật mà người ấy đưa ra để chứng minh thân phận ạ!” Phương tướng quân nhanh chóng bình ổn lại tâm tình, thế nhưng khi nhìn thấy tín vật thì trong lòng ông lại chấn động. Vội vội vàng vàng khoác lên mình một chiếc áo dài, Phương tướng quân đích thân ra tận ngoài cửa đón khách. Người mới tới nhìn thấy Phương tướng quân đang định hành lễ thì vội vàng đỡ lấy, giọng điệu hòa nhã vô cùng: “Chú Phương à, hôm nay cháu đến đây với tư cách của một người cháu mà thôi, chú không cần phải quan tâm đến lễ nghi đâu.” “Hoàng tử…” “Cháu đã nói là không cần quan tâm đến lễ nghi mà, chú cứ gọi cháu là Càn Hiếu là được rồi.” “Vậy… Cháu hôm nay đến đây có chuyện gì vậy?” “Chuyện có liên quan đến con gái chú đấy!” Phương tướng quân vừa nghe được lời này thì ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, xen lẫn một tia hy vọng chờ mong. Chủ nhà rất thức thời vội vàng dẫn khách vào trong nhà, hình bóng hai người nhanh chóng khuất sau lớp cửa dày của phủ tướng quân. ************* “Một, hai, ba, bốn! Một, hai, ba, bốn!” Tiếng hô dứt khoát và dõng dạc đều đều vang lên từ một khoảnh sân nhỏ nơi xóm liều phía Tây Đông Long. Người dân ở xung quanh đây cũng đã chẳng lạ gì với tiếng hô này, đó là tiếng hô của một cậu sĩ tử trẻ tuổi mà tốt bụng đến đây dạy võ cho đám trẻ nghèo. Người dân sống trong khu xóm liều ai chẳng đã trải qua một quãng đời khổ cực, thế nên họ hiểu rõ đây là một cơ hội tốt. Đối với bọn họ, những người ở tầng lớp đáy của xã hội, biết được vài ngón võ nghệ cũng đã đủ để bọn họ bảo vệ bản thân trong cuộc sống thường ngày. Huống chi luyện võ còn có thể rèn luyện sức khỏe, phòng chống bệnh tật, nhiều lợi ích như vậy cớ gì mà không luyện. Chính vì lẽ ấy nên những nhà trong cái xóm liều này có con cái độ tuổi từ thiếu niên trở xuống cũng đều đem con đến nhờ cậu sĩ tử ấy chỉ dạy cho chút ít, thậm chí có một vài thanh niên cũng đến đây xin theo học. Mà cậu sĩ tử kia cũng tốt bụng, dạy võ không lấy tiền, sau mỗi buổi luyện tập lại còn chỉ dạy cho đám trẻ nghèo vài chữ, giúp cho bọn chúng thoát được cái tiếng mù chữ thất học đã đeo bám bấy lâu. Chẳng biết là tin tức do ai truyền ra, dân nghèo ở mấy cái xóm liều gần đó cũng đem con cái đến xin theo học, dần dà toàn bộ trẻ nghèo ở khu xóm liều phía Tây đều học tập ở lớp học ấy. Danh tiếng của cậu sĩ tử cũng vì thế mà đồn xa trong lớp dân nghèo, họ yêu quý gọi cậu bằng cái danh “thầy Phong”. “Các em, buổi tập hôm nay kết thúc ở đây. Tiện đây anh cũng muốn thông báo một việc là buổi tập ngày mai sẽ được hoãn. Hẹn gặp lại mọi người vào buổi tập tiếp theo nhé.” “Chúng em chào thầy ạ!” Lũ trẻ đồng thanh hô to chào Nguyễn Phong, sau đó liền nhanh chóng giải tán, túm năm tụm ba mà rời khỏi mảnh sân nhỏ. Nguyễn Phong dõi ánh mắt nhìn theo đám trẻ rời đi, trong lòng bất chợt sinh ra một cảm giác rất đỗi yên bình. Giá như sau này hắn cũng có thể sống một cách bình dị như vậy, ngày ngày dạy dỗ đám trẻ học tập rồi lại cùng người yêu dấu ngắm nhìn từng nụ cười rạng rỡ trên mặt học sinh, vậy thật tốt biết mấy! Đáng tiếc, con đường hắn đã chọn lại chẳng thể yên bình, mà trên vai hắn cũng vẫn còn quá nhiều gánh nặng cần được giải quyết. Nghĩ đến đây, cõi lòng Nguyễn Phong bỗng trở nên trầm lặng, nét cười trên mặt cũng đã phai nhạt đi mất mấy phần. Chợt, một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, một chiếc khăn dịu dàng thấm đi những giọt mồ hôi trên trán hắn, một cảm giác thanh thản cũng theo đó lan tỏa trong lòng Nguyễn Phong khiến hắn bình tĩnh lại. Mỉm cười gật đầu với Thanh, Nguyễn Phong lấy lại sự bình tĩnh và quyết tâm của bản thân. Đúng vậy, vẫn còn có nhiều người đang chờ đợi hắn, hắn nhất định phải tiến lên để không phụ lòng của họ. “Phong công tử, hình như anh có chuyện trong lòng?” Giọng nói dịu hiền như khe suối chảy giữa rừng sâu dễ dàng thấm vào lòng Nguyễn Phong, khiến tâm tình hắn bất chợt rung động một cách khó tả. Nhìn sâu vào đôi mắt của Thanh, Nguyễn Phong chợt lên tiếng hỏi: “Thanh cô nương, cô có nhiều người chờ đợi mình không?” “Ồ, tất nhiên là có chứ. Mỗi khi tôi đi xa, sư phụ thường hay chờ đợi tôi trở về. Đám trẻ ở đây cũng vậy, trước đây hầu như tháng nào bọn chúng cũng chờ mong để gặp tôi. Còn có cả những người khách muốn xem tôi biểu diễn nữa. Thực ra tôi được nhiều người chờ mong lắm đó.” Nói đến đây, Thanh khẽ bật cười rất vui vẻ khiến cho Nguyễn Phong say mê ngắm nhìn nụ cười ấy. Như nhận ra Nguyễn Phong đang chăm chú ngắm mình, hai gò má của Thanh phớt ửng hồng khiến cho nét cười càng thêm xing đẹp: “Phong công tử, sao anh cứ ngắm tôi mãi thế!” Nguyễn Phong chợt giật mình, bộ dáng hơi có chút xấu hổ mà nhìn về phía Thanh. Chợt như nhớ ra điều gì hay có lẽ là vì muốn xua tan bầu không khí xấu hổ ấy, Nguyễn Phong lại đặt câu hỏi: “Vậy trong lòng cô có từng chờ đợi ai chưa?” “Có chứ! Ngày bé thì tôi thường hay chờ đợi sư phụ về ăn cơm cùng. Sau này khi lớn hơn một chút và biết được hoàn cảnh của mình, cũng đã có lúc tôi chờ đợi cha mẹ ruột xuất hiện trước mắt tôi. Đến khi gặp được lũ nhóc ở đây, tôi lại hay chờ đợi được gặp chúng sau mỗi chuyến đi biểu diễn ở xa.” “Đã có lúc nào cô chờ đợi được gặp tôi hay chưa?” Chẳng biết trong lòng nảy sinh suy nghĩ gì, Nguyễn Phong bất chợt hỏi một câu như thế. Ngay lập tức, hắn nhận ra là câu hỏi của mình đã quá vội vàng. Bầu không khí vui vẻ cũng vì câu hỏi ấy mà ngưng đọng lại, cả hai người đều chìm vào trong nỗi xấu hổ riêng mình. Thanh cúi gằm mặt xuống chẳng lên tiếng, mà ánh mắt của Nguyễn Phong lại liếc ra một khoảng xa xăm nào đó, chẳng dám nhìn thẳng vào Thanh. Đúng lúc ấy, Thanh chợt đứng dậy vội vã bước vào trong nhà, Nguyễn Phong thấy vậy thì trong lòng chợt nảy sinh một nỗi buồn không tên. Bước đến trước cửa, Thanh chợt quay lại nhìn Nguyễn Phong, chẳng biết từ lúc nào vệt đỏ ửng đã lan tới tận cổ và hai tai của nàng: “Phong công tử, tối nay anh ở lại đây ăn cơm nhé, tôi chờ anh đó.” Dứt lời, Thanh liền vội vàng bước nhanh vào trong phòng, mà Nguyễn Phong thì như đã hóa đá, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Thanh. *********** Phủ lễ sinh. Đêm nay mây mờ chợt tán đi, để lộ ra ánh trăng đêm trước rằm sáng tỏ rõ ràng. Trên mái nhà, ba bóng người có phần cô đơn cùng ngồi lại một chỗ, cùng chia sẻ với nhau bầu rượu nóng, cùng ôn lại những kỷ niệm của một thời đã xa: “Này, hai lão còn nhớ cái hồi mà chúng ta còn cùng nhau đi thám hiểm khắp nơi không? Có ta, lão Ngô, lão Vũ, lão Vương, và còn cả mấy người nữa chứ. Nhớ hồi đó lão Vương trẻ tuổi nhất hội, tính tình cũng nhanh nhảu nhất hội, không biết đã bao lần vì cái tật ấy mà lâm vào nguy hiểm, báo hại anh em chúng ta lại phải chịu chung nguy hiểm với hắn. Ha ha, ta vẫn nhớ rõ có một lần hắn leo lên vách núi hái một khúc Thạch Xà Đồng chẳng may bị đám rắn giáo ấy quấn lấy không cách nào rời đi được, thế mà hắn vẫn cứ ôm khư khư cái khúc cây ấy chẳng chịu bỏ ra. Đúng là tham quá mà!” Hoàng lễ sinh tiếp lấy bầu rượu từ tay Vũ Ngôn, uống một hơi đầy rồi mới “khà” một tiếng thật sảng khoái. Chẳng biết là men rượu kích thích lòng người, hay tự lòng người đã muốn say, ánh mắt Hoàng lễ sinh lim dim nhìn về ánh trăng xa xôi, như cười như không mà nhắc lại chuyện cũ. Lão Ngô và Vũ Ngôn dường như cũng đã bị men rượu làm cho say lòng, ánh mắt cũng lim dim nhìn về ánh trăng xa xôi, theo lời kể của Hoàng lễ sinh mà nhớ về cái thời xưa cũ ấy. Ánh trăng chợt sáng chợt tối, mây mù khi tán khi giăng, thành Đông Long đêm nay bỗng chìm vào khoảng lặng. Trong sự yên lặng ấy, chẳng biết đang có bao nhiêu người đang chờ đợi một tia sáng đầu tiên của ngày mới.