Chương 172: Đi Tìm Không Gian Tinh Thần (1)

Phủ lễ sinh. Phòng khách. Lúc này trong phòng khách chỉ có ba người, ngồi tại vị trí chủ nhà chính là Hoàng lễ sinh, Vũ Ngôn tại vị trí đầu tiên dành cho khách còn Nguyễn Phong lúc này vẫn đứng giữa phòng mà chưa dám ngồi xuống. Ba người, ba vẻ mặt khác nhau. Vũ Ngôn vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh như mọi khi, Hoàng lễ sinh lúc này vẻ mặt lại có phần quái lạ, mà Nguyễn Phong thì lại có vẻ xấu hổ giống như đã làm sai chuyện gì. Cả ba người không ai nói một câu nào khiến cho bầu không khí trong phòng trở nên trầm mặc lạ thường. Mãi một lúc lâu, Hoàng lễ sinh mới lên tiếng nhằm phá vỡ bầu không khí khiến người ta khó chịu này: “Lão Vũ, ta thấy ông đúng là một người thầy giỏi đấy, không ngờ lại dạy được một học trò giống mình y như đúc.” Nói đến đây, Hoàng lễ sinh còn bật cười mấy tiếng ra vẻ rất khoái trá. Vũ Ngôn nghe thấy lời ấy thì sắc mặt vốn bình đạm cũng khẽ thay đổi, lông mày hơi cau lại giống như không muốn nghe tiếp, chỉ có điều Hoàng lễ sinh đã lại tiếp lời: “Nhớ năm xưa ông mới tới kinh đô Đại Việt quốc, vừa lúc nhìn thấy kiệu Thái Sư đi qua, ngay lập tức đã nổi lên hứng thú với phong thái quyền quý của bậc đại thần một nước. Đêm hôm khuya khoắt ông còn dám đột nhập vào phủ Thái Sư hòng chiêm ngưỡng vẻ bề thế nơi đây, thậm chí còn đi loạn vào cả khuê phòng của con gài nhà người ta. Ha ha, ta còn nhớ lần ấy ông trốn không thoát, sau đó đã bị một đội gần ba mươi người lính tuần tra áp giải trở về phủ Thái Sư, nếu không phải là nàng tiểu thư nọ vừa nhìn thấy ông đã nảy sinh tình cảm nên mới cầu xin cha nàng nương tay, lại thêm Thái Sư cũng ưng ý với tài đối đáp của ông thì ta e là ông giờ này cũng không còn ngồi đây nữa rồi.” Hoàng lễ sinh dứt lời xong lại bật cười thành tiếng thật to, cười đến mức rung cả người khiến cho lớp áo khoác dày bên ngoài cũng run rẩy thành từng gợn sóng. Nguyễn Phong ngồi nghe cố sự của sư phụ, vẻ mặt bỗng chốc trở nên cổ quái vô cùng, giống như muốn cười mà không dám cười, lại giống như là bất ngờ kinh ngạc. Hắn thật không ngờ sư phụ hắn luôn luôn bình tĩnh, lúc nào cũng tỉnh táo suy xét mọi việc lại đã từng có lúc “ngông” và táo bạo đến như thế. Vẻ mặt Vũ Ngôn lúc này cũng không dễ chịu gì, bị người nhắc lại chuyện xưa trước mặt đệ tử thật khiến cho hắn cảm thấy mất hết uy vọng. Hoàng lễ sinh chẳng thèm để ý đến tâm tình của Vũ Ngôn, lại nhìn về phía Nguyễn Phong mà nói tiếp: “Chuyện táo bạo khi xưa của sư phụ cháu còn nhiều lắm, có kể đến sáng mai cũng không hết. Nhưng mà ta phải công nhận rằng cháu và lão Vũ thật rất giống nhau, nếu không kể đến nguyên do thì thành tích của cả hai đều rất ‘nổi bật’ đấy.” Nói đến mấy từ cuối cùng Hoàng lễ sinh lại càng nhấn mạnh thêm, khiến cho cả hai thầy trò đều cảm thấy có phần xấu hổ. Vũ Ngôn khẽ hắng giọng mấy cái rồi mới lên tiếng: “Lão Hoàng, không cần dông dài tốn thời gian nữa, ta còn có chuyện cần nói với học trò của mình.” “Ha ha, ta biết. Vậy hai thầy trò cứ ngồi đây mà bàn bạc nhé, ta xin phép đi nghỉ trước đây.” Vừa dứt lời thì Hoàng lễ sinh đã đứng dậy bước ra khỏi phòng, để lại không gian riêng cho hai thầy trò nói chuyện. Vũ Ngôn lúc này đã lấy lại dáng vẻ bình tĩnh như thường, nhìn về phía Nguyễn Phong rồi đột nhiên lên tiếng: “Ta nghe nói con đã trượt khoa thi văn, lại còn bị phạm quy nữa phải không?” Nguyễn Phong vừa nghe sư phụ nhắc đến chuyện này thì lập tức cảm thấy có lỗi, cúi đầu không dám nhìn về phía sư phụ mà đáp: “Dạ thưa thầy, con đã phụ sự mong đợi của thầy rồi!” Vũ Ngôn vừa nghe như vậy thì khẽ thở dài, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Không phải, con không phụ sự mong đợi của ta, mà là phụ sự mong đợi của chính bản thân mình. Ta dạy dỗ con không phải vì mong con đạt thành công danh gì cả, mà chỉ muốn con có thể chuyên tâm tu luyện, trở thành một bậc thư pháp gia hàng đầu. Ta sẽ không trách cứ con về thất bại này, nhưng ta biết trong lòng con vẫn luôn có sự tự trách bản thân. Đây là một khó khăn, nhưng cũng là một cơ hội. Nếu con không thể vượt qua vướng mắc trong lòng thì tâm của con sẽ không yên, cũng sẽ khó đạt được thành tựu cao trên con đường thư pháp. Mà nếu như con có thể vượt qua được vướng mắc trong lòng, vậy thì con sẽ càng có khả năng tiến xa hơn trên con đường thư pháp. Nên nhớ, đối với một thư pháp gia, tâm chính là nền tảng căn bản nhất của mỗi người.” Nguyễn Phong nghe từng lời chỉ dạy của sư phụ, trong lòng giống như đã hiểu ra được điều gì đó, chỉ có điều cảm ngộ còn rất mơ hồ, hắn hiện tại vẫn chưa thể nắm giữ được. Vũ Ngôn lúc này lại nói tiếp: “Nếu như muốn giải được vướng mắc trong lòng thì trước tiên cần phải hiểu rõ nguyên do sinh ra nỗi vướng mắc ấy. Con hãy nói cho ta nghe trong bài thi con đã viết những gì?” “Dạ, thưa sư phụ!” Nguyễn Phong lần lượt đem những điều đã viết trong bài thi nói ra một lần, Vũ Ngôn cũng chăm chú lắng nghe, thi thoảng lại gật gù giống như tán đồng, ánh mắt ông nhìn về phía Nguyễn Phong cũng càng lúc càng sáng ngời, trong mắt tràn ngập vẻ tán thưởng. Chờ đến khi Nguyễn Phong dứt lời, Vũ Ngôn mới vui vẻ nói: “Ha ha, bài làm của con rất hay. Những luận điểm mà con viết ra có thể nói là đã vượt qua tầm nhìn của bất cứ một vị quan lại nào trong triều đình. Mặc dù có một vài luận điểm rất táo bạo, thế nhưng nếu áp dụng vào thực tế lại mang đến lợi ích to lớn cho dân chúng. Ta tin rằng với những luận điểm này thì bài thi của con chắc chắn sẽ không thể nào bị đánh trượt được. Mà nói như vậy thì vấn đề phạm quy chỉ có thể là do những thủ tục khác mà thôi.” “Thưa thầy, những thủ tục khác con đều làm rất cẩn thận, chắc chắn sẽ không vi phạm bất cứ quy định nào của triều đình.” “Vậy xem ra lỗi không phải tại con, mà là tại những người chấm bài!” “Ý sư phụ là, có người cố ý muốn đánh trượt bài thi của con?” “Có lẽ là vậy. Con cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ tìm hiểu giúp con.” Ngừng một chút, Vũ Ngôn mới lại nói tiếp: “Ta xem con dường như còn có chuyện gì muốn nói thì phải.” “Dạ thưa sư phụ, con muốn hỏi thầy một chút về vấn đề tu luyện.” “Ồ, con nói cụ thể xem nào.” “Cụ thể thì con muốn hỏi thầy về không gian tinh thần.” Vũ Ngôn nghe được câu hỏi của Nguyễn Phong thì không khỏi kinh ngạc, sau đó mới nói: “Không gian tinh thần là điểm đặc thù của thư pháp gia, nhưng ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới ngũ hành thì mới thư pháp gia mới hình thành được không gian tinh thần. Mặc dù cảnh giới chân hồn của con đã đạt đến cấp Bát quái, nhưng từ cấp Bát quái đến cấp Ngũ hành cũng là một chặng đường dài, vấn đề này đối với con bây giờ còn rất xa vời.” “Vậy… Sư phụ, có ai bẩm sinh đã có được không gian tinh thần hay không ạ?” Nguyễn Phong trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng hỏi Vũ Ngôn. Vừa nghe được câu hỏi của hắn, săc mặt Vũ Ngôn không kìm được mà phải biến đổi. “Con nói sao? Con bẩm sinh đã có không gian tinh thần ư?” “Vấn đề này con cũng không rõ nữa. Từ lúc nhỏ khi con còn chưa tu luyện, thi thoảng trong giấc mơ con lại tiến vào một mộng cảnh kỳ lạ. Lần nào cũng vậy, mỗi khi con tiến vào mộng cảnh này thì cảnh vật vẫn y nguyên như cũ, giống như chưa từng thay đổi. Sau này khi thu phục linh hỏa, con đã từng may mắn mà tìm được một khối đá có chứa một phần linh hỏa. Thông qua khối đá ấy, tâm thần của con có thể tiến vào không gian tinh thần riêng của linh hỏa, và cũng qua đó con mới biết là mình có được không gian tinh thần.” “Nếu đúng là vậy thì con thật sự bẩm sinh đã có được không gian tinh thần.” “Sư phụ, con muốn liên hệ với không gian tinh thần thì phải làm thế nào ạ?” “Sao, con lại không liên hệ được với không gian tinh thần của mình ư?” “Không hẳn là vậy. Trong giấc mơ con có thể tiến vào không gian tinh thần của mình, nhưng khi thức thì con không có cách nào để chủ động liên hệ với không gian tinh thần cả.” “Thì ra là vậy. Ừm, vấn đề này cũng không khó, chẳng qua là con không biết “đường” để tiến vào không gian tinh thần của mình thôi. Thông thường thì thư pháp gia sau khi đạt đến cấp độ Ngũ hành sẽ có thể thông qua tâm nhãn của bản thân để tiến vào thế giới tinh thần. Cụ thể mà nói thì thế giới tinh thần này vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn đối với chúng ta, thế nhưng thư pháp gia có thể sử dụng tinh thần của bản thân để xây dựng một không gian của riêng mình trong thế giới tinh thần này. Thường thường khi tự mình xây dựng không gian tinh thần thì các thư pháp gia đều có thể tự do liên lạc với không gian tinh thần, nhưng vì con bẩm sinh đã có được không gian tinh thần chứ không phải là do con tự xây dựng cho nên con không biết được “đường” tiến vào đó. Việc con cần làm bây giờ chính là phải tìm đường tiến vào không gian tinh thần.” “Vậy phải làm sao mới có thể tìm được đường tiến vào không gian tinh thần ạ.” “Nếu bẩm sinh con đã có được không gian tinh thần, vậy trong tiềm thức của con hẳn sẽ có những ký ức về nơi này. Mặc dù tiềm thức vẫn luôn là một điều bí ẩn đối với những tu luyện giả chúng ta, thế nhưng con vẫn có thể dựa vào tiềm thức để tìm đường đến không gian tinh thần này. Chỉ có điều phương pháp này cũng có tính rủi ro nhất định, bởi tiềm thức không phải là thứ mà chúng ta có thể tự do điều khiển, nếu không cẩn thận thì con rất có thể sẽ bị lạc trong thế giới tinh thần mà không tìm được lối ra.” Nghe đến đây, Nguyễn Phong chợt đắn đo một hồi, thế nhưng rất nhanh hắn liền đưa ra quyết định: “Sư phụ, con muốn tìm không gian tinh thần của con!” Khi nói những lời này, vẻ mặt hắn tràn đầy quyết tâm, bởi vì hắn có một lời hứa!