Chương 168: Tiến Bộ

“Rào rạc…” Sáng sớm, từng cơn gió lạnh vội vã cuốn qua, tuốt sạch đi từng lớp tuyết còn đọng lại trên cành là khẳng khiu. Âm thanh tuyết rơi xuống mặt đất rồi vỡ tan ra thành từng đám tuyết trắng phau trong buổi sớm mai lại có vẻ rõ ràng vô cùng. Một rặng cây mọc gần cửa sổ khe khẽ rùng mình trong gió lạnh rũ bay đi chút tuyết đọng còn sót lại, cũng đồng thời đánh thức người trong phòng. Nguyễn Phong từ từ mở mắt ra, tinh thần hơi có chút cảm giác uể oải. Cả một đêm tinh thần căng thẳng khiến hắn mệt mỏi mà thiếp đi từ lúc nào cũng không rõ, đến lúc này thân thể hắn vẫn còn đọng lại vài phần cảm giác căng cứng nhức mỏi. Khẽ đảo ánh mắt nhìn quanh một lượt, Nguyễn Phong kinh ngạc phát hiện ra trên giường chỉ còn lại một mình hắn, ngoài ra cũng chí có hồ ly tuyết đang cuộn tròn thành thân thể rúc vào ngực hắn mà ngủ. Cô gái kỳ lạ đêm qua nằm cùng giường với hắn lúc này đã biến mất, giống như tất cả chỉ là một giấc mộng vậy. Nguyễn Phong nhất thời ngẩn cả người ra, trong lòng không biết là có cảm giác gì. Có lẽ là sợ hãi vì có kẻ dễ dàng đột nhập vào phòng hắn, thậm chí còn nằm cùng giường với hắn mà hắn lại không hề hay biết. Cũng có lẽ là nghi hoặc bởi cảnh tượng đêm qua quá chân thực, dường như chẳng phải là mơ, mà nếu không phải mơ thì lại khó có cách nào để giải thích hợp lý chuyện đã xảy ra. Và hình như, còn có một phần thanh thản xen lẫn chút nuối tiếc thì phải, thanh thản bởi vì mọi chuyện chỉ là mơ, còn tiếc nuối lại bởi vì đã tỉnh lại khỏi giấc mơ. Thanh niên mà, chợt có một giấc mộng “đẹp” như vậy thì khi tỉnh lại chắc chắn trong lòng sẽ có chút nuối tiếc lạ kỳ khó nói rõ được. Vươn vai bước ra khỏi giường, vặn mình mấy cái cho thân thể thư giãn, Nguyễn Phong ngẫm nghĩ một chút liền quyết định ngồi xuống giường vận chuyển nguyên lực để làm cho tinh thần thư thái. Nhắm lại đôi mắt phàm, khai mở tâm nhãn của bản thân, Nguyễn Phong bất ngờ phát hiện thế giới xung quanh hắn hôm nay đã phát sinh những thay đổi không nhỏ. Vốn dĩ bình thường mỗi khi hắn nhìn thế giới qua tâm nhãn đều sẽ thấy vô số đám mây nhỏ tràn ngập màu sắc dập dờn trôi nổi trong không gian, trong đó số đám mây có màu đỏ và màu xanh nhạt gần trong suốt là nhiều hơn cả nhưng cũng không chênh lệch nhiều lắm với những loại khác. Thế nhưng hôm nay khi khai mở tâm nhãn, Nguyễn Phong lại phát hiện ra những đám mây nguyên tố hỏa hệ và phong hệ dường như còn nhiều hơn hẳn so với mọi hôm, mà mỗi khi hắn tập trung tinh thần vào những đám mây hỏa hệ hay phong hệ thì sẽ có thể nhìn thấy được rõ ràng cách kết cấu của các nguyên tố tổ hợp nên đám mây. Trong lòng tràn ngập sự ngạc nhiên, Nguyễn Phong thử dùng tâm nhãn điều khiển một vài đám mây phong hệ. Khác hẳn với mọi ngày, những đám mây phong hệ hôm nay dường như lại càng thân thiết với hắn hơn, thậm chí có lúc hắn còn mơ hồ cảm nhận được một chút tình cảm truyền lại từ những nguyên tố nhỏ bé mà mạnh mẽ kia, khiến cho trong lòng hắn cũng dâng lên từng tia cảm tình thân quen. Trình độ tu luyện của hắn lại có tiến bộ rồi! Ngẫm nghĩ lại những việc đã xảy ra, Nguyễn Phong dần dần hiểu rõ nguyên nhân. Tu luyện giả cấp bậc bát quái muốn tiến lên trên con đường tu luyện thì nguyên lực là một yếu tố không thể thiếu, thế nhưng nhân tố càng quan trọng hơn lại là trình độ thấu hiểu của bản thân tu luyện giả cùng với những nguyên tố. Mà cách dễ nhất để có thể thấu hiểu được nguyên tố chính là thông qua tìm hiểu chân hồn. Nguyễn Phong đối xử với Lục Phong, Tịnh Liên như người thân, dành tặng cho họ những tình cảm thân thiết và chân thành nhất, chính vì vậy hắn đã nhận được sự yêu mến của họ. Quan hệ giữa hắn và chân hồn càng gần gũi thân thiết thì tự nhiên hắn cũng sẽ thấu hiểu hơn về chân hồn, nhờ vậy mà hắn càng thêm thuận lợi tiến bước trên con đường tu luyện khó khăn. Hiểu rõ được việc này, Nguyễn Phong thoải mái thu hồi tâm nhãn, trong lòng hắn càng thêm tự tin vào con đường tu luyện của bản thân, tự tin vào một tương lai tươi sáng trước mắt. Bước xuống giường, nhanh chóng giải quyết nhu cầu về năng lượng vào buổi sáng, đồng thời cũng chuẩn bị một phần thức ăn cho hồ ly tuyết, xong xuôi mọi việc Nguyễn Phong liền sửa soạn chuẩn bị đi thi. Vừa bước ra cửa phòng hắn đã bắt gặp hai người Trần Duy và Văn Thái, nhìn thấy vẻ tự tin trên khuôn mặt hắn, hai người bọn họ đều mỉm cười hỏi thăm: “Đại ca, tôi thấy anh hôm nay tinh thần có vẻ rất tốt, có chuyện gì vui à?” “Ha ha, tôi trong lúc tu luyện bất chợt ngộ ra một số điều cho nên tâm tình cũng thoải mái.” “Vậy thì phải chúc mừng rồi, sau buổi thi hôm nay chúng ta nhất định phải đi liên hoan một bữa ra trò, tất nhiên là do đại ca chủ chi rồi.” “Đúng vậy, đại ca lần này không được trốn đâu đấy nhé, chiều nay nhất định phải liên hoan một bữa thật thoải mái.” Ba người vui vẻ cười đùa khiến cho tiết trời lạnh lẽo như cũng trở nên ấm áp hơn. ********** Sân đấu số bảy. Cũng như mọi hôm, vừa mới sáng sớm nhưng khán đài nơi đây đã đông nghịt người, ngay cả một chỗ ngồi cũng không còn thừa, thậm chí có vài kẻ còn phải ngồi vắt vẻ trên lan can hoặc leo lên trên nóc khán đài. Ấy thế nhưng, tại góc phía bắc khán đài lại có một khu vực khá trống trải, ngồi ở chính giữa là hai thanh niên quần áo lụa là dáng vẻ cao quý, mà xung quanh bọn họ là một đám hộ vệ sắc mặt hung dữ đang không ngừng xưa đuổi những kẻ đến gần nơi này. “Em trai, vòng đấu đầu tiên chỉ còn năm ngày nữa là kết thúc rồi, mà tên kia đến hôm nay vẫn còn chưa bị loại đấy.” “Ha ha, anh cả, anh lo gì chứ? Còn đến năm ngày nữa cơ mà. Huống chi càng tiến đến gần ngày cuối cùng thì lại phải đối mặt với càng nhiều cao thủ, hắn ta sớm muộn gì cũng sẽ bị loại thôi.” “Ta xem thấy điều này có vẻ không khả thi lắm đâu. Ngày đó chúng ta đều thấy rõ còn gì, trong trận chiến chống lại quái hổ hai đầu kia một mình hắn lại dám xông lên trước đối kháng trực diện với con hung thú mà cũng không thua thiệt, sức mạnh cỡ này ta xem ra khó có mấy kẻ có thể so sánh được. May ra cũng chỉ có đại hoàng tử mới có thể đánh được một trận với hắn mà thôi.” “Anh cả à, anh quá đề cao hắn rồi đấy. Xét ra thì hắn ta cũng là một nhân tài, nhưng mà Đại Việt ta có lắm nhân tài, làm sao mà không có kẻ mạnh hơn hắn chứ. Đơn cử như một kẻ đến từ vùng Bình Phú, nghe người dân truyền rằng khi hắn sinh ra thì trong làng có dị tượng, tất cả đám gà trống đều quay đầu về phía nhà hắn mà gáy lên. Sau này khi hắn lớn lên, một bộ hùng kê quyền nổi tiếng của vùng Bình Phú được hắn phát huy càng thêm thần diệu. Nghe nói lúc hắn vừa tròn mười tám tuổi đã một mình tiến vào vùng rừng núi hiểm trở phía tây Bình Phú, một tháng sau hắn trở về còn dẫn theo ba con hồn thú thuộc họ gia cầm đạt đến cấp bậc tu tinh, con nào con nấy đều nhu thuận nghe theo lời hắn.” “Cái gì, lại có kẻ như thế sao? Quả là một kẻ trời sinh có tài đấy, hy vọng rằng người này có thể đánh bại tên kia, nếu có thể thuận tay khiến cho hắn tàn phế thì càng tốt. Mà hắn ta tên là gì vậy?” “Tên hắn hình như là Tiêu Nhạc thì phải. Nhưng mà tên này cũng có chỗ không bình thường. Nghe nói hắn tâm tính ngốc nghếch, thường xuyên bắt chước tiếng gà kêu, lúc đi lại cũng hay vung vẩy chân tay giống như là gà vỗ cánh. Có lẽ việc này là do trời sinh đã vậy, từ năm hắn năm tuổi đã bắt đầu biểu hiện ra như thế, cha mẹ hắn đi thăm hỏi nhiều nơi nhưng đều không tìm ra nguyên nhân, sau cùng đành phải để mặc hắn như vậy.” “Ồ, một nhân tài mà lại bị như vậy kể cũng đáng tiếc.” Đúng lúc này, quan giám khảo đã tiến lên giữa đài, cất giọng dõng dạc tuyên bố trận đấu kế tiếp: “Trấn đấu đầu tiên của ngày hôm nay, xin mời hai thí sinh Nguyễn Phong và Tiêu Nhạc lên sân đấu.” Vừa nghe thấy tiếng tuyên bố của giám khảo, kẻ lớn hơn trong hai tên thiếu gia quần áo lụa là chợt quay phắt đầu lại, nhìn về phía em trai hắn mà hỏi: “Em trai, thì ra là em đã có sắp xếp sẵn rồi, vậy mà anh còn không biết đến nỗi nãy giờ trong lòng vẫn lo lắng vô cớ. Ha ha, em làm tốt lắm.” “Ồ, trận đấu còn chưa bắt đầu cơ mà, anh làm gì mà đã vội mừng rỡ như thế. Kẻ gọi là Tiêu Nhạc này tuy rằng mạnh, nhưng cũng chưa chắc đã thắng được hắn ta đâu. Chỉ có điều, dù trận đấu này kết quả có ra sao thì hắn ta sớm muộn gì cũng sẽ bị loại mà thôi.” Hắn vừa dứt lời thì hai thí sinh đã bước lên trên sân đấu, đang được quan giám khảo tiến hành thủ tục kiểm tra thân phận. Tại một phía khác của khán đài, một lão già tóc hoa râm cùng một đứa nhóc kháu khỉnh đáng yêu cũng đang nhìn chằm chằm về phía hai tuyển thủ mà bàn luận: “Ồ, tên nhóc kia vậy mà lại có tiến bộ rồi, đúng là một kẻ có thiên phú đáng sợ đấy. Mà đối thủ của hắn hôm nay cũng không kém đâu. Bộ dáng nhìn có vẻ như si ngốc, thế nhưng mà thân thể của hắn lại được rèn luyện cực kỳ tốt, đặc biệt phù hợp với Hùng kê quyền, quả nhiên là có tài. Này nhóc con, cháu thử nói xem hai kẻ kia hôm nay ai sẽ thắng.” “Cháu mà đoán đúng thì ông phải mua cho cháu một túi mứt hồng đây nhé.” “Cái đứa nhóc này, cháu chỉ hăm ăn ham chơi chứ chẳng ham tu luyện gì cả. Thôi được rồi, mu mau đoán đi, nếu đúng ông sẽ mua cho cháu mứt hồng.” “Ha ha, vậy thì cháu đoán là cái tên Nguyễn Phong kia sẽ giành chiến thắng.” “A, thằng nhóc này, vậy mà ánh mắt cũng tính đó nha.” “Ha ha, cháu là cháu nội của ông mà lại.” Đứa nhóc tươi cười vui vẻ nịnh ông lão một câu, ông lão nghe được vậy thì bật cười thành tiếng, ánh mắt nhìn về đứa cháu càng thêm phần thương yêu, liền đó ông ta mua ngay cho đứa cháu một túi mứt hồng thật lớn. Mà phía trên sân đấu lúc này, trận đấu cũng đã bắt đầu.