Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ngày khởi hội khoa cử cũng đến gần sát. Đầu tháng mười một, gió đông lạnh lẽo ùa về từng cơn, thổi tung từng trận tuyết trắng lất phất. Tiết trời lạnh lẽo, thế nhưng lòng dân Đại Việt lại càng lúc càng háo hức, ai ai cũng chờ mong kết quả khoa thi ba năm một lần. Nơi kinh đô, từng hàng cây khẳng khiu trơ trọi rung rung theo gió tuyết, giống như run lên vì gấp gáp chờ mong, lại giống như hân hoan chờ ngày khai hội. Khắp kinh thành giăng giăng một màn tuyết trắng, thế nhưng thời tiết vẫn chẳng làm khó được lòng người, chốn phố phường phồn hoa đô hội vẫn không vì sắc trời u ám mà nhạt nhòa đi bản sắc của mình. Chỉ còn vài ngày nữa là đến tiết lập đông, cũng là ngày hội thi bắt đầu. Trên khắp phố phường, nơi nơi đều nhìn thấy thông báo của triều đình về khoa thi. Bầu không khí náo nức của một mùa khoa cử hiển hiện khắp chốn! Đêm! Ánh đèn lồng rực rỡ soi rọi khắp phố phường khiến cho cảnh sắc càng thêm huy hoàng. Thế nhưng ánh sáng huy hoàng ấy lại không thể bao phủ khắp chốn kinh đô, chí ít còn có hoàng cung không chịu chút ảnh hưởng. Đêm không trăng, hoàng cung ngói vàng điện ngọc hoành tráng vào ban ngày lúc này đây lại tràn ngập vẻ sâm nghiêm và nặng nề. Ánh đuốc bập bùng cháy, soi rọi đường đi cho từng đội cấm quân tuần tra xung quanh hoàng cung. Khuôn mặt ai nấy đều thuần một vẻ nghiêm trang không đổi, mặc cho gió lạnh không ngừng tấp vào mặt. Ánh mắt của họ đều thẳng tắp nhìn về phía trước, từng giác quan trên cơ thể đều được vận dụng đến mức tối đa, cẩn thận nắm vững tình hình trong phạm vi bảo vệ. Dưới sự bảo vệ của họ, đừng nói là thích khách hay gian tặc, chỉ e là đến cả một con muỗi cũng khó lòng đột nhập được vào hoàng cung. Điện Càn Nguyên. Tòa cung điện được dùng làm nơi thiết triều vào ban ngày vốn phải đóng cửa vào ban đêm, chẳng ngờ đêm nay ánh đèn đuốc vẫn sáng rực. Bên trong điện, hoàng đế Lý Hiền Tông đang ngồi trên ngai vàng, bên dưới đại điện chỉ có một người duy nhất chính là Lý Càn Hiếu. “Càn Hiếu, hôm nay ta bỗng nghĩ đến một việc: ta muốn đổi quy tắc thi cử của khoa thi năm nay.” Lời của hoàng đế vừa nói ra khiến cho Càn Hiếu đang đứng phía dưới kinh ngạc: “Phụ hoàng, chẳng hay vì sao người lại có ý định này?” “Đêm qua ta có một giấc mơ!” Những lời hoàng đế nói ra dường như không có chút liên quan, thế nhưng Lý Càn Hiếu thì lại nhận ra được ẩn ý trong lời nói của vua cha. Cặp lông mày của hắn hơi nhíu lại, lặng yên lắng nghe những lời kế tiếp của hoàng đế. “Ta mơ thấy, cảnh binh đao loạn lạc. Ta mơ thấy, dân chúng phải chịu lầm than. Sau cùng ta chỉ thấy một mảng tối đen không chút ánh sáng. Trong cái không gian tối đen ấy tràn ngập những cảm xúc tiêu cực. Hoảng sợ, giận dữ, thù hận, chết chóc… Ngay cả bây giờ nhớ lại cảm giác ấy vẫn khiến ta không kìm được mà run rẩy. Càn Hiếu, con thử nói xem, giấc mơ như vậy liệu có phải là một điềm báo xấu hay không?” “Phụ hoàng, xin thứ cho nhi thần nói thẳng. Theo ý kiến của con, có lẽ chúng ta nên bắt đầu dự trữ quân nhu lương thảo, đề phòng ngoại bang xâm lấn, đồng thời cũng phải đề phòng nội loạn phản nghịch.” “Lời ấy là có ý gì?” “Thưa phụ hoàng, người là vua của một nước, nhận được sự bảo hộ của long thần, bản thân tự nhiên sẽ được hưởng sự bình an, tâm tình không lo bị ngoại vật quấy nhiễu. Nay người mơ thấy những điều như vậy, hẳn là do long thần truyền xuống, có ý nhắc nhở người nên cẩn thận với ngoại bang. Huống chi hiện tại ma khí đã xuất hiện, đại lục Hồng Bàng lại sắp sửa phải hứng chịu một kiếp nạn đáng sợ. Trong thời buổi loạn lạc ấy bất cứ là ai cũng sẽ phải có một phần trách nhiệm, càng huống chi chúng ta là dòng dõi hoàng thất, có trách nhiệm dẫn dắt con dân Đại Việt đạt được ấm no hạnh phúc. Nếu như chúng ta sớm có chuẩn bị thì khi đối mặt với kiếp nạn cũng sẽ dễ dàng hơn hơn một chút.” Lý Càn Hiếu cẩn thận trình bày xuy nghĩ của mình, hoàng đế Hiền Tông cẩn thận lắng nghe, trên mặt lộ ra ý tươi cười tán thưởng. “Con nói rất hợp với ý ta. Vậy con nghĩ đề thi năm nay nên thay đổi như thế nào?” “Dạ thưa phụ hoàng, con nghĩ bây giờ chúng ta chọn hiền tài nên tập trung lựa chọn những người biết nhìn xa trông rộng, văn phải biết cách củng cố đất nước, võ phải có dũng có mưu để chống lại ngoại địch. Nếu đã vậy, chi bằng chúng ta lấy đề văn là đạo trị quốc, phân biệt là đạo trị dân, đạo đối nội và đạo đối ngoại; lấy đề võ bao gồm cả vũ dũng và tài thao lược. Đây là ngu ý của con, thỉnh xin phụ hoàng xem xét.” “Ha ha, những lời con vừa nói cũng chính là những gì ta đã dự định. Trong số các con trai của ta, con quả thật là người hiểu ý ta nhất.” “Đa tạ phụ hoàng đã khen thưởng.” ********* Cách kinh đô Đông Long về phía tây nam ba mươi dặm là một tòa trang viên bề thế vô cùng. Chủ nhân của tòa trang viên cũng vô cùng nổi tiếng, uy danh lan xa, khắp nước Đại Việt không có người nào không biết đến. Đêm đã khuya thế nhưng tòa trang viên này vẫn bập bùng ánh đuốc, liên tục có vệ binh tuần tra qua lại, tác phong kỷ luật mặc dù không so sánh được với cấm vệ quân trong hoàng cung nhưng cũng không kém quá xa. Bên cạnh cửa lớn đặt một tấm bia đá to được chạm trổ tinh tế, trên đề hai chữ uy nghi bệ vệ: “Lâm phủ”. Đã quá nửa giờ hợi, người trong Lâm phủ cũng đã dần chìm vào giấc ngủ, thế nhưng vẫn có ba căn phòng thắp đèn sáng trưng. Tại một trong ba căn phòng, hai vị thiếu gia nhà họ Lâm đang cùng ngồi bàn chuyện với nhau, đối diện với bọn họ là một kẻ toàn thân mặc đồ đen kín mít, nhìn ra có vẻ giống với thích khách hay trộm cướp hơn là người hầu trong phủ. Lâm Chính nhìn về phía gã mặc đồ đen mà hỏi: “Liễu Uy, việc mà ta giao cho ngươi đã điều tra đến đâu rồi?” “Thưa đại thiếu gia, thông tin về những kẻ mà cậu muốn tìm hiểu tôi đều đã thu thập đầy đủ rồi ạ.” Giọng nói của Liễu Uy khàn khàn, nghe qua có cảm tưởng như không phải tiếng người mà chỉ là tiếng gỗ mục nát. Cùng lúc hắn trả lời Lâm Chính, tay hắn cũng móc từ trong ngực ra một phong bao đưa cho hai vị thiếu gia. Lâm Thuận tiếp lấy phong bao liền thuận tay mở ra xem. Bên trong là một tập giấy được xếp đặt ngăn nắp, phân biệt chia thành ba bộ, mỗi bộ đều có một bức tranh khắc họa chân dung cùng với một số thông tin khác như địa chỉ, quê quán… Lâm Chính, Lâm Thuận lần lượt xem qua rồi khẽ gật đầu cười, đồng thời ra hiệu cho Liễu Uy rời đi. Chờ khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Chính mới lên tiếng: “Em trai, lần này chúng ta đã có những thông tin cần thiết về bọn chúng, em thử nói xem chúng ta nên đối phó với bọn chúng thế nào?” “Hừ, tội lỗi mà bọn chúng gây ra thật đáng chém trăm nghìn đao cũng không hết tội. Thế nhưng chúng ta lúc này lại chưa thể trực tiếp đối phó với bọn chúng được, dù sao đây cũng là nơi kinh đô ngay dưới chân thiên tử, việc làm không cẩn thận hẳn sẽ dẫn đến phiền phức khó lường. Tuy nhiên đối phó với một người không nhất thiết phải tiêu diệt hắn ngay lập tức, chúng ta có thể từ từ phá hủy cuộc sống của hắn, khiến cho hắn tiến dần đến bước đường cùng, phải chịu cảnh thân thích không dám nhận, ngày thì lo sợ không dám ra đường, đêm thì tuyệt vọng không dám ngủ. Khiến cho hắn suy sụp toàn diện về mặt tinh thần rồi chúng ta mới ra tay khiến cho bọn chúng muốn sống không được mà muốn chết không xong, như vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng.” “Ha ha, mưu kế của em ngày càng hiểm độc đấy, nhưng em nói rất đúng, phải khiến cho bọn chúng tuyệt vọng hoàn toàn, không còn một chút niềm tin nào vào cuộc sống thì mới giải được mối hận trong lòng chúng ta. Thế bước đầu tiên trong kế hoạch này em đã có chủ ý gì chưa?” “Chủ ý nổi bật thì chưa có, thế nhưng phương pháp thì em cũng đã nghĩ được vài cái. Dù sao cũng sắp tới kỳ thi rồi, có lẽ chúng ta nên giúp bọn chúng một chút để tiến được xa hơn trên đường công danh nhỉ?” Lâm Thuận nói đến đây liền nhấn mạnh mấy từ cuối cùng, Lâm Chính nghe vậy thì liền bật cười ha hả. Thật không may, năm nay người làm quan chủ khảo lại mang họ Lâm, kẻ mà hai anh em bọn họ đối phó chỉ e sẽ thật sự được “tiến” rất xa trên đường công danh. ******** Mồng bảy tháng mười một, tiết lập đông. Thời tiết năm nay thế nhưng lại diễn biến lạ thường, trước ngày lập đông, ba bốn hôm liền trời không đổ tuyết, chỉ có điều cái rét lạnh căm căm vẫn bao phủ lên khắp cả kinh đô Đông Long. Sáng sớm hôm nay, trời giống như cũng chung niềm vui ngày khai hội, lớp mây mù bao phủ bầu trời lại được vén ra một chút, để lọt xuống vài tia nắng nhạt lạnh lẽo. Quốc Tử Giám. Tại quảng trường rộng lớn nhất nơi này, đám sĩ tử đã sớm tụ tập lại đông nghẹt. Hơn mười năm vạn sĩ tử từ khắp nơi trên khắp cả nước đổ về kinh đô dự thi, lúc này đây đều tập trung tại cùng một chỗ quả thực là một cảnh tượng hùng tráng vô cùng. Từng đoàn sĩ tử xếp thành hàng dài, mỗi hàng cũng phải đến cả nghìn người, chỉnh tề trang nghiêm chờ đợi thời khắc khoa thi bắt đầu. Đầu giờ thìn, ánh mặt trời cuối cùng cũng ló rạng ra khỏi lớp mây mù. Một dải ánh nắng màu vàng nhạt phủ xuống, dù không xua tan đi được cái lạnh lẽo của mùa đông nhưng lại khiến cho lòng người hân hoan vô cùng. Đúng lúc này, một hồi trống dài vang lên, xen lẫn là tiếng chuông du dương âm vang khắp cả quảng trường. Trên đài cao, một đoàn người khoan thai bước lên, dẫn đầu chính là hoàng đế Đại Việt quốc, theo sau chính là thượng thư bộ Lễ cùng các quan lại dưới quyền. Theo từng tiếng hô rõ ràng của người phụ trách, lấy hoàng đế dẫn đầu, từng lễ nghi của buổi khai hội lần lượt được thực hiện. Tính đến lúc này, hội khoa cử được triều đình tổ chức ba năm một lần đã chính thức được bắt đầu.