Chương 150: Hòa Giải

“Ngọc Thanh!” Thanh âm của đối phương tràn ngập vẻ kinh ngạc, xen lẫn vào đó là cảm xúc mừng rỡ giống như được gặp lại người thân nhất. Cô gái tên Thanh vừa nghe thấy giọng nói của đối phương thì chợt ngẩn ra, trên mặt thoáng hiện vẻ nghi hoặc rồi nhanh chóng chuyển thành ngạc nhiên: “A, thì ra là công tử!” “Ha ha, Thanh cô nương, thật không ngờ chúng ta lại có duyên gặp nhau tại đây.” Nguyễn Phong mở miệng ra là nói toàn lời khách khí, bắt chước theo lối nói chuyện của đám thư sinh trong mấy bộ phim cổ trang mà hắn đã xem, chỉ có điều những lời này hắn nói ra lại không khỏi cảm thấy ngượng miệng. “Có lẽ chúng ta thật sự có duyên đấy, hì hì. Công tử, không biết tại sao anh lại có nhã hứng đến nơi này dạo chơi vậy?” “Thanh cô nương, nếu sau này không ngại thì cứ gọi tôi là Nguyễn Phong đi. Gặp nhau hai lần mà tôi vẫn chưa tự giới thiệu tên mình, thật ngại quá. Còn nguyên nhân tôi đi đến nơi này là vì… À, vừa rồi cô có thấy một cậu nhóc chừng mười hai mười ba tuổi chạy qua đây hay không?” Nguyễn Phong vừa nhắc đến thằng Tí thì mấy đứa nhóc phái sau sắc mặt chợt biến, thế nhưng chúng nó rất nhanh đã che giấu đi vẻ mặt kinh ngạc và hoảng sợ của mình. Dù sao bị người ta đuổi đến tận nhà cũng không phải lần đầu, đám trẻ này đã hình thành thói quen phối hợp nói dối từ lâu rồi, chẳng qua lần này người tìm đến lại không phải người bình thường cho nên đám nhóc mới để lộ biểu cảm mà thôi. Mặc dù chút biến đổi trên vẻ mặt của đám nhóc chỉ thoáng qua thế nhưng vẫn không tránh được ánh mắt của Nguyễn Phong, có điều hắn vẫn chờ nghe câu trả lời chứ chưa nói thẳng ra vạch trần đám trẻ. Thanh mặc dù đã đoán được phần nào lý do nhưng khi nghe thấy lời nói của Nguyễn Phong thì cũng chỉ khẽ thở dài, thế rồi nàng quay đầu lại nói với đám nhóc: “Mấy đứa vào gọi thằng Tí ra đây đi.” Đám trẻ nghe thấy lời nói của Thanh thì ủ rũ cúi đầu, thế rồi đứa lớn nhất trong ba đứa chạy vào trong nhà gọi thằng Tí. Chỉ một lát sau thằng Tí đã đi ra, thế nhưng trên mặt nó không có chút ăn năn nào mà tràn ngập vẻ tức giận: “Chị Thanh, chị có phải là chị có cuộc sống mới rồi nên muốn bỏ rơi bọn em hay không? Nếu chị không nói ra thì chắc gì hắn đã biết được em trốn ở trong này, tại sao chị lại phải nói ra chứ? Em ghét chị, có mới nới cũ!” Thanh nào ngờ được thằng Tí lại phản ứng gay gắt như vậy, nghe những lời của nó nói thì sắc mặt chợt đỏ bừng lên vì tức giận, nhưng sau đó nàng lại cố gắng nén xuống khiến cho khuôn mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt. Đám nhóc thấy thằng Tí nói lời quá đáng thì cũng biết là không phải bèn lựa lời khuyên can: “Anh Tí, anh nói thế là sai rồi. Mấy tháng vừa rồi chị Thanh cũng là vì bận việc nên mới không có thời gian đến thăm anh em mình. Mà chị Thanh bận bịu như vậy cũng là vì lo cho anh, cho em và cho cả đám thằng Ất, con Sửu đấy chứ. Anh mau xin lỗi chị ấy đi.” “Đúng đó anh Tí, chẳng phải hôm nay chị Thanh lại đến thăm anh em mình đấy sao. Kể từ nay trở đi, việc ăn uống của anh em mình chị Thanh sẽ lo toàn bộ đấy, anh mau xin lỗi chị ấy đi.” “Hừ, tao không xin lỗi!” Thằng Tí sau một thôi một hồi trách móc Thanh thì nỗi bực tức trong lòng cũng giảm xuống, thay vào đó là sự hối hận, lại thêm đám trẻ xung quanh ra sức khuyên can khiến cho thằng Tí hiểu rõ là nó đã sai. Chỉ có điều thằng nhóc này lại không muốn nhận sai nên vẫn cố làm bộ tức giận để che giấu, hai tay nó vùng vằng đẩy mấy đứa trẻ bên cạnh ra, định quay người rời đi. “Tí, chờ đã. Có phải em ăn trộm túi tiền của người ta không, nếu phải thì mau trả lại cho anh ấy đi.” “Hừ, trả thì trả.” Thằng Tí bực tức rút túi tiền ra ném thẳng về phía Nguyễn Phong, lực ném của nó rất mạnh, dường như muốn dùng túi tiền ném bị thương Nguyễn Phong vậy. Nguyễn Phong thuận tay bắt lấy túi tiền liền cất đi, chờ khi trở về sẽ trả cho Tấn Sĩ. Thấy vậy thì thằng Tí càng thêm bực tức, quay người chạy thẳng vào trong con hẻm. Vẻ mặt của Thanh lúc này rất buồn rầu, thế nhưng nàng vẫn cố nở nụ cười, nói với Nguyễn Phong: “Phong công tử, đứa em của tôi không ngờ lại ăn trộm đồ của anh, tôi xin được thay mặt nó xin lỗi anh. Nếu công tử không chê thì xin mời ở lại đây cùng chúng tôi ăn bữa trưa, coi như là để tạ lỗi với công tử.” “Thanh cô nương khách sáo quá rồi. Nếu cô đã có lời mời thì tôi cũng dày mặt ở lại ăn một bữa vậy.” ******* Bữa cơm nhanh chóng được chuẩn bị xong. Tay nghề của Ngọc Thanh thuần thục vô cùng, hơn nữa các món ăn nàng nấu lại có hương vị đặc biệt, khiến cho Nguyễn Phong không khỏi nhớ tới một “quê nhà” đã xa. Đám trẻ lang thang lúc này đã quây quần bên mâm cơm, không chỉ có ba đứa nhóc mà Nguyễn Phong đã gặp lúc đầu, ngoài ra còn có thêm bốn đứa nữa mới được gọi về. Đám trẻ đã lâu không được một bữa ăn đầy đủ, lúc này nhìn thấy những món ăn thơm ngon được bày trên mặt bàn liền háo hức vô cùng, tay bát tay đũa lách cách rộn ràng khiến cho không khí bữa ăn càng thêm náo nhiệt. Đắm chìm trong không khí quây quần ấy, Nguyễn Phong càng thêm nhớ đến bữa ăn gia đình sum vầy náo nhiệt. Con người ta thường vậy, đã trải qua mất mát thì mới biết trân trọng, chính vì thế Nguyễn Phong lúc này hết sức coi trọng những phút giây đầm ấm trong bữa cơm gia đình. Trái ngược với Nguyễn Phong, vẻ mặt của Thanh lúc này lại mang đượm nét buồn. Thằng nhóc Tí bực tức bỏ đi khiến cho nàng cảm thấy vừa lo lắng lại vừa khó chịu. Cái cảm giác bị một người thân thiết hiểu lầm và trách móc vô cớ thật đúng là không dễ thích nghi. Nguyễn Phong nhanh chóng phát hiện ra cảm xúc khác thường của nàng, mặc dù hắn có thể hiểu được nỗi lòng của Thanh nhưng lại không biết làm cách nào để an ủi nàng. Loay hoay một hồi, cuối cùng cũng nghĩ được một phương pháp khả thi để giúp Thanh. Gắp cho thanh vài miếng thức ăn, Nguyễn Phong lựa lời nói: “Thanh cô nương, tôi nghĩ cô không nên quá buồn bực vì chuyện của nhóc Tí làm gì. Trước hết cô hãy ăn cơm đi, chút nữa tôi sẽ giúp cô và nhóc Tí hòa giải, được chứ?” Thanh nghe được lời an ủi của Nguyễn Phong thì khẽ mỉm cười gật đầu. Không biết vì sao, trong lòng nàng đối với hắn lại có một sự tín nhiệm lạ kỳ! ******* Trong một gian nhà bỏ hoang đầu hẻm, thằng Tí đang bực tức vung quyền cước đánh vào không khí, giống như muốn phát tiết hết tất cả những bực tức trong lòng. Đánh chán chê một hồi, thằng Tí mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng: “Chị Thanh đáng ghét! Đồ không có nghĩa khí! Đồ, đồ…. đáng ghét! Không ngờ lại bán đứng mình! Hừ… Hừ!” “Này nhóc, ngồi một mình lẩm bẩm như thế chả có tác dụng gì đâu” Đúng lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên phía sau lưng thằng Tí khiến nó giật bắn người. Thế nhưng rất nhanh nó đã xụ mặt xuống, hằn học nói từng tiếng: “Đừng có mà giả ma giả quy, ta thừa biết là ngươi rồi. Mau ra đây đi.” “Ha ha, quả nhiên là có tiến bộ. Chú mày cũng thông minh đấy, đáng tiếc vẫn có lúc mắc phải sai lầm ngốc nghếch” “Ta làm sao thì cứ mặc kệ ta, liên quan gì đến ngươi.” “Không liên quan đến anh, nhưng lại liên quan đến Thanh. Chú mày không biết là vừa nãy chú mày đã khiến cho Thanh buồn lắm à.” “Chị Thanh có buồn hay không liên quan gì đến ngươi? Hừ, lại thêm một tên háo sắc muốn tán tỉnh chị Thanh!” “Cứ cho là vậy đi. Nhưng mà lần này anh muốn giúp nhóc và Thanh hòa giải với nhau.” “Có hòa giải hay không cũng là chuyện của ta và chị Thanh, ngươi đừng có chõ mũi vào. Đúng là cái đồ thừa hơi!” “Ồ, nếu chú mày đã không nhận ý tốt của anh thì thôi. Nhưng mà nếu cả đời phải làm cái nghề móc túi thấp hèn này, lại không biết được lúc nào sẽ bị người ta bắt được rồi đánh chết giữa đường, xem ra cũng không phải là hay ho lắm nhỉ?” Nguyễn Phong vừa nhắc đến đây thì thằng Tí sắc mặt chợt biết. Đúng vậy, cứ mãi làm cái nghề móc túi này liệu đủ sống hay sao? Chẳng may có một ngày nó bị người ta bắt được rồi đánh chết thì mấy đứa em sau này phải trông cậy vào ai? Thằng Tí chợt nhận ra là nó sợ, nó sợ cái kết cục mà hầu hết những thằng móc túi đều gặp phải. Ở cái xã hội này, những thằng móc túi có khác gì bọn chuột, mà đã là chuột thì đều bị người người khinh ghét, chẳng may mà bị bắt được thì đúng là chỉ có một kết cục chết. Những lời này thực không ngoa chút nào, bởi thằng Tí đã tận mắt chứng kiến vài tên “đồng nghiệp” của mình bị người ta bắt được rồi đánh cho một trận nên thân, nhẹ thì cũng ốm liệt giường vài tháng, nặng thì được giải thoát sớm khỏi cái cuộc đời khổ cực mà chúng nó đang sống. Chính vì những “tấm gương” ngay trước mắt này, thằng Tí mới càng thêm sợ cái kết cục của nghề móc túi. Tạm dẹp những suy nghĩ sợ hãi sang một bên, thằng Tí ngẩng đầu lên nhìn về phía Nguyễn Phong: “Ngươi có cách giúp ta sao?” “Tất nhiên là có, nhưng mà dường như chú mày không muốn nhận thì phải” Nói đến đây, Nguyễn Phong liền quay lưng chuẩn bị bước đi. Thằng Tí thấy cơ hội đổi đời sắp rời khỏi tầm tay thì trong lòng sốt ruột vô cùng. Thế nhưng, trong lòng nó lại không muốn phải xin xỏ đối phương, bởi chính gã này đã khiến nó và chị Thanh bất hòa. Bóng dáng Nguyễn Phong đi xa dần, đến lúc sắp sửa rời khỏi tầm mắt thằng Tí thì nó chợt kêu lên: “Khoan đã!” Nguyễn Phong quay lại, khẽ mỉm cười: “Thế nào, chú mày đổi ý rồi sao?” “Ngươi thực sự có thể giúp ta sao?” “Hoàn toàn là thực!” “Vậy được. Ta biết ngươi chắc chắn có điều kiện muốn trao đổi với ta, mau nói ra đi.” “Ha ha, điều kiện của ta thì đơn giản thôi. Ta muốn…”