Chương 141: Thư Khí

“Hừ, lũ chuột nhắt giờ mới chịu xuất hiện, để bản công tử xem thử là kẻ nào muốn động đến ta.” Lý Nguyên Kiệt đối mặt với hàng loạt đòn công kích bổ ập đến mà chẳng hề hoảng sợ. Cây quạt trong tay hắn đột ngột bùng lên hàng loạt tia sáng, để ý kỹ mới thấy ánh sáng bắt nguồn từ những chữ được viết trên cây quạt. Chỉ thấy hắn vung mạnh cây quạt lên, nguyên tố phong hệ trong không khí cuồn cuộn tụ tập lại, dấy lên một trận cuồng phong quét thẳng về phía loạt đòn công kích của đối phương. Một trận âm thanh bùng nổ vang lên mãnh liệt, sóng dao động tỏa ra xung quanh dễ dàng quét bay toàn bộ những vật cản trở đường đi, chỉ khi quét đến chỗ nhóm người Nguyễn Phong mới bị một luồng nguyên lực nhẹ nhàng hóa giải. “Ồ, vũ khí được khắc thư pháp trận bên trên, uy lực quả nhiên là mạnh mẽ!” Ngay khi vừa nhìn thấy những hàng chữ lóe sáng trên cây quạt, ánh mắt Nguyễn Phong lập tức bị chúng thu hút. Với tư cách là một thư pháp gia chính thức, niềm đam mê của Nguyễn Phong đối với bất kỳ trường phái thư pháp nào cũng rất lớn. Mặc dù được Vũ Ngôn chỉ dạy rất cẩn thận về thư pháp, thế nhưng ở nơi làng quê hẻo lánh như làng Vĩnh Thái cũng khó có điều kiện cho phép Nguyễn Phong tiếp xúc trực tiếp với các phái thư pháp khác nhau. Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy một loại vũ khí được khắc thư pháp trận bên trên, trong lòng không khỏi cảm thấy mới lạ và hiếu kỳ. “Chết tiệt! Không ngờ hắn lại sở hữu một thư khí (*), nhiệm vụ của chúng ta lần này khó khăn đấy.” “Hừ, cằn nhằn cái gì, tên đã lên dây thì không thể không bắn ra, mau tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch đi.” “Soạt… phịch!” Từ phía ngoài cửa vọng vào tiếng bàn bạc của đám thích khách, dựa vào lời nói có thể nhận ra rằng thông tin của bọn chúng về nhiệm vụ lần này là không chính xác. Một trận âm thanh tuốt vũ khí vang lên, bốn cánh cửa sổ nhanh chóng bị phá vỡ, hơn hai chục tên thích khách mặc quần áo tuyền một màu đen lao thẳng vào bao vây lấy nhóm người Nguyễn Phong. “Hừ, đám chuột nhắt các ngươi thật sự có lòng can đảm, không ngờ lại dám nhằm vào ta. Mau thành thật khai báo là ai đã sai các ngươi đến đây, may ra ta còn có thể thả cho các ngươi một con đường sống. Bằng không thì đừng trách cây quạt trong tay ta vô tình.” Nguyên Kiệt nắm chắc cây quạt trong tay, bộ dáng tự tin vô cùng, cất lời ngạo nghễ tra hỏi đám thích khách. Mấy tên thích khách nghe thấy lời của hắn thì trong ánh mắt đều toát lên một vẻ giận dữ, từ trước đến nay bọn chúng chưa bao giờ bị coi thường đến như vậy. Gã thủ lĩnh của đám thích khách khẽ vung tay ra hiệu cho đám thích khách giữ bình tĩnh, thế rồi hắn nhìn chằm về phía Nguyên Kiệt, ánh mắt toát ra một trận sát khí lạnh lẽo. “Ngươi hẳn là Lý Nguyên Kiệt, con trai duy nhất của gia chủ Lý gia tại thành Kinh Bắc? Có người thuê chúng ta đến bắt ngươi về, nếu ngươi ngoan ngoãn chịu trói thì sẽ đỡ phải nhận đau khổ, bằng không thì ngươi đừng trách chúng ta tàn nhẫn!” Nói đến mấy chữ cuối cùng, giọng tên thủ lĩnh thích khách càng thêm nặng nề dữ tợn. Lý Nguyên Kiệt nghe thấy lời ấy thì chỉ cười khảy. Từ lúc đám thích khách lao vào hắn đã cẩn thận cảm nhận cấp bậc của đối phương, đa phần thích khách chỉ đạt đến cấp tu luyện nhân, cá biệt cũng có vài kẻ đạt cấp tu tinh, một trong số đó chính là tên thủ lĩnh. Nguyên Kiệt tự tin rằng với bản lĩnh cấp tu tinh cùng thư khí trong tay, đám thích khách trước mắt chắc chắn chỉ có nước thảm bại. “Bản công tử từ trước đến nay chưa từng thẹn với lòng mình bao giờ, tên của ta chính là Lý Nguyên Kiệt. Chỉ có điều hôm nay kẻ phải chịu đau đớn sẽ không phải là ta mà chính là các ngươi.” Vừa dứt lời, cây quạt trong tay Lý Nguyên Kiệt lại vung lên quạt mạnh về phía đám thích khách. Đồng thời cùng lúc đó thân thể hắn nhanh chóng di chuyển theo một bộ pháp mạnh mẽ lao thẳng về phía đám thích khách, khí thể thật chẳng khác nào mãnh hổ xuống núi. Đám thích khách dường như đã có phòng bị, vừa thấy Nguyên Kiệt xuất chiêu liền nhanh chóng tung đòn ứng phó. Đồng thời, bọn chúng cũng di chuyển vị trí hình thành một trận thế kín kẽ vô cùng. Nguyên Kiệt liên tục tung ra các đòn thế tấn công cuồng bạo như bão tố, thế nhưng đối phương lại dựa vào trận hình phối hợp chặt chẽ mà lần lượt hóa giải đòn tấn công của hắn. Dường như mục đích chính của bọn chúng là rút cạn sức lực của Nguyên Kiệt hòng bắt giữ đối phương. Nguyên Kiệt cũng nhanh chóng nhận ra mục đích của đám thích khách, phương pháp tấn công liền được biến đổi. Hàng loạt đòn tấn công được Nguyên Kiệt tung ra đều tập trung vào một điểm nhằm công phá trận hình của đối phương. Thế nhưng đám thích khách này nào phải tay mơ, trận hình của bọn chúng lại lần lượt biến đổi khiến cho đòn công kích của Nguyên Kiệt khó đạt được mục đích. “Hừ, cũng có chút bản lãnh đấy chứ, thế nhưng như thế này mà muốn vây khốn ta thì vẫn chưa đủ.” Chỉ thấy cây quạt trên tay Nguyên Kiệt lại đột ngột lóe sáng, từng hàng chữ lần lượt phát ra ánh sáng màu xanh vô cùng nổi bật trên nền giấy trắng. Phong nguyên tố tụ lại trên thân quạt càng lúc càng nhiều, thế rồi Nguyên Kiệt tung cây quạt trong tay ra, cả cây quạt nháy mắt đã xoáy tròn như lưỡi cưa chém về phía đối phương. “Các anh em mau lùi lại, chiêu này để cho ta tiếp” Gã thủ lĩnh hét to một tiếng ra lệnh cho đám thủ hạ lui về phía sau, trận hình nhanh chóng giãn ra, chỉ còn lại một mình hắn đón đỡ đòn công kích của Nguyên Kiệt. Cặp dao găm trên tay hắn đột ngột lóe sáng lên một trận ánh sáng màu đỏ. Hai tay tên thích khách mờ dần như ảo ảnh, trước người hắn nháy mắt đã xuất hiện một tấm võng dày đặc được kết thành từ những vệt đỏ rực lưu lại trong không trung. Lưỡi cưa gió của Nguyên Kiệt vừa chạm vào liền dễ dàng phá nát những đường nét màu đỏ được đối phương vạch trên không trung, thế nhưng chiêu thức của đối phương dường như kéo dài vô tận, lưỡi cưa gió càng tiến gần đến thân thể đối phương càng gặp phải sức kháng cự mãnh liệt. Cuối cùng nguyên lực ngưng tụ trong đòn công kích của Nguyên Kiệt cũng bị tiêu hao hết sạch, chiếc quạt quay chậm dần lại rồi bay ngược về trong tay hắn. Gã thích khách trải qua một phen giao tranh ác liệt mà thần tình dường như vẫn bình thản vô cùng, thậm chí hơi thở cũng không gấp gáp một chút nào. “Các anh em, mau triển khai Tứ Sát trận, ngoại trừ hắn ra thì không cần nương tay với những kẻ còn lại.” Gã thủ lĩnh thích khách phát ra mệnh lệnh, cả đám thích khách nhanh chóng biến đổi trận hình. Hơn hai mươi tên thích khách sắp xếp vị trí hình thành lên một tứ giác bốn cạnh vây chặt bọn Nguyễn Phong vào giữa, dẫn đầu chính là bốn tên thích khách cấp tu tinh đối phó với Nguyên Kiệt. “Sát!” Đám thích khách hô vang một tiếng, trên thân thể tên nào cũng lóe ra hào quang nguyên lực mạnh mẽ. Chỉ trong nháy mắt, nguyên tố các hệ trong căn phòng đều trở lên sôi động. Nguyên tố hỏa hệ, thủy hệ, thổ hệ, phong hệ hình thành bốn dòng ánh sáng rực rỡ tụ tập về trận hình của đám thích khách, liên tục luân chuyển khiến cho trận hình trở nên kiên cố vô cùng. Đòn công kích của Nguyên Kiệt đánh lên trận hình ngay lập tức bị dòng nguyên tố hòa tan, hoàn toàn không thể gây ra uy hiếp đối với đám thích khách. Nhìn thấy tình cảnh ấy, sắc mặt Nguyên Kiệt cũng phải biến đổi. Cây quạt trong tay hắn gập lại, phong nguyên tố tụ tập trên cây quạt biến đổi thành hình lưỡi kiếm sắc bén vô cùng. Nguyên Kiệt múa tít cây kiếm trong tay, trong không trung chỉ lưu lại từng vệt sáng xanh mờ mờ. Lưỡi kiếm va chạm với trận hình bùng lên từng chùm sáng rực rỡ, thế nhưng không có bất kỳ một dao động nguyên lực nào phát ra, tất cả đều bị dòng năng lượng hấp thu toàn bộ. “Hừ, ta không tin là không phá vỡ được trận hình của các ngươi” Nói đến đây, thanh kiếm trong tay Nguyên Kiệt đột nhiên dừng lại. Động tác của hắn vốn từ cực nhanh đã chuyển thành cực chậm. Chỉ thấy lưỡi kiếm chậm rãi vẽ lên trong không trung một vòng tròn, phong hệ nguyên tố bên trong trận hình đều bị dẫn dắt đi theo quỹ tích mà Nguyên Kiệt đã vẽ. Lưỡi kiếm mặc dù di chuyển rất chậm nhưng dường như cùng lúc lại có đến hàng chục, hàng trăm lưỡi kiếm cùng vung lên, khiến cho người ta không thể nhìn ra được lưỡi kiếm chân thực nằm ở đâu. Vòng tròn vẽ trên không trung càng lúc tụ tập càng nhiều nguyên tố phong hệ, tại trung tâm vòng tròn xuất hiện một luồng xoáy cực nhỏ phát ra từng trận tiếng rít chói tai. “Tuyệt phong kiếm” Nguyên Kiệt hét vang một tiếng, lưỡi kiếm đang xoay tròn đột ngột dừng lại, sau đó đâm mạnh vào chính giữa vòng tròn phong nguyên tố. Theo động tác của hắn, phong nguyên tố trong căn phòng cũng rung lên mãnh liệt, thậm chí còn có không ít phong nguyên tố bị hấp dẫn lao vào chính giữa vòng tròn kia. Từ vị trí trung tâm vòng tròn, một mũi kiếm nhọn hoắt hình thành từ gió đâm mạnh ra, kéo theo phía sau từng trận gió xoáy mãnh liệt. “Roẹt!” Âm thanh cắt đứt vang lên gãy gọn. Dòng nguyên lực vốn lưu động liên tục bị xuyên thủng một lỗ to, nguyên tố trong tại vị trí xung quanh đó cũng trở nên hỗn loạn, bị quỹ tích của chiêu kiếm vừa rồi hấp dẫn mà xoáy tròn lại khiến cho dòng nguyên lực khó lòng bổ xung lại được. Gã thủ lĩnh của đám thích khách thấy vậy thì biến sắc, đánh mắt ra hiệu cho ba tên tu tinh còn lại. Cả bốn tên đồng loạt phóng ra nguyên lực cuồn cuộn tu sửa lại vị trí bị đứt gãy. Thế nhưng bốn người Nguyễn Phong há để cho đối phương đạt được như ý sao? Bốn đòn công kích gần như được phát ra cùng một lúc đánh thẳng về vị trí vết gãy hòng phá vỡ trận hình của đối phương. Gã thủ lĩnh thích khách thấy vậy thì giận dữ quát vang: “Đừng hòng!