Chương 139: Ngọc Thanh – Thanh?

Tiếng nhạc đã ngưng, điệu múa cũng đã dừng. Tất cả đoàn ca vũ lúc này đều ngừng mọi hành động lại, một vài người còn tỏ ra khá bối rối. Tiết mục của họ hôm nay dường như đã thất bại, ca nữ biểu diễn không ngờ lại sơ ý bước hụt khiến cho toàn bộ vũ điệu tưởng như hoàn hảo lại bị hủy hoại trong nháy mắt. Mấy người Văn Thái, Nguyên Kiệt đang ngồi xem cũng đã đứng lên, định tiến đến để xem xét giải quyết mọi vấn đề có thể phát sinh. Thế nhưng mặc cho tất cả mọi người xung quanh lo lắng, hai nhân vật chính của sự việc lại vẫn đắm chìm trong luồng cảm xúc của riêng mình. Trên đôi mắt đẫm lệ của nàng ca nữ lúc này chợt lộ vẻ bừng tỉnh, thế nhưng rất nhanh đã được thay thế bằng vẻ kinh ngạc và mừng rỡ. Làn mi cong vút khẽ rung, đôi môi hé nở một nụ cười êm dịu, nàng ca nữ giống hệt Ngọc Thanh ấy nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Nguyễn Phong. Vào giây phút ấy, Nguyễn Phong đột ngột cười rạng rỡ. Đôi tay hắn ôm nàng càng thêm chặt, dường như hắn sợ rằng chỉ khẽ nới lỏng tay sẽ lại để nàng rời xa mãi mãi. Đôi mắt nam nhi vốn chỉ chảy ra huyết lệ lúc này cũng có cảm giác rưng rưng, sống mũi cay cay! Ai nói nam nhi không được rơi lệ! “Ngọc Thanh, cuối cùng anh cũng tìm được em.” Giọng nói Nguyễn Phong nghèn nghẹn, dường như có muôn ngàn lời muốn bày tỏ nhưng lại chẳng thể nói ra thành lời. Ánh mắt hắn ẩn chứa tình cảm vô hạn, nhìn sâu thẳm vào đôi mắt Ngọc Thanh, tưởng như hắn muốn thông qua ánh mắt để truyền đạt cho nàng vô vàn nhung nhớ trong lòng. Trong đôi mắt nàng ca nữ chợt ánh lên nét nghi hoặc, thế nhưng rất nhanh đã bị giấu đi. Nằm trong lòng Nguyễn Phong, nàng ca nữ lặng yên lắng nghe từng lời chan chứa cảm tính của hắn. Dường như cũng bị cảm xúc của Nguyễn Phong lay động, trên đôi mắt nàng ca nữ lại tuôn rơi hai dòng lệ châu. “Em có biết không, bao nhiêu năm qua chưa từng có một ngày nào anh quên em. Đã từng có lúc ngay cả trong giấc mơ anh cũng nhìn thấy em. Thế nhưng bóng hình em cứ mãi xa dần, khiến anh có lúc tưởng như đó chỉ là giấc mộng. Anh sợ lắm! Anh sợ rằng sẽ có một ngày anh thật sự coi đó là giấc mơ. Anh sợ rằng sẽ có một ngày anh quên mất em, đến lúc đó trong ký ức của anh sẽ còn lại gì? Phải chăng sẽ chỉ là một mảnh trống không đầy xót xa và luyến tiếc. Không, anh không muốn như thế! Anh cố luu giữ hình ảnh em trong trái tim mình, anh muốn tìm thấy em, mặc cho có phải đi khắp trời đất này anh cũng phải tìm thấy em. Ngọc Thanh, cuối cùng anh cũng đã tìm được em rồi. Đừng bao giờ rời xa anh nữa nhé!” Giọng nói chân tình của Nguyễn Phong chất chứa vô vàn nhớ nhung và chua xót, nỗi chua xót của mười tám năm! Mười tám năm, đó là một khoảng thời gian chẳng dài nhưng cũng chẳng hề ngắn. Thế nhưng đối với Nguyễn Phong, mười tám năm qua quả thật không phải là một khoảng thời gian dễ chịu. Mặc dù hắn đã dần thích nghi được với cuộc sống mới, cũng đã đón nhận tình cảm của những người thân mới, thế nhưng nỗi nhớ da diết về một mái ấm đã mãi xa rời, về một bóng hình sâu lắng mãi trong tâm hồn thì chẳng thể nào xóa nhòa. Mãi đến hôm nay gặp được Ngọc Thanh, mối thắt trong lòng hắn mới được giải tỏa phần nào, khiến cho hắn cảm nhận được một chút thanh thản. Không biết là do ai chỉ đạo trước tiên, đoàn ca vũ lại tiếp tục biểu diễn. Tiếng nhạc vang lên, mang đậm một niềm vui sướng khi đoàn tụ. Những vũ nữ khác đã sớm lui ra, nhường lại sân khấu cho hai diễn viên chính là Nguyễn Phong và ca nữ. Mấy người Văn Thái có phần mờ mịt không rõ đầu đuôi câu chuyện, thế nhưng dựa vào tình huống hiện tại họ không khỏi đưa ra nhận định rằng đây là một phần đặc biệt trong tiết mục để trợ hứng cho người xem. Cả ba người lại lặng lẽ ngồi xuống, theo dõi “đoạn kết” của câu chuyện đang được biểu diễn. Theo tình cảm được Nguyễn Phong bộc lộ ngày càng mãnh liệt, tiếng nhạc cũng càng lúc càng dồn dập. Một âm thanh cuối cùng vang lên, tiếng đàn chợt tắt hẳn, những vũ nữ đã lui ra cũng bước trở lại sân khấu. Nàng ca nữ vốn nằm trong lòng Nguyễn Phong lúc này cũng khẽ tách vòng tay hắn ra, lui về đứng cùng đoàn ca vũ. Nguyễn Phong lúc này chợt như tỉnh mộng, cõi lòng tưởng như đã được giải tỏa lại chợt đau nhói mãnh liệt. Tất cả những thứ hắn vừa thấy, phải chăng chỉ là mộng ảo? Bóng hình khắc ghi trong trái tim kia, chẳng nhẽ cũng chỉ là một giấc chiêm bao? Không! Hắn không tin! Nguyễn Phong đột ngột vùng dậy, lao tới ôm chầm lấy nàng ca nữ. Hành động này của hắn khiến cho tất cả mọi người hết sức bất ngờ. Tiết mục vốn đã kết thúc, đâu cần phải tiếp tục “diễn” thêm nữa. Nàng ca nữ chợt sửng sốt vì hành động của Nguyễn Phong. Đôi tay nàng vốn định đẩy Nguyễn Phong ra, thế nhưng nàng lại cảm giác được tâm tình Nguyễn Phong lúc này đang vô cùng đau khổ khiến nàng không nỡ đẩy hắn ra. Hai tay nàng nhè nhẹ vỗ vào lưng hắn, như muốn xoa dịu đi cảm xúc đau đớn trong lòng Nguyễn Phong. Giọng nói của nàng thì thầm bên tai Nguyễn Phong: “Thiếp xin lỗi, thiếp biết rõ trong lòng công tử đang rất đau khổ, thế nhưng thiếp thực sự không phải là Ngọc Thanh mà công tử nhắc tới. Có lẽ thiếp và nàng thật sự rất giống nhau, người giống người trên thế gian này cũng không phải là hiếm. Chỉ có điều thiếp và nàng lại không hề có chút liên hệ nào. Công tử, chàng có thể buông thiếp ra được chứ?” Lời nói của nàng ca nữ chỉ càng khiến Nguyễn Phong thêm đau lòng, thế nhưng nỗi dằn vặt ấy lại khiến hắn tỉnh táo lại. Hiện giờ mọi chuyện còn chưa rõ ràng, hắn không thể mất bình tĩnh như vậy được. Càng hấp tấp vội vã thiếu tỉnh táo chỉ càng khiến cho mọi việc rối tung lên, dù cho có manh mối thật sự cũng khó mà nắm bắt được. Nguyễn Phong buông nàng ca nữ ra, trên khuôn mặt vẫn ngập tràn vẻ đau đớn cố nặn ra nụ cười. “Thật xin lỗi, tôi không biết là đoạn diễn đã kết thúc, đã mạo phạm đến cô nương rồi.” Nàng ca nữ dường như rất thông cảm cho nỗi lòng của hắn, cũng không muốn làm cho cả hai bên xấu hổ, vì vậy nàng chỉ mỉm cười đáp lời: “Công tử thật có khiếu diễn xuất, những lời lẽ của công tử nói ra khi nãy thật sự đã khiến cho tất cả chị em chúng thiếp nơi đây đều phải cảm động. Thực lòng thiếp rất muốn mời công tử tham gia vào đoàn diễn của bọn thiếp, chỉ tiếc là quy định đoàn chủ đặt ra quá hà khắc, công tử lại là người mang chí lớn, nghề diễn xuất chỉ e là không có duyên với công tử.” “Ha ha, cô nương đã quá đề cao tôi rồi. Nói về tài năng biểu diễn, tôi thật không đáng để nhắc đến trước mặt cô nương. Điệu múa vừa rồi của cô nương thật tài tình, không ngờ lại khắc họa được tâm trạng của người chinh phụ rõ nét đến như thế. Tôi xin mạo muội hỏi cô nương một câu, không biết điệu múa này cô nương từ đâu mà học được?” “Ồ, công tử quả thật có con mắt tinh tường, chỉ nhìn vào điệu múa đã có thể thấu hiểu được rõ ràng nội dung ẩn chứa trong đó, tài năng của công tử thật khiến cho thiếp cảm thấy hổ thẹn. Về điệu múa vừa rồi, là do thiếp trong lúc đi biểu diễn nhìn thấy cảnh những người vợ đằng đẵng chờ chồng nơi phương xa, thấp thỏm lo âu mong ngóng tin tức của chồng gửi về nên vô cùng đồng cảm, trong lúc cảm xúc dâng trào mới chợt nghĩ ra điệu múa này. Hôm nay biểu diễn trước mặt công tử cũng chính là lần đầu tiên, thật đã khiến công tử chê cười.” Câu trả lời của nàng ca nữ khiến lòng Nguyễn Phong rung động. Ngọc Thanh, nàng nhất định là Ngọc Thanh! Tại kiếp trước, trong một lần cùng trao đổi về văn chương, Nguyễn Phong đã tình cờ biết được tác phẩm văn học mà Ngọc Thanh thích nhất chính là tác phẩm “Chinh phụ ngâm”. Bởi vì cha nàng theo nghiệp nhà binh, từng có thời gian phải thường xuyên đi xa khiến cho hai mẹ con nàng ở nhà mong mỏi từng ngày, sau này được tiếp xúc với tác phẩm “Chinh phụ ngâm” khiến cho Ngọc Thanh đồng cảm vô cùng. Nàng ca nữ trước mặt hắn đây không chỉ dung mạo giống với Ngọc Thanh, ngay cả tâm tình cũng có những cảm nhận giống với nàng. Trừ khi đây là một tài nữ có trí tuệ cao siêu, lòng thương người bao la mới sáng tác ra một điệu múa như thế, bằng không nàng nhất định là Ngọc Thanh chuyển thế. Chỉ có điều tại sao nàng lại không nhớ đến hắn hay bất cứ chuyện gì trước kia? Nếu nói tái sinh khiến nàng quên hết trí nhớ, tại sao nàng vẫn còn có thể nhớ những cảm xúc từng trải qua trước kia, nhớ được nội dung của tác phẩm "Chinh phụ ngâm"? Lại thêm một bí ẩn nữa xuất hiện khiến cho Nguyễn Phong càng thêm mờ mịt về quá trình tái sinh của mình. “Cô nương, chúng ta gặp mặt coi như có duyên, tôi lại mạo muội xin được hỏi quý danh của cô nương là gì?” “Công tử hỏi thì thiếp cũng không dám giấu, tên thiếp chỉ có một chữ Thanh mà thôi. Giờ cũng đã muộn, thiếp xin phép rời đi trước. Ngày sau nếu có duyên ắt chúng ta sẽ gặp lại” Nói đến đây, nàng ca nữ liền quay người rời đi theo đoàn ca vũ, bỏ lại Nguyễn Phong ngẩn ngở đứng trông theo. Thấy đoàn ca vũ đã rời xa, mấy người Nguyên Kiệt, Văn Thái cũng rời khỏi chỗ ngồi tiến đến phía Nguyễn Phong. “Nguyễn Phong, anh lần này quả thật là lời to rồi nhá. Vừa được ôm mỹ nhân trong tay, lại được cùng mỹ nhân diễn cảnh tâm ý tương hợp, thạt là quá sướng đi mà. Ai, tại sao lúc đó ta không lao lên đỡ lấy nàng ta chứ!” Giọng nói Nguyên Kiệt vang lên, vừa trêu đùa Nguyễn Phong lại vừa bày tỏ nỗi tiếc nuối trong lòng. Nguyễn Phong nghe vậy chỉ biết cười xòa, nắm tay khẽ đấm vào ngực Nguyên Kiệt một cái đáp lại lời trêu đùa của hắn: “Ha ha, anh mà còn lo thiếu mỹ nhân sao. Chờ khi kì thi bắt đầu, chỉ e tất cả tiểu thư khuê các nơi kinh đô đều bị anh hút mất hồn ấy chứ.” “Kha kha kha, đến khi kỳ thi nơi kinh đô bắt đầu liệu có ai bị hút mất hồn không thì ta không biết. Thế nhưng ngày hôm nay chỉ e sẽ có vài kẻ mất mạng đấy.” Đúng lúc này từ phía bên ngoài vọng vào một giọng nói đanh ác khiến cho ai nghe thấy đều phải sởn gai ốc.