Chương 115: Đột Biến

Gió! Cuồn cuộn. Mây! Vần vũ. Ánh sao đêm vốn đã bị lu mờ bởi ngọn lửa sáng rừng rực lúc này đây lại bị che phủ bởi tầng tầng mây đen. Bầu trời đêm bỗng trở nên nặng nề vô cùng! Vòm trời thênh thang trong phút chốc như bị kéo xuống sát mặt đất khiến cho người ta không khỏi lo sợ liệu bầu trời có đổ xuống hay không? Đêm nay, cả trời đất cũng không được ngủ yên! Trên không trung, ánh lửa rừng rực trên thân con quái thú dường như càng tỏa sáng hơn giữa muôn trùng mây gió. Thế nhưng, khi nhìn vào ánh lửa ấy người ta lại không có cảm giác sục sôi hừng hực khí thế, thay vào đó là một loại cảm giác chới với mỏng manh, giống như một ngọn nến đang cố gắng phát ra những tia sáng cuối cùng trước khi tàn lụi. Đối mặt với thế tới mạnh mẽ của Nguyễn Phong, con quái thú gầm to một tiếng, bốn chân to lớn đạp trên không khí nhanh chóng phóng tới phía Nguyễn Phong. Một rồng một hổ giữa không trung lao thẳng vào nhau, mở màn cho một trận chiến điên cuồng. “Rốngggg” Quái hổ gầm to một tiếng, hai cái miệng mở rộng ra cùng lúc nhằm về phía cổ ngân long mà cắn tới. Ngân long dưới sự điều khiển của Nguyễn Phong cũng không chịu kém cạnh, thân rồng mềm dẻo uốn lượn dễ dàng tránh thoát đòn công kích của con quái hổ, đuôi rồng cũng thuận đà quật ngược lên về phía đối phương. Quái thú cắn hụt liền nhanh chóng lùi về sau, vừa kịp tránh thoát được đuôi rồng đang đánh tới. Một rồng một hổ lại kéo dãn khoảng cách ra, gườm gườm nhìn nhau. Trải qua một lượt chiến đấu, con quái hổ đã nhận ra đối thủ lần này của nó cũng đáng sợ vô cùng. Đôi mắt bốc lửa của con hổ chằm chằm nhìn về phía trước, thế rồi một đầu của nó ngửa lên trời, cái miệng há to dễ dàng nuốt lấy một lượng lớn hỏa nguyên tố. Hỏa nguyên tố tích tụ trong miệng con quái thú nhanh chóng được nén lại thành một quả cầu lửa, thể tích của quả cầu lửa theo thời gian mà nhỏ dần lại. Nguyễn Phong ở phía đối diện thấy vậy trong lòng càng thêm đề cao cảnh giác, nguyên lực trong thân thể được điều động một cách tối đa, quanh thân thể hắn ngày càng tụ lại nhiều phong nguyên tố hơn. Đúng lúc này, bóng rồng bạc đột nhiên chuyển mình, thân rồng bỗng sinh ra lực hấp dẫn đối với phong nguyên tố được Nguyễn Phong triệu tập. Trong lúc hắn còn đang kinh ngạc vì biến cố này, ngân long bất ngờ gầm lên một tiếng đầy hưng phấn, bộc lộ cảm xúc không khác gì một sinh vật thực sự. Theo tiếng gầm của ngân long, phong nguyên tố trong phạm vi mảnh rừng này liền sục sôi, tiếng gió rít gào từng cơn mang theo cái uy thế hủy diệt không gì cản nổi. “Gràooooooo” Quái hổ hai đầu nhận thấy sự uy hiếp đến từ ngân long đã tăng lên rõ rệt thì không khỏi giận dữ, nó gầm rống một tiếng dữ tợn rồi phun quả cầu lừa về phía đối phương. Ngân long đối mặt với đòn tấn công của đối phương chẳng chút nao núng, phong hệ nguyên tố quanh thân thể nó trong nháy mắt hóa thành mười mấy lốc xoáy cỡ nhỏ, sau đó liền dung nhập làm một. Mặc dù thể tích của lốc xoáy không tăng lên nhưng tiếng gió rít khi ma sát với không khí lại càng lúc càng chói tai, cuối cùng kéo thành một tràng dài khiến cho đám tu luyện giả phía dưới không khỏi bịt tai chống đỡ. Thế rồi ngân long dùng đuôi quạt một cái, cơn gió lốc nhanh chóng lao thẳng về phía quả cầu lửa. Giữa không trung hai đòn công kích đáng sợ ấy điên cuồng đâm sầm vào nhau. Tĩnh lặng! Trái ngược với dự đoán của mọi người, lốc xoáy và cầu lửa khi va chạm vào nhau lại không hề bùng phát ra bất cứ chấn động đáng sợ nào. Hai đòn công kích ở giữa không trung sau khi tiếp xúc liền bắt đầu giải phóng từng chút một năng lượng được ngưng tụ, không ngừng làm cho đối phương bị suy yếu dần dần. Vụn lửa bay đầy trời bị gió thổi tán loạn khắp nơi, tạo thành một cảnh tượng hoa lệ giữa nền trời đêm, so với pháo hoa cũng không kém chút nào. Thời gian cứ thế trôi qua. Giữa không trung, hai đòn công kích vẫn không ngừng mài mòn nhau, càng lúc càng gây ra động tĩnh lớn hơn. Trong vầng mây đen dày đặc vang lên từng tiếng sấm nổ đì đùng, kéo theo đó là những ánh lửa chớp sáng liên hồi, khiến cho người ta không biết được liệu đây là kết quả của sự va chạm hay là do biến đổi của trời đất. Gió giật càng lúc càng dữ, một vùng cây cối xung quanh nơi này đều bị gió làm cho nghiêng ngả, lá cây rụng lả tả theo gió cuốn đi mỗi khi đến gần khu vực va chạm liền ngay lập tức hóa thành tro bụi. “Bùm!” Một tiếng nổ đáng sợ vang vọng khắp không gian, bất kể là cầu lửa hay lốc xoáy đều cùng lúc nổ tung giữa không trung, giải phóng một luồng năng lượng đáng sợ. Áp lực từ vụ nổ dễ dàng đánh bật cả ngân long và quái hổ về phía sau, đồng thời để lại trên mặt đất một cái miệng hố rộng vô cùng. “Văn Thái, mau tấn công con quái vật đi!” Tiếng Nguyễn Phong vang vọng khắp khoảng rừng rậm, kịp thời ra hiệu cho Văn Thái mở đầu đòn tấn công phối hợp. Văn Thái ở phía dưới theo hiệu lệnh của Nguyễn Phong liền bắt đầu đòn công kích. Chỉ thấy hắn vung thanh đại đao bổ mạnh xuống đất, nhanh chóng hấp thụ một lượng lớn thổ hệ nguyên tố, hình thành một vàng hào quang màu vàng nâu bên ngoài lưỡi đao. Thế rồi Văn Thái rút thanh đao lên, vung ngang trước người. Hai chân hắn dậm mạnh lên mặt đất, cả người theo đó nhảy lên giữa không trung. Đạp lên những mảnh lá cây đang bay tán loạn giữa giữa trời, Văn Thái nhanh chóng tiếp cận con quái hổ. Lúc này con quái thú vừa mới lấy lại thăng bằng, còn chưa kịp nhận biết rõ tình hình thì đã bị một đao của Văn Thái bổ xuống đầu, đao ảnh màu vàng giống như một ngọn núi lớn ép xuống thân mình con thú. Đau đớn khiến con quái hổ nổi lên thú tính, nó gầm lên một tiếng rồi há mồm đớp mạnh về phía Văn Thái. Tốc độ của con quái hổ quá nhanh khiến cho Văn Thái không kịp né tránh, chỉ có thể vung đao lên chém về phía miệng hổ. Đúng lúc này, một sợi dây leo đột nhiên quấn lấy thân người Văn Thái, kịp thời kéo hắn về phía sau tránh khỏi đòn tấn công của quái thú. Trần Duy trên mặt đất đã sớm vận lực chuẩn bị đòn tấn công, vừa thấy Văn Thái gặp nguy hiểm đã kịp thời ra tay cứu trợ. Trên mặt đất không biết từ khi nào đã xuất hiện vô số dây leo kết lại thành một cây cung cực lớn, dây cung đã được Trần Duy kéo căng, mà mũi tên chính là thanh kiếm của hắn. Trần Duy ngắm chuẩn vào vị trí đao ảnh của Văn Thái rồi thả dây cung, thanh kiếm của hắn lao vút đi, tốc độ còn nhanh hơn cả những mũi tên bình thường. Trên thân kiếm lập lòe ánh sáng màu xanh lục nhìn qua có vẻ ôn hòa thế nhưng vẫn khiến cho lòng người nổi lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ, giống như một thứ chất độc chết người ẩn sau vẻ ngoài vô hại vậy. Thanh kiếm trong nháy mắt đã bắn trúng đích, xuyên thấu qua mảnh đao ảnh vàng nâu của Văn Thái mà găm chặt lên người con hổ. Mộc khắc thổ, nguyên lực mộc hệ của Trần Duy sau khi va chạm với đao ảnh chứa đầy nguyên lực thổ hệ của Văn Thái liền bùng nổ, tạo lên một vùng nguyên tố hỗn loạn ngay trên thân mình con quái hổ. Theo sắp xếp của Nguyễn Phong, sau Trần Duy sẽ đến lượt Từ Hồng tấn công. Chỉ thấy trước người Từ Hồng đột nhiên xuất hiện hơn năm mươi thanh kiếm thuần một màu vàng kim. Theo sự điều khiển của Từ Hồng, năm mươi thanh kiếm phóng vút về phía trước, nhằm thẳng vào vùng hỗn loạn nguyên tố mà Trần Duy và Văn Thái đã tạo ra. Năm mươi thanh kiếm tốc độ bay cực nhanh, nháy mắt đã oanh tạc lên thân thể con quái hổ năm mươi lần, kéo theo là năm mươi âm thanh bùng nổ vang trời. Vùng giao tranh giữa thổ hệ nguyên tố và mộc hệ nguyên tố vốn đã cực kì hỗn loạn, lúc này có thêm sự góp mặt của kim nguyên tố liền trở nên điên cuồng. Con quái hổ thân chịu thương tích nặng nề, lại thêm vùng hỗn loạn nguyên tố kia bám dính lấy thân thể nó khiến cho con quái hổ đau đớn quằn quại. Lửa trên thân thể nó đã mờ nhạt đi trông thấy, con quái hổ từ giữa không trung cũng bị đánh cho rơi xuống mặt đất, bộ dạng thê thảm vô cùng. “Xoẹt, đì đùng” Đúng lúc này, đòn tấn công cuối cùng trong tổ hợp công kích của nhóm Nguyễn Phong đã giáng xuống đầu con quái hổ. Chỉ thấy Càn Nhân toàn thân quấn đầy những tia sét trắng xanh đang dùng một tốc độc cực nhanh xông đến. Ngay khi tiến vào phạm vi công kích, bóng dáng của hắn bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại một vệt sét dài ngoằng đang không ngừng đan xen qua lại xung quanh con quái hổ. Trên mặt đất bỗng chốc xuất hiện một hình vẽ ngôi sao năm cánh hình thành từ sét, tại vị trí trung tâm ngôi sao, một quả cầu sét nhanh chóng được hình thành, ngay lập tức nuốt gọn thân thể con hổ vào giữa. Thân ảnh của Lý Càn Nhân một lần nữa xuất hiện, vẻ mặt của hắn trông có vẻ mệt mỏi vô cùng nhưng hắn vẫn cố gắng hoàn thành đòn công kích. Trên nắm tay của hắn dần dần tụ tập tất cả những tia sét lại, vốn tia sét có màu trắng xanh bây giờ dường như lại xuất hiện thêm màu vàng. Sau khi đã hội tụ toàn bộ sét trên thân thể về vị trí nắm tay, Lý Càn Nhân vung tay đấm một quyền vào chính giữa hình vẽ ngôi sao năm cánh. Cả ngôi sao năm cánh bỗng chốc bừng sáng. “Roẹt, bùm!” Quả cầu sét sau khi bị Càn Nhân kích động liền bùng nổ mạnh mẽ, từng tia sét đánh thẳng lên thân thể con hổ, dễ dàng xuyên thấu qua cơ thể nó. Lý Càn Nhân thở phào một hơi, nhanh chóng xoay người tránh qua chỗ khác để tạo khoảng trống cho các thế lực công kích con hổ. Nào ngờ đúng lúc này con hổ lại vùng dậy, dường như nó đã quyết tâm sử dụng toàn bộ sức lực còn sót lại để tiêu diệt kẻ vừa mới tấn công mình. “Càn Nhân, cẩn thận!” “Em trai, cẩn thận!” Hai tiếng gọi cùng lúc vang lên nhắc nhở Lý Càn Nhân, thế nhưng hắn lúc này đã quá mệt mỏi sau khi sử dụng đòn công kích mạnh nhất, hoàn toàn không có sức lực để tránh thoát khỏi con quái thú đã nổi điên. Lý Càn Hiếu đột nhiên tăng mạnh tốc độ, so với Lý Càn Nhân vừa rồi còn nhanh hơn, chỉ thấy một vệt sét kéo dài lao thẳng về phía con quái hổ đang nổi điên. Nguyễn Phong đang cưỡi trên mình rồng cùng vội vã lao thẳng về phía con quái hổ, thân rồng uốn lượn giữa không trung, tốc độ nhanh như gió bão, chỉ trong chốc lát đã bay đến nơi. Hai người cùng lúc ra đòn công kích về phía con hổ, chống đỡ giúp cho Lý Càn Nhân. Thế nhưng không ngờ con hổ đúng lúc này lại nổ tung, hóa thành một luồng lửa vô cùng lớn nuốt trọn cả hai người vào trong, sau đó nhanh chóng bay lên trời rồi biến mất trong bóng đêm. “Anh cả, Nguyễn Phong!” “Đại ca!” Mấy tiếng hô thất thanh cùng lúc vang lên, thế nhưng bóng dáng của hai người Nguyễn Phong và Càn Hiếu thì đã xa tít chân trời.