Hoàng hậu đối với Ninh Thư nói rất nhiều lời thăm hỏi, đơn giản mà nói chính là muốn biểu đạt mình đối với em gái chồng rất quan tâm, Ninh Thư cũng cùng hoàng hậu hàn huyên một hồi, hai người liền nói những chuyện không đâu.
Sau đó hoàng hậu liền không để lại dấu vết mà nói mình quản lý hậu cung cực khổ cỡ nào, lại không để lại dấu vết nói phi tử như thế này như thế kia.
Nói trắng ra là, hoàng hậu chính là ở cùng Ninh Thư cáo trạng, hậu cung này không một ai không sợ Lý Ôn, hoàng hậu là khuyến khích Ninh Thư đi đến trước mặt Lý Ôn cáo trạng.
Hoàng hậu nói chuyện quanh co mười tám vòng, bất quá là muốn khơi mào để Ninh Thư chán ghét mấy cái phi tử này, nguyên chủ chính là bia đỡ đạn biết chạy ở phía trước ngăn cản mũi tên thay hoàng hậu.
Còn nói nguyên chủ có bao nhiêu thích hợp làm pháo hôi, hoàng đế Lý Ôn cũng là lợi dụng nguyên chủ, nhưng mà sau khi thành công lại cho nguyên chủ thân phận cao quý, thế nhưng hoàng hậu lợi dụng nguyên chủ, lại không nhận được thứ tốt gì.
Cảm giác trong cung này khắp nơi đều nguy hiểm a, nhiệm vụ của Ninh Thư là đối phó với Đoạn Tinh Huy cùng Nhị Nha, những người khác, Ninh Thư căn bản không muốn quản.
Hơn nữa Ninh Thư cũng đã nhìn ra, người trong cung này căn bản không thể giúp được nàng, đến lúc xảy ra sự tình hòa thân, bọn họ không bỏ đá xuống giếng cũng đã không tệ rồi.
Ninh Thư suy nghĩ chính mình muốn hay không rời khỏi hoàng cung.
“Ân Huệ, ngươi đang suy nghĩ gì?” Hoàng hậu thấy mình nói nhiều như thế, đối phương lại bày một bộ dạng không yên lòng, không giống như trước kia lòng đầy căm phẫn, đi tìm hoàng thượng.
Với tư cách là nữ nhân, không có người nào nguyện ý cùng người khác chia sẻ trượng phu, thế nhưng địa vị của nàng khiến cho nàng không có cách nào tùy hứng, nàng là nhất quốc chi mẫu, phải hiền thục, phải rộng lượng, còn phải thay Hoàng Thượng quản lý tốt những nữ nhân này, để cho Hoàng Thượng không có nỗi lo về sau.
Hoàng hậu thấy những nữ nhân này oanh oanh yến yến, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu thống khổ, thế mà để cho Hoàng Thượng vừa lòng, thật sự nàng đã trả giá rất nhiều, thế nhưng Hoàng Thượng đối với nàng vẫn là lãnh lãnh đạm đạm.
Hoàng hậu không riêng chán ghét nữ nhân trong hậu cung, còn ghen ghét cô công chúa này, bởi vì thái độ của Lý Ôn đối với nàng ta quá tốt, ngay cả hoàng hậu như nàng cũng chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
“Người kia đã qua đời, Ân Huệ ngươi phải bảo trọng thân thể của mình, ngươi là muội muội hoàng thượng, là công chúa duy nhất của Đại Ung, bao nhiêu nam nhân tốt tùy ý ngươi lựa chọn.” Hoàng hậu an ủy Ninh Thư.
Không biết có phải Ninh Thư ảo giác hay không, rõ ràng nàng nghe được trong giọng nói của hoàng hậu có hương vị chua lòm.
Ninh Thư cảm thấy có chút chán ngấy, nhìn thoáng qua hoàng hậu, nói thật hình dáng hoàng hậu không kém, nhưng lại phải thời thời khắc khắc bảo hộ uy nghi của chính mình, nhìn xem có chút nguội lạnh.
Tận lực bày cái giá đỡ hoàng hậu, thuyết minh trong lòng hoàng hậu cũng rất giả dối, mới có thể biểu hiện được cường thế cùng hiển lộ rõ ràng thân phận và địa vị của mình như vậy, nguyên chủ còn cảm thấy hoàng hậu như thế hợp với tính tình của mình.
Đối với mấy phi tử trong hậu cung này ôm lấy địch ý, cảm thấy hoàng tẩu chịu nhiều ủy khuất, bây giờ xem ra, chẳng qua là hoàng hậu lợi dụng sự đồng tình của nguyên chủ mà thôi, đoán chừng ở trước mặt nguyên chủ đã chiếm được đồng tình cùng tín nhiệm.
Ninh Thư giả vờ như nguyên chủ, đối với hoàng hậu kể khổ, “Hoàng tẩu, trong lòng ta khó chịu a, hắn như thế nào một đi liền không trở lại a?” Ninh Thư dùng khăn tay lau khóe mắt, một bên quan sát vẻ mặt của hoàng hậu.
Trong mắt hoàng hậu cực nhanh hiện vẻ khoái ý cùng vui sướng, biểu tình trên mặt lại giống như cảm động cùng khó chịu, liên tục an ủi Ninh Thư.
Ở trong lòng Ninh Thư kiên định một ý tưởng, chính là xuất cung, má ơi, hậu cung này đều là phi tử của Lý Ôn, nàng phải ở chỗ này, cùng những chị dâu này quấn cùng một chỗ thật sự quá hao tâm tổn lực rồi.
Những phi tử đối với cô công chúa này, hoặc chán ghét, hoặc kiêng kị, hoặc nịnh nọt, hoặc lôi kéo, sủng ái của Lý Ôn dành cho nguyên chủ chính là đẩy nàng vào trong thị phi giữa nữ nhân trong hậu cung.
Nàng cũng không có tâm lực đến ứng phó những nữ nhân này, hòa thân hay không quyết định là nằm ở trong tay Lý Ôn, đến nịnh nọt hoàng hậu, còn không bằng đem tâm lực đặt ở trên người Lý Ôn, hơn nữa, hoàng hậu cũng không phải tốt như bề ngoài, chẳng qua là một người mặt ngọt lòng đắng mà thôi.
Ninh Thư cùng hoàng hậu kể lể một hồi, dùng khăn xoa xoa nước mắt hư vô, liền mang theo Diệu Tình cùng Nguyên Đông trở về cung của mình.
“Hai người các ngươi đem đồ vật trong khố phòng thu thập đi.” Ninh Thư hướng hai người nói, “Những thứ đó một kiện cũng không bỏ đóng gói lại.”
Nguyên Đông cùng Diệu Tình quay mặt nhìn nhau, Diệu Tình liếc nhìn Ninh Thư, gập người hỏi: “Công chúa, đóng gói đồ đạc làm gì, đồ vật trong khố phòng của công chúa rất nhiều, đều muốn đóng gói từng cái sao?”
Ninh Thư nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Một cây trâm cũng không được bỏ sót.”
Bị công chúa dùng ánh mắt lãnh đạm quét qua, trong lòng Diệu Tình giật mình, từ khi công chúa tỉnh về sau, công chúa liền trở nên khiến cho người nhìn không thấu, trên mặt cũng không có cái gì thần sắc thương tâm, tỉnh táo đến mức làm người sợ hãi, bộ dạng thống khổ trước đây của công chúa nàng vẫn còn như rõ mồn một trước mắt.
“Ân.” Diệu Tình không dám hỏi nữa.
Diệu Tình mang theo tiểu cung nữ đi thu dọn đồ đạc, mà Ninh Thư cũng muốn đi tìm Lý Ôn, thời điểm nhìn thấy Lý Ôn, Lý Ôn đang phê duyệt tấu chương, thời điểm nhìn thấy Ninh Thư, hắn buông xuống bút chu sa trong tay, khép lại tấu chương, động tác quả thực là tiêu sái vô cùng.
Chỉ là một hành động đơn giản như vậy của Lý Ôn, nữ nhân cũng chạy không thoát khỏi mị lực của hắn.
Thế nhưng mà, thời điểm Ninh Thư đối mặt Lý Ôn, hoàn toàn không chú ý đến hắn có bao nhiêu anh tuấn, chính mình tồn tại nồng đậm kiêng kị cùng chột dạ, quyết định rời khỏi hoàng cung, một phần lớn nhất chính là rời xa nam nhân Lý Ôn này.
Người này quá nguy hiểm, tâm tư quá sâu, hoàn toàn nhìn không thấu, Ninh Thư thậm chí cũng hoài nghi mình đã bị người này nhìn thấu rồi,
“Tìm trẫm có chuyện gì?” Lý Ôn đạm mạc hỏi.
Ninh Thư thoáng sắp xếp từ ngữ một chút, trên mặt lộ ra một tí chi sắc bi thương, “Hoàng huynh, Hoàng muội, Hoàng muội nghĩ muốn xuất cung.”
Lý Ôn chỉ là sửng sốt một lát, trên mặt lộ vẻ cười mà như không cười, Ninh Thư trông thấy hắn trên mặt thì cười nhưng trong lòng không cười, liền giật mình, cười như vậy là có ý gì?
Da mặt Ninh Thư khẽ nhăn một cái, bờ môi run rẩy, “Hoàng huynh, hiện tại Hoàng muội muốn đi ra ngoài giải sầu.”
Lý Ôn nâng chén trà lên, uống một ngụm, sau đó lại để xuống, liền không nói lời nào, trong lòng Ninh Thư nóng như lửa đốt, trên mặt lại phải làm ra vẻ ‘Ta rất bi thương, tâm ta quá mệt mỏi a.’
Ninh Thư cũng sắp kéo căng không nổi nữa, cuối cùng Lý Ôn cũng chịu nói chuyện, “Định đi nơi nào ở đây?”
“Hoàng muội muốn đến trang viên.” Ninh Thư quan sát sắc mặt Lý Ôn, cẩn thận nói ra, tên này nha thật giống một khối băng a, quả thực là một chút biểu tình cũng không có, hoàn toàn không biết được hắn đồng ý hay không đồng ý.
Lý Ôn không có gật đầu cũng không có lắc đầu, chỉ là nói: “Trang viên quá xa, không an toàn, phủ công chúa trước kia của ngươi đã kiến tạo xong rồi, đến phủ công chúa ở đi.”
Trên mặt Ninh Thư thoáng co rút một cái, cái phủ công chúa này cách phủ của Đoạn Tinh Huy, Đoạn gia rất gần a, nàng thật sự không muốn sống ở phủ công chúa.
Bất quá nàng hoàn toàn không có lựa chọn nào, cái thân phận công chúa này nói cao quý, liền cao quý, nhưng tất cả vinh quang cùng tôn quý đang sở hữu, chỉ cần một câu nói của Lý Ôn đều có thể bị tước đoạt, cuộc đời không thể bớt khổ bức một chút sao.
Làm thế nào mới có thể xoát hảo cảm từ trên người khối băng này a, làm thế nào mới có thể làm sâu sắc tình cảm hai huynh muội như trước kia, trong đầu Ninh Thư một mảng rối loạn, liền không dám chống lại ánh mắt của Lý Ôn.