Chương 23: Thế giới vườn trường: Tu chân phong vân (23)

Mặc Lãnh Hiên lấy điện thoại ra, phỏng chừng là muốn gọi thuộc hạ của mình đến, sau đó một đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Giáo Y cùng Ninh Thư, tựa như đang nói, chúng mày nha… chết chắc rồi.

Ánh mắt lão đại Hắc sáp hội cũng không phải dùng để trưng cho đẹp, ít nhất Ninh Thư trước ánh mắt đó chân cũng có chút nhũn ra rồi, lại nhìn thấy Giáo Y ôm cổ Lăng Tuyết không muốn buông tay.

“Đại thúc, nên làm gì bây giờ?” Ninh Thư hỏi, “Chúng ta nên tranh thủ thời gian chạy đi a, đợi nhiều người đến chúng ta sẽ chạy không thoát.”

Giáo Y gật gật đầu, kéo Lăng Tuyết định chạy, Mặc Lãnh Hiên đuổi theo kéo Lăng Tuyết lại, sau đó hai nam nhân liền giống như chơi kéo co lôi kéo Lăng Tuyết, thế này càng khiến cho dao phẫu thuật của Giáo Y đặt sau lưng Lăng Tuyết đâm vào càng sâu.

Ninh Thư ở bên cạnh trừng to hai mắt, nhìn máu rơi trên mặt đất, lại nhìn sắc mặt Lăng Tuyết trắng bệch, quả thực là dở khóc dở cười.

Nghe được rõ ràng có tiếng kèn cách đó không xa, đoán chừng là người của Mặc Lãnh Hiên đến rồi, Ninh Thư lôi Giáo Y đại thúc, nói: “Đại thúc, chúng ta vẫn là chạy trước đi a, người của bọn họ tới rồi.”

Giáo Y không cam lòng mà thả Lăng Tuyết, sau đó nhanh chóng móc ra súng lục của mình, hướng trên người Lăng Tuyết bắn một phát, lúc này mới chịu kéo theo Ninh Thư nhanh chóng rời đi.

Ninh Thư quay đầu lại nhìn thoáng qua Lăng Tuyết, vẻ mặt cô ta đần độn, đầu tiên là bị người đâm, bây giờ lại bị người bắn cho một phát.

Ninh Thư xoay đầu lại nhìn Giáo Y, không hiểu cái mo gì, thở hổn hển hỏi: “Đại thúc, chú không phải nói chú muốn cô ta sao, chú như thế nào lại nổ súng.”

Nổ súng không chút do dự như vậy, tên này thật sự thích nữ chủ sao?

Tặng cho Lăng Tuyết một cây nến.

“Đứng lại, chúng mày đều đứng lại cho tao…”

“Lão tử bảo đứng lại…”

Mặc Lãnh Hiên đằng sau gào to, thỉnh thoảng bắn vài phát súng.

Ninh Thư cùng Giáo Y chạy đến đường cái giữa sườn núi, căn bản không có chiếc xe nào chạy ngang qua, thanh âm đằng sau càng ngày càng tiến gần.

Giáo Y đại thúc trực tiếp cầm súng bắn vỡ cửa sổ xe ở trên đường, tiếp đó trước ánh mắt không hiểu ra sao của Ninh Thư, bắt đầu mở khóa.

Loại tình cảnh này không phải hay có trên phim sao, đại thúc, chú thật sự có thể chứ?

“Đại thúc, chú nhanh lên, người phía sau sắp tới rồi, nhanh lên, nhanh lên.”

“Cô tới làm đi…” Giáo Y nhẹ nhàng nói.

Cô sẽ thành quả bóng a.

Tiếng súng đằng sau ngày càng lớn, Ninh Thư vội vàng ngồi vào trong xe, nhìn Giáo Y đại thúc hóp lưng như mèo chậm rì rì bẻ khóa, Ninh Thư quả thực sắp muốn chết rồi.

Rốt cuộc ở thời điểm cuối cùng, Giáo Y đại thúc thật sự lái xe rời đi, Ninh Thư quay đầu nhìn người rượt đuổi phía sau, những người này chỉ có thể trơ mắt nhìn xe chạy đi.

Trong lòng Ninh Thư thoáng vui sướng không chịu nổi, mẹ ơi, thật quá kích thích, trái tim trong lồng ngực cô đang ‘Bang bang’ nhảy loạn.

Giáo Y đại thúc ngồi bên cạnh, khuôn mặt khó chịu, thấy cái tên đồng đội heo này còn dám hướng ánh mắt xem mình, Giáo Y đại thúc cười lạnh, “Nếu như không phải tại cô, tôi đã sớm đem Lăng Tuyết bắt đi rồi, cô chính là một cái đồng đội heo.”

Ninh Thư: …

Còn có hay không một chút tình hữu nghị cách mạng, tốt xấu gì bọn họ cũng coi như là cùng nhau đồng cam cộng khổ có được không.

“Đại thúc, chú biết gỡ bom, biết trộm xe, chú còn biết cái gì nữa không?” Ninh Thư hỏi, chứng kiến Giáo Y đại thúc quả thực là nhân tài toàn năng, cô nếu có sự hỗ trợ này, về sau hoàn thành nhiệm vụ chắc sẽ dễ dàng một chút.

Giáo Y đại thúc hướng Ninh Thư liếc mắt một cái, “Những thứ này đều là kỹ năng cơ bản nhất có biết không, được rồi, cô như vậy một tên đồng đội heo vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu rõ được.”

Một hai phải đem cái từ đồng đội heo đặt trong miệng nói không ngừng sao?

Ninh Thư nhìn một bên mặt Giáo Y đại thúc, hỏi: “Chú tại sao lại cầm súng bắn Lăng Tuyết, chú không phải nói chú muốn cô ta sao?”

“Cô có thể hay không đừng hỏi những vấn đề ngu xuẩn như thế, đem cô ta đả thưởng, có thể nhiễu loạn phán đoán của tên đàn ông kia, chẳng lẽ cô không trông thấy tên đó không đuổi theo sao, những tiểu lâu la dưới trướng của hắn chỉ là phế vật.”Giáo Y lý lẽ nói.

Ninh Thư: PHỐC…

Ninh Thư che ngực, nói: “Chú không phải nói chú muốn cô ta sao? Tại sao lại đả thương cô ta.”

Ngươi nha không phải yêu thích cô ta sao.

“Cho nên vị trí tôi bắn chính là bả vai, cô ta sẽ không chết đâu.” Giáo Y đại thúc lại lý sự nói.

Ninh Thư: Tên này xác định hắn không phải là một tên biến thái chứ…

Quả thực quá loạn a, hoàn toàn không hiểu nổi trong đầu tên này rốt cuộc đang nghĩ gì, Ninh Thư cảm thấy gặp được tên đại thúc này, tam quan của cô cũng không giống trước kia nữa rồi.

Như thế là tương ái tương sát sao.

Tuy lần này thành công trốn thoát, nhưng tổn thất cũng quá lớn, súng ngắn không còn, đã vậy còn đắc tội với nam nữ chủ, còn có rất nhiều thuộc hạ của Hắc sáp hội, Ninh Thư cảm thấy mình về sau hẳn là nửa bước cũng khó đi rồi.

“Đại thúc, chú phải bảo vệ cháu a, hiện tại tính mạng của cháu bị uy hiếp, những người kia nhất định sẽ tìm cháu báo thù.” Ninh Thư đáng thương nói.

“Tôi tại sao phải giúp cô, cô vô dụng như thế, sống chung một chỗ với cô sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của tôi.” Giáo Y đại thúc lãnh khốc nói.

Ninh Thư trưng khuôn mặt đau khổ, nói: “Đại thúc, chú không nên như vậy a, chúng ta tốt xấu gì cũng coi như là đồng bọn không phải sao.”

“Tôi không quen cô.”

Ninh Thư: …

Vô tình, lạnh lùng hà khắc, cố tình gây sự.

Mặc kệ sự tình là như thế nào, Ninh Thư thật không dám một mình về cái nhà trong ngõ nhỏ rồi, mỗi ngày đều ngốc ở trường học, lúc tan học liền chạy đến chỗ Giáo Y đại thúc.

Khiến cho Ninh Thư kinh ngạc chính là, Lăng Tuyết bị thương như thế mà sáng sớm vài ngày sau đã đi học rồi, mặc dù sắc mặt có chút không tốt, nhưng nhìn bộ dạng lại không giống như bị thương, Ninh Thư đều sợ đến ngây người.

Lăng Tuyết không phải là ăn hết một đống tiên đan đấy chứ, ngày hôm qua bị thương hôm nay liền đi học, như thế nào ngồi vậy.

Nhìn thấy Ninh Thư, Lăng Tuyết lộ ra hàm răng trắng, ánh mắt nhìn Ninh Thư bình tĩnh vô cùng, nhưng thế này lại khiến cho Ninh Thư hãi hùng khiếp vía.

Lăng Tuyết ngồi xuống phía trước Ninh Thư, Ninh Thư dùng tay vịn lấy cái bàn học ba chân của mình, híp mắt ngó bóng lưng Lăng Tuyết.

Cô cùng Lăng Tuyết xem như trên tay đều cầm một con dao găm, các cô ai cũng sẽ không bỏ qua cho ai, nhưng dù sao trong lòng Ninh Thư cũng không sợ hãi.

Sờ sờ súng lục bên hông, đây cũng không phải là súng lục bình thường, mà là đồ vật cứu mạng Giáo Y đại thúc cho cô a.

Hết giờ học, Lăng Tuyết nằm rạp ở trên mặt bàn, tựa hồ đang ngủ, An Dung đi tới, ân cần hỏi thăm: “Lăng Tuyết, cậu làm sao vậy, cậu không sao chớ?”

Lăng Tuyết ngẩng mặt lắc đầu, nói: “Mình không sao.”

An Dung lập tức hướng Ninh Thư quát: “Có phải cô bắt nạt Lăng Tuyết hay không?”

Ninh Thư: cái quỷ gì…

An Dung vểnh cằm nói: “Cô có phải hay không muốn ăn đòn, lại còn dám ức hiếp Lăng Tuyết.”

Lăng Tuyết đứng lên, kéo tay An Dung nói: “Mình không sao, cô ấy không có ức hiếp mình.”

“Cậu chính là cái tính tình này, bị người khác bắt nạt, còn không lên tiếng, mới khiến cho người khác khi dễ như vậy.” An Dung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trông thấy Lăng Tuyết cái bộ dạng yếu đuối nhu nhược này, thật không giống như người sở hữu dị năng.

Gần đây ở trong trường học đều đồn đại việc Lăng Tuyết có dị năng, trong lòng An Dung vốn cũng nghi ngờ, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của Lăng Tuyết, cũng không thèm để mấy lời đồn đãi đó ở trong lòng nữa rồi.

“Tôi nói cho cô biết, khi dễ Lăng Tuyết chính là khi dễ An Dung tôi, tôi sẽ cho cô ăn đủ.” An Dung hướng Ninh Thư hất cằm nói.